Quang Âm Chi Ngoại

Chương 296





Đôi mắt Hứa Thanh đau đớn chảy máu, hắn cắn răng kiên trì nhìn qua, sau đó hai mắt bỗng nhiên co rút lại, hắn thấy được trong biển xương, trên thân người khổng lồ đứng sừng sững kia, trong miệng một cái đầu rắn đang quấn quanh người vị này có ngậm một cái đèn nhỏ màu đen.

Ngọn đèn màu đen này chiếu ra vạn đạo ánh sáng, nghìn đầu màu ngọc bích, chiếu vào hai thế giới trên vai người khổng lồ, khiến cho hai cái thế giới này trông rất sống động.

Hô hấp Hứa Thanh lập tức dồn dập, tim đập vô cùng kịch liệt, trong đầu cũng lập tức ông ông nổ vang, ánh mắt cũng thẳng lên, gắt gao nhìn chằm chằm cái đèn nho nhỏ màu đen giống như cái dù kia.

- Mệnh đăng?
Tâm thần Hứa Thanh chấn động mãnh liệt, trong đầu hắn hiện ra miêu tả về mệnh đăng mà đội trưởng nói lúc trước, một cỗ khát vọng không cách nào hình dung bay lên trong lòng hắn.

Tuy trước khi tới hắn cũng đã có chút suy đoán, nhưng một màn này vẫn khiến hắn chấn động như trước.

Nơi đây vậy mà thật sự tồn tại một ngọn mệnh đăng! Chuyện này nếu như truyền ra, sợ là thi đấu phía ngoài liền lập tức kết thúc, mọi ánh mắt đều sẽ hội tụ vào nơi này, liên minh bảy tông môn ở đại lục Vọng Cổ cũng sẽ vọt tới trước tiên.


Trên thực tế thì cũng đúng là như thế, một khi việc này lộ ra, vậy thì bên ngoài nhất định sẽ trở nên điên cuồng, mà so với ngọn mệnh đăng này, nhân ngư tộc gì gì đó hoàn toàn không trọng yếu.

Vả lại nhân ngư tộc rõ ràng cũng không hề biết về việc này, bằng không mà nói, nếu bọn họ tặng thứ này cho bất kỳ một thế lực hoặc đại tông nào, đều có thể đổi lấy được sự che chở đời đời.

Mà Hứa Thanh đến được nơi đây, nếu không phải do cái bóng thì cũng rất khó tìm đến được.

Giờ phút này, Hứa Thanh nhìn qua ngọn mệnh đăng, tâm tình vô cùng kích động, nhưng hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà thở sâu một hơi đè xu0'ng gợn sóng d*c vọng trong lòng, khiến cho tâm tình của mình giảm sốc một chút.

Tiếp theo hắn giơ tay lên, lau đi máu chảy xuống từ trong đôi mắt, mà theo năng lực khôi phục của thủy tinh màu tím trong cơ thể liên tục tràn ra, trạng thái bây giờ của hắn so với trước khi đến cũng đã khá hơn một chút rồi.

Qua một lúc lâu, Hứa Thanh cũng đã thoáng bình phục hô hấp lại, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía mệnh đăng, trong mắt chậm rãi lộ ra một tia quyết đoán.

Hắn thử đi thẳng về phía trước, cho đến khi nhích tới gần phía trước, mắt nhìn bậc thang cực lớn phía dưới, thân thể liền mạnh mẽ bước xuống.

Nhưng ngay khi hắn bước xuống, khi thân thể rơi vào bậc thang thứ hai, uy áp đến từ nơi này lập tức trở nên mạnh hơn so với trước đây, và còn đang ầm ầm tăng lên.

Thân thể Hứa Thanh lần nữa run rẩy, yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt vô cùng trắng bệch, thân thể lay động, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống điều tức một phen.

Điều tức cả buổi hắn mới cảm thấy khôi phục, hắn tiếp tục nghiến răng đi thẳng về phía trước, từng bước khó khăn, thân thể nổ vang, thất khiếu cũng chảy máu, xương cốt hình như cũng đang vỡ vụn tán loạn.

Cho đến khi hắn miễn cưỡng đi tới gần mép của bậc thang thứ hai, thân thể của hắn cũng đã đạt đến cực hạn có thể thừa nhận, giờ phút này mọi thứ trước mắt hắn đều có chút mơ hồ.

Hứa Thanh rất rõ ràng, mình không thể tiếp tục nữa, hắn có một dự cảm mãnh liệt, nếu hắn buốc xuống bậc thang thứ ba, vậy thì sẽ có thứ rất sợ đáng sợ xuất hiện.


Nhưng hắn ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm ngọn mệnh đăng nho nhỏ kia, hắn thật sự không cam lòng cứ rời khỏi như vậy, vì vậy hắn cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân mình.

Ánh sáng ở nơi này được truyền đến từ phía trước, khiến cho cái bóng của hắn mơ hồ được chiếu ra ở phía sau.

Hứa Thanh quay lại, đưa mắt nhìn cái bóng của mình, hai mắt nheo lại, bỗng nhiên mở miệng nói: 
- Tỉnh lại, không phải là ngươi thích tắt đèn hay sao, đi tắt ngọn đèn kia cho ta.

Trong lúc nói lời này, Hứa Thanh lập tức bắt đầu điều khiển cái bóng, cái bóng liền bắt đầu vặn vẹo, giống như không cam lòng, chậm rãi từ phía sau trườn tới mặt đất dưới chân hắn, sau đó lại trôi về phía trước.

Dưới tia sáng chiếu rọi, cái bóng không rõ ràng lan tràn về phía trước, chỉ có Hứa Thanh có thể cảm thụ sự tồn tại của cái bóng, vì vậy trong sự khống chế của hắn, cái bóng đã rơi vào cái bậc thang thứ ba.

Không có bất kỳ dấu hiệu không ổn nào truyền đến.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Hứa Thanh, hắn tiếp tục điều khiển cái bóng đi tiếp, cho đến khi đi tới bậc thang thứ tư, bậc thang thứ năm.

Cuối cùng, dưới sự khống chế của hắn, cái bóng đi qua toàn bộ bậc thang, đi thẳng đến trên tế đàn rồi tiếp tục đi về phía trước, hướng về ba pho tượng Thần ở trong biển xương cốt.

Đến cùng cái bóng có thể dài bao nhiêu, điểm này Hứa Thanh cũng không có đáp án.


Nhưng hắn có thể cảm nhận được, càng điều khiển cái bóng đi xa, lại càng cần lực khống chế lớn hơn, đồng thời hình như cái bóng cũng càng không ổn định, vả lại trình độ khó khăn cũng tăng lên tương tự.

Nhất là khi sắp tiếp cận ba pho tượng Thần ở trong biển xương, cảm giác không ổn định của cái bóng càng ngày càng mãnh liệt, phản hồi đến trong lòng Hứa Thanh, không cách nào tiếp tục tiến lên phía trước nữa.

Trong mắt Hứa Thanh tràn ngập tơ máu, nhìn mệnh đăng một chút, lại cảm thụ cái bóng một chút, không có biện pháp nào khác, hắn dứt khoát khiến khối thủy tinh màu tím lập lòe, tràn ra một cỗ lực lượng trấn áp, thử trấn áp một chút nhìn xem cái bóng có thể càng dài ra thêm một chút hay không.

Cái này là phương pháp khi không có cách nào xử lý nữa, nhưng ngay khi lực lượng trấn áp hình thành, không đợi hắn hạ xuống, cái bóng vốn có chút không ổn định bóng đột nhiên chấn động, dường như nhận được thêm sức mạnh vậy, đột nhiên lại dài ra một mảng lớn, trực tiếp liền tràn tới trên người của tượng Thần khổng lồ, chỉ thiếu một chút khoảng cách nữa là có thể tiến đến đầu rắn đang ngậm mệnh đăng, chỉ cách một chút nữa mà thôi.

Nhưng lần này nó thật sự đã đến cực hạn, Hứa Thanh từ bên trên có thể cảm giác nó đang rõ ràng run rẩy, xuất hiện dấu hiệu giống như bị xé rách.

.