Quang Âm Chi Ngoại

Chương 565




Một cái hồ nước màu lam cực to lập tức hiện ra ở trước mặt Hứa Thanh,

thoạt nhìn thì mặt nước rất là trong, chỉ là khi cẩn thận quan sát thật kỹ liền có

thể thấy được nước nơi đây đều ở trong trạng thái đông lạnh.

Bốn phía còn mọc ra một chút cây cối có đủ loại màu sắc, rất là lộn xộn,

ngay cả cái động quật của cái hồ này cũng mọc đầy cỏ rêu.

Một luồng không khí ẩm ướt nồng đậm cũng tràn ngập ở nơi đây.

Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua một vòng, vô luận là ảnh nhãn lúc trước xem

xét hay là dùng cảm giác của hắn ngay lúc này, đều không tìm được dấu hiệu

nguy hiểm gì ở nơi đây, nhưng Hứa Thanh vẫn đề phòng như trước, cẩn thận đi

đến phía hồ nước, sau khi tới gần liền nhìn xuống đáy hồ.

Mặc dù mặt nước ở trạng thái đông lạnh nhưng lại trong vô cùng, có thể

thấy được đáy hồ vô cùng rõ ràng, sau khi liếc mắt nhìn xuống Hứa Thanh liền

trầm mặc.

Đáy hồ phủ kín vô số hài cốt và đá vụn.

Từ xương cốt nhìn ra có nam có nữ, rập rạp vô số tất cả nơi tầm mắt nhìn

thấy đều có, dường như trong một số năm trước, nơi đây đã trải qua một trận

thảm kịch nhân gian vậy.

"Ta từng vô tình tìm được nơi đây, đã tới rất nhiều lần đều không gặp phải

nguy hiểm gì, mà đống hài cốt dưới đáy hồ cũng không có bất luận biến hóa

quỷ dị nào." Ngô Kiếm Vu ở bên cạnh thò đầu ra nhìn theo, y sợ Hứa Thanh

hiểu lầm thiện ý của mình nên lập tức vội vàng giải thích.

Hứa Thanh gật đầu, sau khi cẩn thận quan sát hắn phát hiện mặc dù chất

nước nơi đây là giống như đã đông lạnh, nhưng lại tồn tại một chút khác biệt

với Tiên Đống được ghi chép bên trong dược điển của Bách đại sư.

Nước này, có nhiều mùi hương hơn.

Nhất là bên cạnh cái hồ này, mùi hương đến từ hồ nước bao phủ toàn bộ

phạm vi, vừa ngửi vào mũi thì trong miệng liền tràn đầy vị ngọt, lần đầu ngửi

còn tạm được, nhưng ngửi lâu rồi sẽ có một loại cảm giác chán ghét đến cực

hạn.

Điều này lại không hợp với miêu tả của Tiên Đống.

Nhưng Hứa Thanh suy đoán, trước khi trải qua kịch biến, ở một số năm

trước cái hồ nước này đại khái là một cái hồ có tiên khí lượn lờ.

Mà cái hồ nước này rất có thể chính là do tiên khí biến thành như trong

miêu tả của dược điển, chỉ bất quá sau khi trải qua một loại biến hóa không biết

nào đó, cho nên mới hình thành loại vật nhìn tựa như Tiên Đống, nhưng lại

không phải Tiên Đống này.

Có thể tính là một loại Tiên Đống bị biến dị.

Hiệu dụng cụ thể thì Hứa Thanh vẫn còn không rõ, nhưng hắn cảm thấy vật

này vẫn có giá trị nghiên cứu không nhỏ.

Trong lúc Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đang muốn thu thập một chút Tiên

Đống.

Nhưng vào lúc này Hứa Thanh bỗng nhiên khẽ di một tiếng, nhìn kỹ xuống

dưới đáy hồ.

Mệnh hỏa trong cơ thể cũng lập tức được thiêu đốt, toàn bộ tu vi bộc phát và

một biển lửa phong bạo lập tức hình thành.

Ngô Kiếm Vu đứng bên cạnh trợn mắt thật to, bị khí thế vòng quanh của

Hứa Thanh đẩy ra xa, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Tình huống gì!"

Ngô Kiếm Vu vừa mới mở miệng thì Hứa Thanh đã hội tụ lực lượng mệnh

hỏa vào hai mắt của mình, khiến cho đôi mắt của hắn vào thời khắc này tựa như

muốn siêu việt cả sao trời, từ bên trên tràn ra ánh sáng rực rỡ nhìn xuống một vị

trí ở dưới đáy hồ.

Tại đó, trong rất nhiều hài cốt cùng đá vụn có một tảng đá rất lớn, nó cho

Hứa Thanh một loại cảm giác rất quen thuộc.

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy? Cái vật này có gì tốt sao, đáng tiếc hồ nước

này rất quỷ dị nên ta cũng không dám xuống dưới, ta cũng đã từng nghĩ biện

pháp muốn đi vào trong để lấy hài cốt bên dưới ra, nhưng không làm được...."

Ngô Kiếm Vu chú ý tới ánh mắt của Hứa Thanh, nhanh chóng mở miệng.

Nhưng không đợi y nói xong, viên đá có chút cảm giác quen thuộc bị Hứa

Thanh nhìn tới giống như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, bỗng nhiên di động bị

kéo ra phía ngoài, chậm rãi xuyên thẳng qua hồ nước cho đến khi bị lôi ra

ngoài, trôi lơ lửng tới trước mặt Hứa Thanh.

Một màn này khiến cho Ngô Kiếm Vu phải há mồm hít vào một hơi.

Hứa Thanh ngẩng đầu cẩn thận quan sát tảng đá lớn này, sau một lúc lâu hắn

đã tìm ra thứ quen thuộc trên nó.

Đó là khí tức của một đao Thái Thương.

Trên hòn đá này thình lình ẩn chứa thần vận của một đao Thái Thương.

Điều này khiến cho Hứa Thanh cảm thấy rất là kỳ dị, lập tức thu hồi nó lại.

Cái bóng cũng im hơi lặng tiếng trở về, vừa rồi cũng chính là nó đã lặn

xuống phía dưới và kéo tảng đá lớn này lên.

Cùng lúc đó theo tảng đá lớn bị lấy ra, vị trí lúc trước của nó liền lộ ra một

tấm bia đá tàn phá ẩn tàng ở ngay phía dưới.

Trong khi bốn phía hồ nước chậm rãi chấn động, nước bùn trên tấm bia đá

cũng chậm rãi tản ra hai bên, lộ ra một chút chữ viết và hình vẽ phía trên.

Hứa Thanh lập tức nhìn tới.

"Tử Thanh thượng quốc, Tẩy Tiên Trì?" Ngô Kiếm Vu ở bên cạnh cũng đã

phát hiện ra, sau khi thấy rõ chữ viết liền kinh hô một tiếng.

Hứa Thanh cũng rất kinh ngạc, sau khi cẩn thận xem xét, chú ý tới hình vẽ

trên tấm bia đá hình như là một bức địa đồ của Nam Hoàng Châu.

Phía trên đánh dấu vị trí Hoàng đô của Tử Thanh thượng quốc, chính là Tử

Thổ bây giờ, đồng thời cũng có ký hiệu của Tẩy Tiên Trì, ở bên cạnh còn có

một chỗ ký hiệu viết phủ Thái Tử.

Mà vị trí kia, chính là vị trí của phế tích đạo miếu Thái Thương mà Hứa

Thanh muốn đi lúc trước.

Hứa Thanh nhìn xuống hồ nước, lai lịch của nơi đây đã rõ ràng, mà cái tên

Tử Thanh thượng quốc cũng lần nữa hiện ra trong trí nhớ của Hứa Thanh.

Khi hắn lần đầu tiên nghe nói đến Tử Thanh thượng quốc, là lúc hắn đang ở

trong thủ đô của Tử Thổ, cũng là thủ đô của Tử Thanh ngày trước, lúc đó hắn

được Trần Phi Nguyên nói cho lai lịch của bát đại gia tộc trong Tử Thổ.

Lúc đó hắn mới biết, nguyên lai vào cực kỳ lâu trước kia, bên trong Nam

Hoàng Châu còn tồn tại một cái quốc gia có huyết mạch kỳ dị.

Với cả Hứa Thanh nghĩ tới lúc ấy, Trần Phi Nguyên cho hắn một cảm giác

rõ ràng rất yếu nhưng lại rất mạnh.

Hồi lâu Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, lại lấy ra một chút Tiên Đống biến dị

phía dưới, sau đó liền không chậm trễ quay người rời khỏi cái hồ này.

Đi ra bên ngoài.