Đội trưởng lắc đầu nhấc chân đang giẫm trên người lão lên, y cảm thấy đi
ức hiếp bọn họ có chút không tốt, quá đáng thương.
Sau đó đội trưởng liền cẩn thận hỏi rõ ràng một chút về cái con rắn khắc
trên bích họa kia.
"Đó là Tổ Địa, cũng chính là nội tình của Huyền U tông trong Liên Minh
Bát Tông, ta không đi qua nhưng ta từng nghe sư phó nói, bên trong Tổ Địa tràn
đầy hồn lực kinh khủng."
"Hồn lực đậm đặc sẽ trợ giúp không nhỏ đối với tu hành, hút một cái liền
nhận được chỗ tốt cực lớn."
"Hơn nữa, mặc dù con yêu xà kia đã tử vong chỉ còn có hài cốt lưu lại,
nhưng sư phó nói thật ra con yêu xà đó cũng không hề chân chính chết đi, hồn
nó vẫn còn tồn tại, chỉ là vô cùng suy yếu nên lâm vào ngủ say, sở dĩ có thể hấp
thu đều là hồn lực tản mát ra bên ngoài."
"Phong ấn của Cổ Hoàng không chỉ bám vào thân thể yêu xà, còn có thần
hồn của nó, mà con yêu xà đã bị nhốt vô số năm, tự nhiên cũng hận Huyền U
Cổ Hoàng tận xương!"
Theo lão giả giới thiệu, Hứa Thanh và đội trưởng cũng đã hiểu rõ nhiều hơn
đối với địa phương tạo hóa của Huyền U tông trong liên minh, cho đến một lúc
lâu sau bọn họ lựa chọn rời khỏi.
Bọn họ hũng không quá truy cứu việc dẫn lưu của cái tiểu tông môn này, chỉ
bảo bọn họ biết không thể quá phận, cũng mặc kệ bọn họ. Về phần tảng đá lớn
trước cửa, hai người cũng đi tới thử nghiệm sau đó phát hiện xác thực không
cách nào lấy đi, vật này chẳng khác gì đã là sinh trưởng ở trên mặt đất rồi vậy.
Đội trưởng không cam lòng mà há miệng qua gặm một cái, cố gắng cắn
xuống một khối, nhưng đây cũng là cực hạn của y, hai người cũng cứ thế rời
khỏi dưới biểu cảm hãi hùng khiếp vía của những người tiểu Huyền U tông.
"Ta vẫn cảm giác có chút thiệt thòi, cái gì cũng không cầm được." Trên
đường trở về, đội trưởng thở dài.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, hắn cũng thấy vậy, lần này thu hoạch quá nhỏ.
Vì vậy hai người lại nhìn nhau một chút.
"Ngươi nói, cái địa phương tạo hóa kia của Huyền U tông có vẻ rất được,
sau khi chúng ta trở về, nghĩ biện pháp đi qua đó hút một cái thế nào?" Đội
trưởng giật dây nói.
Hứa Thanh do dự, trong đầu hiện ra thân ảnh của Tử Huyền Thượng Tiên,
bản năng không muốn đi qua, nhất là hắn cảm thấy chỉ hấp thu một chút hồn lực
tản mạn ra ngoài, vậy không đáng để đi Huyền U tông.
"Nhưng nếu chỉ đi hấp thu một chút hồn lực bị tản ra bên ngoài, loại việc
nhỏ như thế này không có ý nghĩa, nếu như có thể thì nghĩ thêm biện pháp,
khiến cho hồn con yêu xà kia thức tỉnh rồi chúng ta đi tới cắn nó một cái, như
vậy mới kiếm được chỗ tốt lớn nhất!" Đội trưởng nói đến đây, ánh mắt lập tức
sáng lên.
Hứa Thanh nghe xong cũng lập tức động tâm, lúc này hắn cũng không còn
lo lắng về Tử Huyền Thượng Tiên nữa, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tính khả
thi của chuyện này, đội trưởng cũng vừa đi vừa cân nhắc.
Một lát sau hai người bay ra khỏi Thái Ti Độ Ách Sơn, khi trông thấy đội
thuyền của liên minh xa xa, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
"Nếu như con yêu xà kia hận Huyền U Cổ Hoàng tới tận xương, vậy nếu
như nó thấy một người tương tự như Huyền U Cổ Hoàng, ngươi nói xem nó có
khả năng sẽ bị kích thích hay không, khiến cho linh hồn từ trong ngủ say cũng
phải tỉnh lại?"
Đội trưởng nghe xong câu này, ánh mắt cũng sáng lên.
"Ta cũng vừa mới cân nhắc đến vấn đề này, ngươi nói tên tiểu Kiếm Kiếm
kia đúng không.” Hứa Thanh gật đầu, đội trưởng cười hắc hắc, hai người bắt
đầu thương nghị chi tiết hơn, cho đến khi đến trên thuyền, khi con thuyền tiếp
tục đi về phía trước, hai người bọn họ coi như đã định xong kế hoạch chi tiết.
"Ngô Kiếm Vu chưa tới, hình như gã vẫn còn đang ở Nam Hoàng Châu, ở
bên trong Hoàng Cấm." Hứa Thanh nhìn qua đội trưởng, trọng điểm là phải làm
thế nào để cho gã cam tâm tình nguyện đến.
"Cái này đơn giản, tiểu tử kia đã sùng bái Huyền U Cổ Hoàng đến trình độ
điên rồi, ta phái người đi Hoàng Cấm tìm gã, truyền cho gã một câu, nói là
chúng ta đã phát hiện địa phương cũ của Huyền U Cổ Hoàng, mà nơi này còn
có một câu thơ mà Cổ Hoàng đích thân viết!"
"Tiểu Thanh à, ta nói với ngươi nhé, đối với tiểu Kiếm Kiếm mà nói, chốn
cũ và thơ, nhất là cái sau tuyệt đối có lực hấp dẫn không cách nào hình dung!"
Đội trưởng mặt mày hớn hở, lập tức dùng thuyền của An Phòng Đặc ti để
truyền âm về tông môn, bắt đầu an bài việc này.
Cứ như vậy thời gian lại chậm rãi trôi qua, thoáng một cái đã qua mấy
tháng, nhiệm vụ tuần sông của An Phòng Đặc ti cũng coi như một đường thuận
lợi, mà đoàn thuyền của bọn họ cũng dần dần đi tới cuối của con đường sông
này.
Nơi này là chủ sông, giao thoa với Thái Ti Độ Ách Sơn, cũng là sơn môn
của Thiểu Ti tông lúc trước, theo bọn họ tới gần, Hứa Thanh cũng thấy được
Thiểu Ti tông đã trở thành phế tích, cũng nhìn thấy con đập lớn bị phá vỡ.
Đập lớn biến thành từng khối vụn, nhỏ cũng phải to đến mấy trăm trượng,
lớn thì mấy ngàn trượng, có thể tưởng tượng trước khi cái đập này không tan
vỡ, cái đập này nhất định là vô cùng kinh thiên động địa.
Mà ngoài đập lớn vỡ vụn và phế tích của Thiểu Ti tông, Hứa Thanh và đội
trưởng thấy được một con sông rộng lớn mênh mông, không biết con sông này
gồm bao nhiêu nhánh sông hợp lại.
Đây là…chủ sông của Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà!
Dòng nước chảy nhanh giống như biển lớn, nước sông cuộn trào, âm thanh
ngập trời nổ vang không ngừng.
Tiên linh khí ở đây cũng nồng đậm đến mức cực hạn, thậm chí đa số đệ tử
Thất Huyết Đồng đều không thể tới gần quá mức, nếu không sẽ sinh ra cảm giác
mê muội như say.
Đứng ở chỗ này thì trái tim Hứa Thanh cũng bị chấn động, hắn nhìn về phía
đông, nơi đó chính là Thái Ti Tiên Môn, mà phía tây thì là Thái Ti Độ Ách Sơn
mênh mông cùng với...đệ nhất cấm địa Nghênh Hoàng Châu.
Đầu này của chủ sông chính là chảy xuôi vào cấm địa, sau khi chảy ra đã
biến thành một màu đen, biến thành dị chất kinh người.
Có thể tưởng tượng trong cái cấm địa kia, nhất định có tồn tại cực kỳ khủng
bố nghịch chuyển tiên linh, hóa tiên thành dị!