Quang Âm Chi Ngoại

Chương 551




Cũng bởi vì Hứa Thanh đã làm chuyện này quá tốt, khiến cho cả tông môn

lẫn ngoại tộc đều phải cảm khái, cho nên tiếp theo sau một đêm thì Bộ Hung ti

giao nộp kết quả, trên cơ bản thì toàn bộ Dạ Cưu cũng đều sa lưới, lúc này Hứa

Thanh cũng nhận được một phần danh sách, hắn đưa ý kiến hỏi tông môn.

Phần danh sách này, là sổ sách mua Dưỡng Bảo Nhân.

Cho dù loại sổ sách này nhiều khi chính là thứ mấu chốt làm hỏng việc,

nhưng ý nghĩa tồn tại của nó thường thường cũng không phải thật sự chỉ là ghi

chép, mà còn có tư cách là một thủ đoạn để cân bằng, đồng thời cũng có thể bị

người khác cố ý lưu lại.

Bởi vì từ trình độ nào đó thì nó cũng tương tự với "pháp bảo Cấm Kỵ", đại

khái thứ này là bị cố ý để lộ ra, bên trong chủ yếu ghi chép tên người cùng số

lượng mua sắm của Liên Minh Bảy Tông, mà điều để cho Hứa Thanh có chút

ngoài ý muốn, là không phải mỗi một tông trong Liên Minh Bảy Tông đều đặt

mua hàng của Dạ Cưu.

Thượng tông của đệ nhị phong là Linh Hà Cốc cùng thượng tông Thiên

Giám Bảo tông của đệ lục phong, còn có thượng tông Huyền U tông của đệ thất

phong, cùng với thượng tông Thiên Mệnh Các của đệ ngũ phong chưa từng mua

sắm chút nào.

Người mua nhiều nhất là Lăng Vân Kiếm tông cùng với Liệp Dị Môn, còn

có thượng tông Đại Diễn Đạo Cung của đệ tứ phong.

Thiên kiêu của hai cái tông môn phía trước thì bây giờ đều đã bị nhốt ở

trong đại lao của Thất Huyết Đồng, chỉ có một vị thiên kiêu của Đại Diễn Đạo

Cung ở bên ngoài là chưa bị bắt.

Hứa Thanh nhớ tới tài vật hùng hậu bên trong nhẫn trữ vật của Tư Mã Lăng,

rất muốn đi bắt tên thiên kiêu của Đại Diễn Đạo Cung này, nhưng hắn sẽ không

hành động lỗ mãng, vì vậy hắn lập tức đưa ý kiến lên trên tông môn, thử xem có

thể bắt người này tróc nã quy án không.

Hắn làm việc thì trừ phi lợi ích cực lớn, nếu không rất ít đi quá giới hạn mặt

ngoài.

Đối phương có lợi ích không biết với Liên Minh Bảy Tông, Hứa Thanh cảm

thấy như một tấm da hổ bên người, nếu có thể phụng mệnh chấp pháp thì dĩ

nhiên là ổn thỏa nhất.

Mà tông môn cũng đã cho ra một câu trả lời khẳng định thuyết phục cho

việc này, chỉ có một chữ.

"Bắt!"

Thấy tông môn trả lời, Hứa Thanh lập tức rời khỏi Bộ Hung ti, ngay sáng

sớm ngày hôm sau đi tới đầu đường Thất Huyết Đồng.

Bộ Hung ti giết chóc cả đêm tạo nên thành quả chiến đấu to lớn vô vùng,

đồng thời cũng giống như một con bão điên cuồng quét ngang bát phương,

khiến cho một vài yêu ma quỷ quái bên trong chủ thành trong khoảng thời gian

này đều phải mai danh ẩn tích.

Mà quy tắc bảo hộ của Thất Huyết Đồng đối với phàm nhân rất mạnh, cho

nên mặc dù Bộ Hung ti hành động với quy mô lớn như thế nhưng không hề ảnh

hưởng chút nào tới phàm nhân chung quanh, ngược lại còn khiến cho trong lòng

bọn họ càng ngày càng thêm an ổn.

Vì vậy sáng sớm Hứa Thanh đi ra đầu đường, đi tới quán ăn sáng trước kia

hắn thường xuyên tới, uống một bát canh nóng ở đó lại ăn mấy món điểm tâm,

cuối cùng dưới sự nhiệt tình của chủ quán thì hắn ăn thêm ba quả trứng, khách

khí lưu lại mấy khối linh tệ sau đó cáo từ rời đi.

Lúc đầu cửa hàng ăn sáng này vốn không phải rất nổi danh, chỉ là một trong

những quán ăn bên trong chủ thành này, nhưng một năm gần đây lại có rất nhiều

biến hóa, đã trở thành địa điểm mà đội đi tuần của Bộ Hung ti nhất định đi tới,

khiến cho sinh ý của quán này tốt hơn rất nhiều so với trước kia.

Với cả cho tới bây giờ không có bất kỳ người nào dám nháo sự ở chỗ này,

hết thảy nguyên do của việc này, lão bản bán hàng ở đây tự nhiên cũng hiểu,

cho nên lúc này trong khi vừa chỉnh đốn bàn, vừa nhìn qua Hứa Thanh đi xa thì

đáy lòng lão bản lập tức cảm khái.

Lão còn nhớ rõ khoảng thời gian ba năm trước, đối phương lần đầu tiên tới

thì vẻ mặt tràn đầy cẩn thận, trên mặt gần như viết rõ chữ đề phòng, sau khi

uống xong một bát canh còn hiện ra vẻ vừa lòng thoả ý.

"Ba năm rồi, bất tri bất giác thiếu niên này đã lớn như vậy, cũng đã trở thành

một nhân vật lớn."

Trong lúc cảm khái, lão bản của cửa hàng ăn sáng nhìn qua những người

bốn phía trên thân đều có mùi máu tươi rất nặng, trong mắt mọi người đều

mang theo vẻ cuồng nhiệt và sùng kính nhìn bóng lưng thiếu niên đi xa, cười

cười lắc đầu.

Hứa Thanh không nhanh không chậm tiêu sái đi trên đường, dù bây giờ tu vi

của hắn không hề tầm thường lại còn nắm giữ quyền hành ở trong tông môn,

nhưng thói quen đi đường của hắn vẫn ưa thích đi gần vào bên mép đường.

Cho đến một nén nhang sau, theo sắc trời sáng sớm càng lúc càng sáng ngời,

người đi đường cũng dần dần nhiều hơn, Hứa Thanh đã đi đến trước một tòa đại

viện.

Nơi đây, là hành quán của đệ tử Đại Diễn Đạo Cung ở trong Thất Huyết

Đồng.

Toàn bộ người bên ngoài tới Thất Huyết Đồng đều được an bài chỗ cư trú cố

định, như Đại Diễn Đạo Cung chính là một tòa đại viện hai tầng lầu.

Bên trong tràn ngập lực lượng trận pháp, Hứa Thanh đi tới cửa, lặng lẽ cảm

thụ một chút sau đó nhàn nhạt mở miệng.

"Mời trận pháp tông môn, trấn áp nơi đây."

Lần này Hứa Thanh phụng mệnh chấp pháp, đại trận tông môn trong chốc

lát liền bộc phát hình thành một cỗ lực lượng trấn áp, oanh oanh rơi xuống chỗ

này khiến cho hết thảy trận pháp của Đại Diễn Đạo Cung trong tòa đại viện này

lập tức bị áp chế.

Bên trong lập tức có tiếng kinh hô truyền ra.

Hứa Thanh thần sắc bình tĩnh đẩy ra cửa của tòa nhà, thấy được mười người

bên trong nhanh chóng lao ra, thần sắc mỗi người khác nhau.

Bên trong hơn mười người này, ba người dẫn đầu là hai nam một nữ.

Nữ tử mặc váy dài màu trắng tạo hình tựa như cung trang, nhưng bên trên

không hề có hình vẽ phức tạp, duy chỉ làn váy là có một rặng mây đỏ phủ lên,

ống tay áo thêu hình đám mây, toàn thân tản ra từng trận đan hương, tướng mạo

cũng rất thanh nhã.

Giờ phút này trong mắt của nàng lộ ra ánh sáng kỳ lạ, mặc dù đi theo mọi

người ra ngoài nhưng rõ ràng ánh mắt rất thanh tịnh, từ trong tới ngoài không

thấy nửa điểm kinh hoảng.

Thanh niên đứng bên cạnh mặc trường sam màu vàng, tướng mạo tầm

thường trên mặt còn có một chút điểm lấm tấm, nhưng ánh mắt cũng cực kỳ

sáng ngời, con mắt nhìn Hứa Thanh không hề di chuyển.

Bên kia đồng dạng có một thanh niên đứng cạnh, người này mặc đạo bào

mây ngũ sắc, những đám mây ngũ sắc kia rất kỳ dị giống như có thể tự chuyển

động và cải biến, bên trên mơ hồ có chấn động trận pháp tràn ra.

Mà sắc mặt của người này trắng bệch nhất, vả lại trong mắt rõ ràng mang

theo một chút kinh hoảng, sau khi trông thấy Hứa Thanh thì hô hấp bất giác trở

nên nhanh hơn.

Sau lưng ba người phần lớn đều là đệ tử Đại Diễn Đạo Cung, từng người

đều đang rất căng thẳng.

Mà ở xa hơn Hứa Thanh nhìn thấy ba người tu sĩ trung niên, ba người này

giữ im lặng phân tán ra, nhưng chấn động Kim Đan trên người đều thi thoảng

tản ra.

Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua, sau khi nhìn tới thanh niên mặc đạo bào mây

ngũ sắc liền bình tĩnh mở miệng.

"Đại Diễn Đạo Cung, Chu Khải Phàm?"