"Nhất là, những tiểu hắc trùng này của ta vẫn còn có thể tiếp tục phát triển."
Hứa Thanh rất hài lòng với điểm này, đó cũng là kết quả trong khoảng thời gian
qua, khi mà hắn không ngừng bỏ công nghiên cứu và tốn nhiều tiền để mua sắm
thảo dược luyện chế.
"Hy vọng có một ngày, thật sự có thể dùng tu sĩ Kim Đan để thử nghiệm uy
lực của đám tiểu hắc trùng này." Trong mắt Hứa Thanh lộ ra hàn mang, bởi vì
một khi xuất hiện việc này, cũng đại biểu là hắn phải liều mạng.
Đồng thời Hứa Thanh cũng nhỏ máu tươi của mình vào bên trong năm bình
chứa tiểu hắc trùng, đây là phương pháp hắn dùng để điều khiển vô số tiểu hắc
trùng.
Tiểu hắc trùng hạ độc địch nhân của hắn, còn hắn hạ độc tiểu hắc trùng!
Những con tiểu hắc trùng này cứ cách một đoạn thời gian thì nhất định phải
hấp thu một giọt máu tươi của hắn, nếu không chúng nó sẽ chết bất đắc kỳ tử,
mà linh tính từ bản năng của sinh vật khiến cho những con tiểu hắc trùng này
mặc dù không có tâm trí gì cả, nhưng vẫn theo bản năng đi bảo vệ Hứa Thanh.
Bởi vì Hứa Thanh còn sống, thì chúng nó mới có thể sống sót.
Ngoại trừ điều này ra, mỗi ngày những con tiểu hắc trùng này còn cần ăn rất
nhiều dược thảo và độc thảo, đây cũng là phương pháp nuôi dưỡng chúng hằng
ngày, quả thật là tiêu hao cực lớn, coi như là lúc trước Hứa Thanh cảm thấy
mình đã rất có tiền rồi, mà bây giờ hắn lại cảm giác mình đã hơi quẫn bách.
Nhưng hắn còn có thêm một thu hoạch, đó chính là thiếu nữ mặc hắc y.
Đối phương vẫn bị giam giữ ở trong bộ phận chữ Huyền, bây giờ ả đã
không còn mắng chửi người nữa rồi, mỗi ngày đều rất im lặng ngồi ở chỗ kia,
thỉnh thoảng có tội phạm truy nã mới bị bắt tới, lúc Hứa Thanh bắt qua thử độc
thì thiếu nữ mặc hắc y cũng lập tức ngóng nhìn Hứa Thanh, mỗi một lần thì vẻ
khác thường bên trong mắt lại mãnh liệt hơn một chút.
Nhiều lần ả đưa ra ý niệm muốn giúp đỡ hắn, vả lại nếu nhìn từ vẻ mặt thì
có thể nhận ra đây đều là phát ra từ đáy lòng.
Việc này khiến cho Hứa Thanh cảm thấy là lạ, mà linh thạch giảm thiểu rất
nhiều cũng khiến cho trong lòng Hứa Thanh có chút căng thẳng, mà tiền lời ở
chỗ Trương Tam cũng phải đợi một khoảng thời gian nữa mới thu tới được, dẫu
sao thì việc kiến thiết bến cảng cũng cần rất nhiều linh thạch.
Vì vậy Hứa Thanh liền nghĩ đến những cái pháp khí mình kiếm được và bị
lão tổ Kim Cương Tông hút mất phân nửa linh khí, sau đó lại làm giả thành
pháp khí hoàn chỉnh, đáy lòng của hắn đang có suy nghĩ xem có nên tìm đến
một chỗ chợ đen để bán những cái pháp khí này đi hay không.
Nhưng ngay vào lúc này, khi Hứa Thanh đang cân nhắc việc đó, bỗng có
một khối ngọc giản màu đỏ từ trên chiến trường truyền đến bên trong Tình Báo
ti của ngọn núi thứ bảy ở Thất Huyết Đồng!
Ngọc giản màu đỏ, đó chính là đại biểu có việc cực kỳ trọng yếu!
Cũng là loại ngọc giản mà chỉ có Phong chủ mới có thể phát ra, bất kể
khoảng cách chiến trường bao xa, đều phải dùng tốc độ nhanh nhất để lập tức
đưa về chỗ được chỉ định ở trong tông môn.
Từ khi trận chiến tranh này bắt đầu, ngọc giản màu đỏ cũng chỉ được phát ra
ba lượt, mỗi một lần phát ra đều là vào thời điểm mang tính đại chiến lược bên
trong trận chiến, cần cả tông môn phối hợp để hoàn thành.
Nhưng ngọc giản lần này lại không hề liên quan gì tới trận chiến tranh đang
xảy ra cả, đây là ngọc giản do Thất gia phát ra riêng.
Sau khi đội trưởng nhận được, y lập tức đảo thần niệm qua và sắc mặt đại
biến tức thì, sau một lúc lâu liền trầm mặc xuống, quả táo trong tay cũng đặt
qua một bên rồi đứng dậy muốn đi tìm Hứa Thanh.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo thì đội trưởng lại chần chờ, cuối cùng thở
dài một tiếng rồi đi thẳng đến Pháp Thuyền của Hứa Thanh.
Lúc đội trưởng tìm được Hứa Thanh thì Hứa Thanh đang sửa soạn lại những
món pháp khí kia, hắn đã quyết định đi ra ngoài một chuyến, đi tìm nơi bán
những thứ pháp khí này đi.
Đội trưởng đột nhiên đến tìm, vốn dĩ Hứa Thanh không cảm thấy có vấn đề
gì, nhưng biểu cảm của đội trưởng lại ngưng trọng hiếm thấy, việc này lập tức
khiến cho Hứa Thanh có chút kinh ngạc.
"Đội trưởng?"
"Hứa Thanh." Đội trưởng chần chờ một chút, nhìn Hứa Thanh muốn nói lại
thôi.
Đôi mắt Hứa Thanh nheo lại nhìn đội trưởng, hắn mơ hồ có chút cảm giác
có gì đó không đúng.
"Hứa Thanh, lão đầu tử an bài cho ta một cái nhiệm vụ." Đội trưởng trầm
mặc mấy hơi thở, sau đó trong mắt lộ ra một tia quyết đoán rồi trầm giọng mở
miệng.
"Nhiệm vụ này cần ta rời khỏi Thất Huyết Đồng để đi tới Tử Thổ một
chuyến, vả lại còn rất cấp bách, lão đầu tử đang ở chiến trường không cách nào
thoát thân, bằng không thì lão sẽ tự mình đi, nhưng mà lão đầu tử cũng kêu ta
hỏi trước ngươi một chút, nhiệm vụ này ngươi có muốn đích thân đi hay
không?"
Sắc mặt Hứa Thanh âm trầm, tất nhiên hắn biết rõ lão đầu tử trong miệng
đội trưởng là ai.
"Đội trưởng, không cần che giấu nữa, là chuyện gì?"
Đội trưởng liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, đưa ngọc giản màu đỏ mà
mình nhận được cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh tiếp nhận, sau khi tràn pháp lực vào thì một đạo tin tức lập tức
hiện lên trong đầu của hắn.
"Sáng nay, hảo hữu của ta là Bách đại sư, gặp chuyện bỏ mình ở Tử Thổ..."
Hứa Thanh nhìn đến đây thì trong đầu lập tức nổ vang, cả người giống như
hơi không đứng vững nữa, lập tức lui lại phía sau mấy bước.
Trong chốc lát sắc mặt Hứa Thanh đã trở nên trắng bệch, sau đó lại là hiện
ra huyết sắc và gân xanh trên trán hiện lên, nắm chặt lấy ngọc giản trong tay, cả
người run lên nhè nhẹ.
Hắn giống như đang cực lực kiềm chế, hô hấp cũng trở nên vô cùng dồn
dập.
Mà trong lòng cũng mãnh liệt dâng lên một cỗ cảm giác không hề chân thật,
loại cảm giác này khiến cho Hứa Thanh nhắm nghiền hai mắt lại.
Bên trong thế giới đen nháy trong mắt hắn, hình như xuất hiện một cái lều
vải, có một giọng nói khàn khàn tang thương mang theo uy nghiêm từ trong đó
truyền ra.
"Bản dịch được đăng duy nhất ở v.i.p.bach.ngoc.sach, vui lòng không copy"
"Tiểu hài tử, ngươi đến trả lời!"
"Tiểu hài tử, sau này ngươi không cần đứng ở bên ngoài nữa, cũng không
cần cầm những thứ dược thảo ngổn ngang kia nữa, bắt đầu từ ngày mai, ngươi
hãy tiến vào trướng để nghe giảng."
"Giữa chúng ta….Ta muốn ngươi hiểu rõ, thiên địa là quán trọ cho vạn vật
chúng sinh, từ xưa đến nay, thời gian chỉ là khách qua đường, chỉ cần không
chết thì cuối cùng sẽ lại gặp nhau, ta hy vọng ngày gặp lại ngươi thì ngươi đã
thành tài."
Lúc này, đỉnh căn lều vải trong thế giới đen nhánh bỗng nhiên vỡ vụn ra,
hóa thành tro bụi rồi tan biến trong mắt Hứa Thanh, chỉ có một câu nói sau cùng
vẫn vang vọng ở bên tai của hắn như trước, giống như đã trở thành vĩnh hằng.
"Chỉ cần không chết thì cuối cùng sẽ lại gặp nhau." Hứa Thanh thì thào, cảm
thấy trong miệng có chút vị mặn, chậm rãi mở mắt ra.
Bách đại sư, đó là vị lão sư đầu tiên chân chính trên ý nghĩa của hắn, người
đã cải biến cuộc đời của hắn.