Đám sương mù đậm đặc nhanh chóng tràn ngập khắp núi rừng rậm rạp,
cũng bao phủ cả Hứa Thanh và đội trưởng vào trong.
Đưa mắt nhìn thì bốn phía đều là sương mù, dùng ánh mắt căn bản là không
cách nào nhìn xuyên qua được, tầm nhìn cũng chỉ còn không tới một thước, bốn
phía đều đã biến thành một mảnh mông lung, dường như ngay cả bầu trời cũng
đều bị sương mù bao phủ, sương mù vô hạn vô biên che phủ.
Đám sương mù này xuất hiện quá nhanh, bên trong còn truyền ra cảm giác
lạnh như băng, không thể nào là do tự nhiên hình thành, đại khái là do quỷ dị
dẫn đến, nhất là khi đám sương mù này chạm vào người Hứa Thanh, Hứa
Thanh lập tức cảm giác được bên trong đám sương mù này tựa như có vô số
những tồn tại rất nhỏ đang ẩn náu, bọn chúng đang theo từng lỗ chân lông trên
da của hắn, muốn xâm nhập chui vào trong cơ thể của hắn.
Nhưng hắn có mệnh đăng phòng hộ, cho nên hết thảy những thứ quỷ dị
trong sương mù muốn xâm nhập vào cũng không được.
"Có chút tương tự với sương mù trong cấm khu ở doanh địa thập hoang giả,
nhưng trình độ chênh lệch rất nhiều." Hứa Thanh xem xét bốn phía, theo sương
mù lan tràn đến, khí tức của đội trưởng cũng đã bị nó ngăn cách, lúc trước rõ
ràng đang ở bên cạnh hắn nhưng bây giờ lại không hề cảm giác được nữa.
Nhưng Hứa Thanh cũng không có lo lắng cho đội trưởng, hắn cảm thấy trừ
phi là vào cấm khu cấm địa, còn không… nói cách khác nếu so mấy thứ quỷ dị
này với đội trưởng, vậy ai hung dị hơn ai còn không nhất định...
Nhất là giờ phút này Tiểu Ảnh vừa mới ăn xong đồng loại, ngay khi mảnh
quỷ vụ này xuất hiện thì nó liền lộ ra một chút cảm giác khát khao, sau đó liền
vui mừng hấp thu đám sương mù mang theo cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ này.
Điều này khiến cho Hứa Thanh có một cảm giác, giống như người vừa ăn
no rồi liền muốn uống một ngụm nước, mà lúc này đột nhiên có người từ đâu
đưa nước tới, thế nên lúc này Tiểu Ảnh rất cao hứng.
Bởi Ảnh Tử hấp thu thì sương mù trước mặt Hứa Thanh cũng trở nên mỏng
manh hơn một chút, biểu cảm của Hứa Thanh cũng rất bình tĩnh đi thẳng về
phía trước, mục tiêu của hắn là đầu nguồn của thứ quỷ dị này, hắn muốn đến
bên trong nhìn xem, đến cùng là dạng quỷ dị gì sinh ra ác ý với hắn, muốn dùng
sương mù xâm nhập vào người hắn.
Trong khi đi về phía, dưới sự hấp thu của Ảnh Tử, sương mù càng lúc càng
mỏng manh hơn, cây cối trong rừng rậm cũng dần dần lộ ra, trong mơ hồ bộ
dạng của những cái cây cối này bỗng trở nên dữ tợn hơn, giống như yêu ma quỷ
quái vậy, mà khu rừng rậm vốn dĩ rất im ắng lại đồng thời vang vọng ra từng
tiếng cười âm u.
Cũng không biết đây là giọng nam hay là giọng nữ, dường như là cả hai, lại
còn giao thoa cùng một chỗ, chợt trái chợt phải không ngừng vờn quanh bốn
phía quanh Hứa Thanh.
Hứa Thanh nheo mắt lại khống chế Ảnh Tử, để nó kiềm chế bản thân không
lao tới thôn phệ, hắn lo Ảnh Tử vừa nuốt một cái sẽ khiến cho con quỷ dị ở nơi
này bị dọa chạy.
Hắn dự định giết chết cái con quỷ dị đã sinh ra ác ý muốn xâm nhập vào
người mình này!
Ảnh Tử kiềm chế lại, trong mắt Hứa Thanh ẩn tàng sát cơ tiếp tục đi về phía
trước, đi qua rừng rậm, đi lên tiểu sơn, cho đến nửa canh giờ sau phía trước hắn
bỗng xuất hiện một hư ảnh mơ hồ.
Có thể mơ hồ nhìn thấy cái hư ảnh này tựa như là một gian nhà gỗ.
Khi Hứa Thanh tới gần, căn nhà gỗ này cũng càng lúc càng hiện ra rõ ràng ở
trong mắt của hắn.
Đây là một gian phòng rất cũ kỹ, những tấm ván gỗ phía trên đều đã vỡ tung
toé, rất nhiều nơi đều có những cái động lớn, bộ dạng giống như có thể tùy thời
sụp xuống, tràn đầy cảm giác rách nát.
Trước cửa phòng còn có một chiếc xích đu, nhưng cũng giống như căn nhà
bên cạnh vậy, đã bị tàn phá nghiêm trọng.
Bốn phía vốn có sân và hoa viên, nhưng sân đã bị cỏ dại bao phủ, hoa viên
cũng đã héo rũ hết rồi, cả khung cảnh tràn ngập một cảm giác tang thương, mà
nếu nhìn qua thì có thể thấy vị trí của căn nhà gỗ này cũng có chút kỳ dị.
Nó nằm ở giữa sườn núi, trong khi chung quanh đều là rừng rậm, thế mà nơi
đây lại tồn tại một cái nhà gỗ lẻ loi trơ trọi, nhất là khi tới gần liền có từng trận
gió lạnh gào thét thổi qua, cây cối bốn phía lập tức rào rào rung động, tựa như
có vô số người đang xì xào bàn tán.
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua, bỗng nhiên nhìn về phía chiếc xích đu.
Lúc nãy rõ ràng là không có ai ngồi ở trên chiếc xích đu kia, nhưng bây giờ
nó lại đang bắt đầu chuyển động, hơi hơi lắc lư, dao động không lớn giống như
là do gió thổi, cũng giống như có một lão nhân gần đất xa trời đang lắc lư rất
nhẹ, nhớ lại năm tháng nhân sinh.
Thần sắc Hứa Thanh vẫn như thường, ngưng mắt nhìn xích đu, hắn nhớ khi
đến đây thì cái xích đu kia không hề chuyển động, nhưng sau khi hắn nháy mắt
một cái, gió nổi lên nó liền chuyển động.
Thế nên Hứa Thanh liền nháy mắt một cái.
Trong thời gian ngắn, trước của phòng căn nhà gỗ xuất hiện một sợi dây
thừng.
Hứa Thanh dứt khoát nháy mắt nhiều lần, cứ như vậy sợi dây thừng trước
căn nhà gỗ đột nhiên vặn vẹo treo lên, sau đó liền có một cỗ thi thể xuất hiện.
Treo trên sợi dây là thi thể của một lão đầu.
Không biết lão đã bị treo ở đó bao lâu nhưng đã thành thây khô, chỉ có tóc
trắng khô bại rủ xuống ở trên đó.
Gương mặt cũng như những khô lâu bình thường, vị trí đôi mắt lõm vào như
một hắc động, miệng mở ra tựa như trước khi tử vong theo bản năng muốn hô
hấp một cái.
Hứa Thanh lần nữa chớp mắt.
Chiếc xích đu không hề lắc lư nữa, một thân ảnh mơ hồ đứng lên từ trên
chiếc xích đu, từng bước từng bước đi về phía lão đầu cho đến khi đến trước thi
thể của lão, thân ảnh này cũng trở nên rõ ràng hóa thành một bà lão lưng còng.
Trong tay bà cầm một chiếc bát đá, trong bát là chút cháo màu huyết sắc, bà
lão đút từng ngụm từng ngụm cháo vào trong cái miệng mở lớn của cỗ thi thể
đang bị treo kia.
Gió …càng lạnh hơn, âm thanh giống như khóc lại giống như cười vang
vọng ở khắp bốn phương, vào thời khắc này cỏ dại trên mặt đất cũng đồng loạt
lắc lư, phạm vi chung quanh vô cùng âm u, đồng thời cũng có thể thấy bất kể là
lão đầu thắt cổ hay là lão thái thái đang đút cháo, sắc mặt tất cả đều cực kỳ trắng
bệch, duy chỉ có bờ môi là rất đỏ.