"Như thế rất tốt, nhị vị không cần căng thẳng, nhìn trên phân thượng của
Huyền U trong liên minh, bổn tọa sẽ không làm khó các ngươi, các ngươi quay
người một mực đi về phía trước, sau trăm bước liền sẽ rời khỏi, nhớ kỹ đừng có
quay lại, nếu không ta lo là ta sẽ không nhịn được mà ăn các ngươi."
Thân ảnh khoanh chân trong bóng tối truyền ra âm thanh âm u quỷ dị, nhất
là bốn chữ sau cùng, bên trong giống như còn xen lẫn cả âm thanh nuốt nước
miếng, giống như đang cố gắng kiềm chế cơn thèm khát, khiến cho người nghe
thấy sởn hết cả gai ốc.
"Đi mau!"
Ánh sáng bên trong đại điện vốn đã ảm đạm, lúc này lại còn lắc lư, tạo ra
một cỗ không khí khẩn trương, mà vào lúc này đôi mắt của đội trưởng càng lúc
càng nháy nhanh hơn, y nhìn chằm chằm vào thân ảnh ẩn núp trong bóng tối
kia, trong mắt cũng dần dần lộ ra một tia quang mang âm u.
"Các ngươi còn không đi?" Ngữ khí của thân ảnh bên trong bóng tối có chút
biến hóa.
"Bà mụ ngươi, giả bộ cũng rất giống! Xém chút nữa đã lừa được ta rồi!" Đội
trưởng bỗng nhiên mở miệng, lập tức lao thẳng đến chỗ tối, thân ảnh trong bóng
tối kinh hô một tiếng, đội trưởng đã đến phụ cận bắt lấy đối phương.
Hứa Thanh cũng lập tức ra tay, sát hỏa ầm ầm bộc phát về bốn phía, trong
nháy mắt tiếp theo, bốn phía lập tức vang lên tiếng nổ, đại điện tan biến và phần
mộ mất dạng.
Nơi này vẫn là rừng rậm trong Thái Ti Độ Ách Sơn như cũ, mà ngôi mộ lớn
lúc trước, theo đám phần mộ tiêu tán liền lộ ra một cái tiểu tông môn nhỏ.
Bên trong tông môn là bảy tám căn nhà gỗ, bên ngoài tông môn là một
mảnh rách nát, hoàn toàn khác biệt với những gì mà Hứa Thanh và đội trưởng
thấy lúc trước.
Hiển nhiên những gì bọn họ nhìn thấy lúc trước đều là huyễn thuật của tông
môn này, duy chỉ có một thứ vẫn như cũ, chính là tấm bia đá bên ngoài tông
môn kia, phía trên đích đích xác xác viết ba chữ Huyền U tông.
Mà lúc này Hứa Thanh và đội trưởng đều đã đứng ở bên ngoài cái tông môn
nhỏ này, phía trước của bọn hắn là một lão đầu lôi thôi nhếch nhác, vẻ mặt đang
vô cùng hoảng sợ, trong tay cầm một hòn đá giống như côn trùng, gấp rút rút
lui.
Mà bốn phía bọn hắn là bảy tám người đệ tử của cái tông này, từng người
đều xanh xao vàng vọt, trong ánh mắt đều mang theo vẻ hoảng sợ và nhao nhao
tứ tán lui lại.
Lão giả nhìn thấy ánh mắt đội trưởng hung tàn, bỗng quay ngược lại vội
vàng hô to.
"Xin hai vị sư huynh hạ thủ lưu tình, nhìn trên phân thượng đều là nhân tộc,
hạ thủ lưu tình!"
Đội trưởng không hề để ý tới lời cầu khẩn của lão giả này, nháy mắt liền lao
thẳng đến phía lão giả, Hứa Thanh cũng đảo mắt nhìn qua bốn phía, xác định vẻ
xanh xao vàng vọt của những người đệ tử kia đều không giống làm giả, đồng
thời cũng thông qua Ảnh Tử biết được, nơi đây đã không còn là huyễn cảnh
nữa.
Mặt khác, thứ hắn xem trọng là tảng đá lớn mà lão giả kia khoanh chân ngồi
lúc trước.
Đây là một tảng đá màu xanh, thoạt nhìn không có chỗ gì bất phàm, rất là
tầm thường.
Hứa Thanh nheo mắt lại cẩn thận quan sát tảng đá này, sau đó nhìn lại lão
giả bị đội trưởng túm cổ, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, lúc này khí tức
của lão đã không còn đồng đều nữa.
Tu vi của lão giả này cũng không cao, chỉ có hai đoàn mệnh hỏa.
Ngay khi thân thể của lão giả hạ xuống, đội trưởng liền giơ chân phải lên
trực tiếp giẫm vào đan điền của lão, sau đó mở cái miệng rộng nhe răng cười.
"Lão tiểu tử, dám gạt ta? Không phải ngươi muốn ăn ta sao, ta ăn ngươi!"
"Thượng tông bớt giận, thượng tông bớt giận, chúng ta cũng là không có
cách nào khác, kính xin thượng tông nhìn trên phân thượng đều là nhân tộc mà
buông tha chúng ta, sư tôn cũng không có biện pháp mới đưa ra hạ sách này."
Những người đệ tử ở bốn phía cũng trở nên căng thẳng, sắc mặt từng người đều
hiện lên vẻ đau khổ, trong đó có một người tu sĩ trung niên, thấy tình huống như
thế liền chạy tới cầu khẩn.
Sắc mặt Hứa Thanh như thường, vẫn cảnh giác như trước, hắn không hề có
lòng trắc ẩn đối với địch nhân, cho dù bây giờ vẫn chưa thể phân rõ đám người
này có ác ý với bọn hắn hay không, nhưng trong lòng sẽ không có thương cảm.
"Sư huynh tha mạng, cũng do chúng ta sợ hãi lực lượng của thượng tông,
cho nên mới đưa ra cái hạ sách này, nhưng chúng ta không hề có ý muốn hại
người, vừa rồi cũng chỉ muốn lừa hai vị sư huynh rời đi mà thôi." Khóe miệng
lão giả tràn ra máu tươi, toàn thân run rẩy hoảng sợ nhìn đội trưởng, run giọng
mở miệng.
"Vừa nãy ngươi làm cách nào để tạo ra huyễn cảnh?" Hứa Thanh bỗng
nhiên hỏi một câu.
"Sư huynh, tông ta có một bảo bối, dùng phương pháp đặc thù thúc giục, có
thể hình thành huyễn cảnh, nhưng vật này sinh trưởng ở bên trong nơi này,
người ngoài không cầm ra được, cũng bởi vì cái đó chúng ta mới di dời tông
môn tới đây."
Lão giả nhanh chóng trả lời, không dám giấu giếm chút nào, nói xong liền
chỉ một ngón tay tới tảng đá lớn cách đó không xa.
"Chúng ta là tiểu tông, cũng là vì kiếm miếng cơm ăn, vì sống sót mới
không nhịn được mà dẫn nước sông đi, kính xin các sư huynh thượng tông bớt
giận, bớt giận."
Đội trưởng liếc mắt nhìn qua tảng đá lớn kia, trong mắt lộ ra kỳ mang, Hứa
Thanh đi tới, sau khi cẩn thận quan sát lại quay đầu chú ý đến trên người lão
giả.
"Tại sao các ngươi lại gọi là Huyền U tông?"
Lão giả sững sờ, đệ tử bốn phía cũng sửng sốt một chút.
"Sư…sư huynh, chúng ta chính là Huyền U tông mà, a..a…a ta hiểu rồi,
chẳng lẽ sư huynh vừa tới đại lục Vọng Cổ? Là Thất Huyết Đồng của liên minh
đúng không?" Lão giả hiển nhiên biết được bố cục của liên minh vừa biến hóa,
vừa xong lão hơi hoảng hốt, nhưng sau khi bị đội trưởng dùng sức đạp mạnh
liền nhớ ra.
"Thật dễ nói chuyện."
Lão giả lập tức run rẩy, càng thêm kính sợ.
"Thưa hai vị sư huynh, là như thế này, trên đại lục Vọng Cổ không có một
vạn cũng có tám nghìn tông môn tên Huyền U tông, hễ có chút dính dáng tới
Huyền U Cổ Hoàng đều có thể gọi là Huyền U tông, mọi người đều nói mình là
chính thống."
Hứa Thanh có chút ngoài ý muốn với câu trả lời này, mà đội trưởng thì
khác, y quan tâm tới trọng điểm trong lời nói này không phải vì gọi là Huyền U
tông, mà là do liên quan....
"Các ngươi dính dáng gì cùng Huyền U Cổ Hoàng? Công pháp? Bảo vật?
Truyền thừa?" Trong ánh mắt đội trưởng lộ ra một tia quang mang âm u, hơi
nhích cổ họng bộ dạng cố gắng kiềm chế không ăn thịt đối phương.
Mà lão giả kia rõ ràng cực kỳ sợ hãi khi thấy quang mang âm u trong mắt
đội trưởng, vội vàng gầm nhẹ về phía mấy tên đệ tử ở bốn phía.
"Các ngươi còn không mau dâng chí bảo của tông môn lên đây!!"