Năm mươi chín phần hồn lực tràn vào trong pháp khiếu, lập tức khiến cho
toàn thân Hứa Thanh vang lên tiếng nổ vang, 59 đạo pháp khiếu trong cơ thể
bộc phát, không ngừng trấn áp những phần hồn này.
Bởi vì thoáng cái có quá nhiều, cho nên Hứa Thanh cần phải tốn một ít thời
gian để luyện hóa chúng nó, Hứa Thanh lập tức khoanh chân ngồi xuống để
toàn lực hấp thu.
Cùng lúc đó Thất gia quét mắt nhìn về bốn phía, nhếch miệng.
"Chỉ có vài con tôm nhỏ thế này thôi sao, quả thực có chút không thú vị."
Trong khi nói Thất gia hất tay áo lên, một chiếc Pháp Thuyền nhìn như tầm
thường lập tức xuất hiện ở trên không trung, tạo hình của chiếc Pháp Thuyền
này có chút tương tự với Pháp Thuyền của Hứa Thanh, chỉ là bề ngoài hơi có
chút rách rưới.
Nhưng bên trên lại có Thần Tính rất là nồng đậm lưu chuyển.
Mà Đinh Tuyết cũng đang nằm ở trên boong thuyền của chiếc Pháp Thuyền
này, hiển nhiên vừa nãy khi Hứa Thanh lao ra đánh một trận cùng lão giả tà tu
kia, Đinh Tuyết đã lập tức được Thất gia mang đi.
Bây giờ nàng cũng vừa mới thức tỉnh, trên mặt còn mang theo vẻ mờ mịt,
vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thất gia đứng ngoài Pháp Thuyền thì lập tức hơi
sửng sốt một chút.
"Dì phu?" Sau đó nàng lại nhìn thấy Hứa Thanh khoanh chân đả tọa bên
cạnh Thất gia, chú ý thấy trán Hứa Thanh đang đổ mồ hôi và thân thể còn
không ngừng tràn ra ngọn lửa vô hình, thần sắc của nàng có chút do dự.
"Dì phu, đã xảy ra chuyện gì vậy…Tại sao người lại ở đây, với lại…Hứa
Thanh ca ca bị làm sao vậy?" Đinh Tuyết trừng mắt nhìn qua, đáy lòng của
nàng có một cái suy đoán không tốt cho lắm, mà cái suy đoán này cũng khiến
cho mặt của nàng lập tức đỏ lên.
"Không thể nào, chẳng lẽ dọc theo con đường này, dì phu vẫn một mực đi
theo ở phía sau sao? Vậy toàn bộ những việc ta làm lúc trước không phải đã đều
bị nhìn thấy..." Mặt Đinh Tuyết càng lúc càng đỏ, cái loại cảm giác bị trưởng
bối nhìn thấy cảnh mình làm nũng khiến cho nội tâm của nàng rất xấu hổ.
Nhìn thấy thần sắc biến hóa của Đinh Tuyết, Thất gia cười ha ha, quả thật
lão đã nhìn từ đầu tới cuối.
Nghe tiếng cười của Thất gia thì mặt Đinh Tuyết càng đỏ, dậm chân một cái
hờn dỗi hô lên.
"Dì phu!"
"Không nhìn thấy, cái gì ta cũng không thấy." Thất gia ho khan một tiếng,
lão cũng không có con nối dõi, cho nên cũng rất cưng chiều đứa nữ tôn này.
Trong khi cười Thất gia hất tay áo lên, đưa Hứa Thanh bay thẳng lên trên
Pháp Thuyền, sau đó liền tùy ý ném Hứa Thanh qua một bên, tiếp theo lại giơ
tay phải lên, một khỏa Hồn Châu xuất hiện ở trong tay, ngay khi vừa muốn mở
miệng, liền phát hiện vẻ mặt Đinh Tuyết đau lòng nhìn Hứa Thanh.
Biểu cảm trên mặt của nàng, rõ ràng là đang đau lòng vì Hứa Thanh bị mình
tùy ý ném lên thuyền.
"Hắn da dày thịt béo, không sao đâu." Đáy lòng Thất gia có chút buồn bực
nói.
"Dì phu, Hứa Thanh ca ca tuổi còn nhỏ, còn trong quá trình phát triển thân
thể, lần sau người có thể điềm đạm hơn với hắn một chút được không, sau khi
trở về ta sẽ đi tới chỗ dì nhỏ nói tốt cho người nhiều hơn một chút." Đinh Tuyết
chạy đến bên người Thất gia, níu cánh tay của lão, làm nũng nói.
Thất gia nhìn Đinh Tuyết một chút, lại nhìn Hứa Thanh một chút cũng
không hề quan tâm, một mực luyện hồn như trước, lão thở dài một tiếng, giờ
phút này cũng đã mơ hồ hiểu được cảm giác hằng ngày của đệ tử nhà mình.
Lúc này lão cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, đưa khỏa Hồn Châu trong tay ra,
trực tiếp đặt trên trán Đinh Tuyết và vỗ nhẹ nhàng.
"Được được được, nhanh đi tu hành đi, khỏa Hồn Châu này có thể giúp
ngươi mau chóng mở ra một đoàn mệnh hỏa."
"Cảm ơn dì phu." Đinh Tuyết vui vẻ trở lại, tìm một nơi gần Hứa Thanh
khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tu hành, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Thất gia quay lại nhìn chỗ hai người ngồi khoanh chân, đáy lòng tràn đầy
cảm khái, sau một lúc lâu liền quay đầu chắp tay sau lưng, đứng ở trên đầu
thuyền đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, đồng thời cũng đảo mắt qua bốn phương,
hừ lạnh một tiếng rồi điều khiển Pháp Thuyền bay về phía trước.
Cho đến khi Pháp Thuyền đi xa, hư vô nơi đây liền trở nên vặn vẹo, hai thân
ảnh mặc trường bào màu vàng mơ hồ hiện ra, trên người của bọn họ tràn ngập
kiếm khí lăng lệ ác liệt, nhưng biểu cảm lại tràn ngập đắng chát.
"Vị tông chủ của Thất Huyết Đồng này....."
"Có người này bảo vệ, chúng ta không thể đối kháng được rồi, lần này lão
không động thủ với hai người chúng ta, nghĩ tới cũng là nhìn trên phân thượng
của liên minh, một phương diện khác cũng là để cho chúng ta truyền một màn
này trở về, đây là lời cảnh cáo của lão với chúng ta."
Hai bọn họ là người đến từ Lăng Vân Kiếm tông.
"Bản thân Hứa Thanh đã không tầm thường, lại có bối cảnh đằng sau như
vậy, về sau sẽ càng khó đối phó hơn, nhất là khi trải qua sự tình lần này, về sau
chúng ta sẽ vĩnh viễn không biết hắn là đi một mình hay là sau lưng lại ẩn giấu
một người mạnh mẽ như thế."
Hai người nhìn nhau một cái, lắc đầu rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, trong hư vô bốn phía ở nơi này vẫn còn vài đạo khí
tức, lúc sau liền hóa thành mấy đạo thân ảnh, bọn họ đều trầm mặc nhìn lẫn
nhau và đề phòng lẫn nhau, đồng thời cũng đều thở dài một hơi.
Khác với hai vị vừa rồi, bọn họ không phải tu sĩ liên minh, mà là tán tu của
Nghênh Hoàng Châu, lần này bọn họ nhận được tình báo mà tới, biết được Hứa
Thanh có hai ngọn mệnh đăng của Liên Minh Bát Tông ra ngoài, cho nên muốn
chạy đến nhìn xem có cơ hội cướp đoạt hay không.
Nhưng sau đó bọn họ biết được bối cảnh phía sau Hứa Thanh, cho nên cũng
chỉ đứng ở xa nhìn, không hề hành động thiếu suy nghĩ, mà một màn về sau
cũng đã hoàn toàn hù dọa bọn họ, lúc này suy nghĩ trong lòng của bọn họ cũng
tương tự như hai vị tu sĩ của Lăng Vân Kiếm tông vừa xong vậy.
"Đây là thái độ của Thất Huyết Đồng..."
"Cảnh cáo toàn bộ những kẻ rình mò."
"Còn có thông cáo che chở của Liên Minh Bát Tông đoạn thời gian trước,
như vậy muốn giết Hứa Thanh thì cái giá phải trả quá cao …quá lớn."
"Mặc dù mệnh đăng rất tốt, nhưng sinh mệnh cũng chỉ có một."
Tâm tư mọi người tự chuyển động, rất nhanh liền lần lượt tản đi, mà theo
bọn họ rời đi, lời đồn về việc này cũng chậm rãi được truyền ra khắp Nghênh
Hoàng Châu.
Đây là che chở mà Thất gia cấp cho Hứa Thanh, cũng là cảnh cáo của lão
đối với người bên ngoài.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, vào hoàng hôn bảy ngày sau, Hứa Thanh
đang khoanh chân ngồi trên Pháp Thuyền bỗng mở mắt ra.
Ngay một khắc hai mắt mở ra, 60 đạo pháp khiếu trong cơ thể hắn lập tức
tràn ra ngọn lửa động trời, trong đầu giống như có thiên lôi nổ vang.
Lúc này một nửa số lượng pháp khiếu của hắn đã được trấn áp hồn, dưới
pháp khiếu không ngừng trấn áp, tu vi của hắn cũng trở nên tinh tiến hơn một
chút, thậm chí hỏa diễm cũng có chỗ cải biến, bây giờ bên trong sát hỏa đã có
nhiều hơn một cỗ cảm giác thê lương, đó chính là oán khí mãnh liệt sinh ra từ
những đạo hồn không ngừng bị đốt cháy trong pháp khiếu.
Cái này, chính là ảm hồn chi hỏa.
Hỏa này ẩn chứa theo cảm xúc, một khi địch nhân bị nó đốt sẽ bị nó ảnh
hưởng, nhẹ thì linh hồn chấn động kịch liệt, nặng thì sẽ bị thương linh hồn, tan
nát vỡ vụn.