Quang Âm Chi Ngoại

Chương 462




Thời gian trôi nhanh, nhoáng một cái lại qua bảy ngày.

Thiếu nữ mặc hắc y của Đông U đảo bị giam giữ ở bên trong địa lao của bộ

phận chữ Huyền, dù toàn thân bị đeo mười chiếc Pháp Hoàn những vẫn không

phục như cũ, ả dùng các loại nguyền rủa và chửi bới để mắng Hứa Thanh, chỉ là

ả bị nhốt trong địa lao nên có chửi bới hay nguyền rủa bao nhiêu cũng không

truyền được âm thanh ra ngoài.

Nhưng rõ ràng tinh lực của ả rất sung túc, dù đã trôi qua bảy ngày và ả phát

hiện vậy mà Thất Huyết Đồng cũng không hề thả mình đi, ngược lại càng thêm

phát cuồng.

Sau khi Hứa Thanh biết được việc này thì hắn lần nữa an bài người tới, lại

đeo thêm mười chiếc Pháp Hoàn trên người ả. Dưới luồng lực lượng phong tỏa

lớn như vậy, ả thiếu nữ hắc y kia lại càng phát điên hơn nữa, nhưng khí lực thì

lại không còn nhiều, vì vậy tiếng chửi bới mỗi ngày cũng càng lúc càng yếu và

giảm dần.

Hứa Thanh không hề có ý định đi qua nhìn, hắn chỉ tra xét tình hình của đối

phương thông qua báo cáo từ trên hồ sơ.

Về phần khi nào thả ả ra thì Hứa Thanh cảm thấy không vội, huống hồ thái

độ của tông môn đối với chuyện này cũng rất thú vị, ngoại trừ ngày hôm đó thì

đến nay không có bất kỳ ai khác đến hỏi nữa cả.

Hình như thật sự đã giao toàn bộ việc này cho hắn chịu trách nhiệm, lần đầu

tiên Hứa Thanh cảm nhận được loại cảm giác kỳ dị này ở trong Thất Huyết

Đồng.

"Có lẽ nguyên nhân là do tự liệt sao?" Hứa Thanh như có điều suy nghĩ,

chẳng qua hắn cũng biết cư xử đúng mực, dĩ nhiên sẽ không làm việc ngu xuẩn

như giết chết thiếu nữ mặc áo đen này.

Muốn giết cũng phải đợi sau khi thả ra, sau đó thừa dịp đối phương không

phát hiện mà tiêu diệt.

Cho nên hắn vẫn bình tĩnh ở đây đợi tông môn thông báo xử lý việc này ra

sao, mà hiển nhiên chuyện này không thể nào bỏ qua đơn giản như vậy, dẫu sao

thì Thất Huyết Đồng cũng chiếm đạo lý, cũng cần thể diện.

Cho dù bây giờ là thời kỳ chiến tranh, nhưng mặt mũi vẫn cực kỳ trọng yếu.

Hứa Thanh cảm thấy tình huống đại khái là như vậy, biết nhưng không tỏ

thái độ thì chính là ngầm thừa nhận.

Đồng thời trong bảy ngày này, Hứa Thanh với tư cách là đệ tử hình tượng

lại phải xuất động hai lần, đi ra bến cảng đón khách của quần tộc khác từ bên

ngoài tới thăm tông môn, tổng thể mà nói, đoạn thời gian này làm đệ tử hình

tượng khiến cho danh tiếng của hắn theo một loại phương thức khác mà càng

ngày càng nổi tiếng.

Thậm chí có một số thời điểm, một vài nữ quyến trong dị tộc đến từ bên

ngoài sẽ chủ động đưa ra yêu cầu với đội trưởng, muốn gặp mặt Hứa Thanh một

lần, thật sự là trong khoảng thời gian này những nữ tu dị tộc nhìn thấy Hứa

Thanh, phần lớn đều có phần kinh diễm với nhan sắc của hắn.

Mặc dù tộc quần khác biệt nhưng nhân tộc đã từng có tư cách là Chúa Tể

của đại lục Vọng Cổ, cho dù bây giờ đã suy tàn, nhưng nhận thức cùng thẩm mỹ

khắc trong huyết mạch của những dị tộc khác về nhân tộc vẫn khó có thể tiêu

tán.

Cho nên lễ vật mà Hứa Thanh nhận được … cũng sắp tràn đầy cả túi trữ vật

rồi.

Điều này cũng khiến cho Đinh Tuyết cùng Cố Mộc Thanh rất cảnh giác,

đồng thời cảm giác không kiên nhẫn vốn có trong lòng Hứa Thanh cũng ít đi

một chút, dẫu sao người ta cũng tặng lễ vật, giá trị cũng tạm được.

Nhưng mà loại chuyện tốt này cũng không tiếp diễn được bao lâu, dẫu sao

thì độ nóng từ cái mũi Tượng Thần Tổ Thi của Hải Thi tộc tỏa ra cũng chỉ là

nhất thời, dần dần người đến cũng ít đi, vả lại phần lớn cũng đều đã rời khỏi.

Chỉ có một chút minh hữu như Hải Tinh tộc, bọn họ vẫn chưa đi mà muốn ở

trong chủ thành mua sắm thêm nhiều vật phẩm, mà hình như vị thiếu nữ của

Hải Tinh tộc cảm thấy rất có hứng thú đối với Hứa Thanh, nhiều lần đích thân

đến viếng thăm hắn.

Nhưng ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt cho lễ vật ra, những lần sau đến cũng

không hề đưa ra những lễ vật khác, ngược lại còn dùng một bộ ngây ngô khờ

khạo hỏi tới hỏi lui, tựa hồ rất là hiếu kỳ đối với Hứa Thanh, muốn hiểu rõ toàn

bộ con người của hắn.

Vì vậy Hứa Thanh chỉ ứng phó một lần, sau đó liền trực tiếp cự tuyệt những

lần bái phỏng sau.

Sau đó, chức vụ của Hứa Thanh và đội trưởng lại được điều động, cũng bởi

vì lần lập đại công trước đó, chức vụ của Hứa Thanh tấn chức, từ Phó ti trưởng

Bộ Hung ti, trực tiếp thăng làm Ti trưởng!

Thống lĩnh toàn bộ Bộ Hung ti của ngọn núi thứ bảy.

Mà bên phía đội trưởng, nguyên bản phải là tấn thăng đến Phó bộ trưởng

của Bộ Hung Bộ và có thể khống chế toàn bộ bảy ngọn núi Thất Huyết Đồng,

nhưng không biết y đã làm như thế nào mà không điều chuyển tới Bộ Hung Bộ,

lại được đi đến Tình Báo ti ngọn núi thứ bảy rồi trở thành Ti trưởng của chỗ đó.

Giữa Ti cùng Bộ có sự chênh lệch rất lớn, như Bộ Hung ti thì bảy ngọn núi

đều có, mà ở phía trên của Bộ Hung ti chính là Bộ Hung Bộ của Thất Huyết

Đồng, một Bộ này thống lĩnh cả bảy ti của bảy ngọn núi.

"Kẻ đần mới đi tới trong Bộ, Tình Báo ti rất tốt nha, đó là nơi ta tha thiết mơ

ước đã lâu, ở trong này ta sẽ không gì không biết, bất kể ám tử do bên ngoài xếp

vào hay là phân biệt nội gián ở trong tông môn, hoặc là dò xét tình báo về ngoại

tộc, tất cả đều là thứ mà ta am hiểu, cũng tiện cho ta kiếm ra một chút đại cơ

duyên!"

Ngày đầu tiên trở thành Ti trưởng của Tình Báo ti, đội trưởng liền hô hào

Trương Tam rồi cao hứng bừng bừng đi đến chỗ của Hứa Thanh, ba người ngồi

cùng một chỗ uống rượu, Trương Tam nhìn Hứa Thanh cùng đội trưởng đều tấn

chức, đáy lòng cao hứng vui vẻ, đồng thời cũng có chút ê ẩm.