Quang Âm Chi Ngoại

Chương 686




"Sư phó, ngộ tính của đệ tử có hạn, đã đến cực hạn."

Hứa Thanh cúi đầu, hắn biết mình không cách nào so sánh với sư phó, trong

lòng của hắn thì sư tôn cường đại tựa như một cái vực sâu thẳm, vĩnh viễn nhìn

không thấy cụ thể sâu cỡ nào.

Hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối trong lòng, mình vậy mà chỉ có thể cảm ngộ hơn

60 ngày liền không cách nào tiếp tục nữa.

Giờ phút này trong đầu hắn hiện ra tòa núi Quỷ Đế, mặc dù cũng tràn ra

nồng đậm hắc mang, phát ra từng trận chấn động kinh người, nhưng cách hoàn

mỹ mà Hứa Thanh cảm nhận vẫn kém như trời và đất.

Hắn chỉ có thể tận khả năng, biểu hiện những đường nét hình thái của nó ra

mà thôi.

Thất gia nhìn Hứa Thanh thì thở dài trong lòng, trong mắt của lão, chớp mắt

khi Hứa Thanh thức tỉnh, không chỉ đã có một tia thần vận chân chính, khí tức

trên thân cũng đồng dạng đã có biến đổi cực lớn với lúc trước, thậm chí còn

mang theo một tia quỷ khí.

Quỷ khí này không phải là tử vong, mà là một loại cảm giác thần bí khó

lường, mặc dù đối với người có tu vi như Thất gia mà nói thì cái tia quỷ khí này

không đáng coi vào đâu, nhưng lão biết rõ đối với tu sĩ tu vi cấp độ phía dưới

mà nói, cái này liền có ý nghĩa rất sâu xa.

Thậm chí trong lúc mơ hồ có thể hình thành uy hiếp đối với quỷ dị, nếu như

đối mắt cùng người khác, hễ là người tâm chí không kiên định, chỉ đụng chạm

ánh mắt với Hứa Thanh là trong đầu sẽ lập tức nổ vang.

Điểm này chẳng những Thất gia phát hiện, Tiểu Ảnh chính là kẻ cảm thụ

mãnh liệt nhất, nhưng bởi vì Thất gia ở bên cạnh cho nên nó không dám có cái

biểu hiện gì, nhưng theo Hứa Thanh thức tỉnh, một cảm giác hoảng sợ lập tức

tràn ngập toàn thân của nó.

Nó mơ hồ cảm thấy, giờ khắc này Hứa Thanh giống như đã có năng lực ăn

mình.

Da mặt Thất gia hơi co quắp một chút, nhưng lại lập tức khôi phục như

thường và mỉm cười mở miệng.

"Biết chưa đủ là tốt, hiểu chí tiến thủ, mặc dù ngộ tính của ngươi không so

được với vi sư, nhưng nếu đặt ở trong nhân tộc ta, cũng xem như là không tệ

rồi."

"Sư phó, không biết trạng thái cảm ngộ của ta bây giờ đã có thể tu hành Quỷ

U Đoạt Đạo Công hay chưa?" Hứa Thanh có chút khẩn trương, ngẩng đầu nhìn

về phía Thất gia.

Thất gia nhìn qua Hứa Thanh, nhìn biểu cảm lo được lo mất của hắn, bỗng

nhiên không muốn nói chuyện, lão cảm thấy có chút mệt mỏi, vì vậy đứng dậy

nhàn nhạt mở miệng.

"Miễn miễn cưỡng cưỡng."

Hứa Thanh nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng đang cân nhắc trong

lòng, sau này khi tu luyện thì hắn sẽ ngày đêm thử nghiệm cảm ngộ, vẽ thêm về

Quỷ Đế, tranh thủ một ngày có thể hoàn toàn chân chính vẽ ra ở trong thức hải

để vận dụng.

Hứa Thanh mang theo suy nghĩ này vội vàng đứng dậy, đang muốn đi ra

khỏi phòng thì Đinh Tuyết bên ngoài bỗng bưng điểm tâm đi vào, sau khi nhìn

thấy Hứa Thanh liền sáng mắt lên.

"Hứa Thanh ca ca, rốt cuộc ngươi tỉnh rồi."

Nói xong Đinh Tuyết vội vàng chạy đến trước mặt Hứa Thanh, đưa điểm

tâm ra.

Hứa Thanh thấy điểm tâm thì trong bụng lập tức truyền ra cảm giác đói

khát, mặc dù tu vi đến trình độ này đã có thể không cần ăn thức ăn phàm tục

nữa, nhưng Hứa Thanh vẫn còn niềm vui thích ăn uống như cũ.

Bởi vì khi ăn gì đó, trong lòng hắn sẽ dâng lên một cảm giác thỏa mãn, đối

với người từ nhỏ lớn lên trong khu nghèo khó thiếu thốn, sống màn trời chiếu

đất như hắn mà nói, đây là một loại bản năng khắc vào bên trong thân thể.

Vì vậy Hứa Thanh liền đưa tay cầm lấy một miếng điểm tâm nuốt vào, sau

khi suy nghĩ một chút lại cầm thêm một miếng.

Trong mắt Đinh Tuyết tràn ngập vui vẻ, giống như muốn tràn cả ra ngoài,

tâm tình nàng vô cùng sung sướng lại lấy ra một lọ nước thuốc có ngâm trái cây,

ôn nhu đặt ở trước mặt Hứa Thanh.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Đinh Tuyết, nở nụ cười.

"Cảm ơn."

Hai chữ này khiến cho cả người Đinh Tuyết cũng kích động lên, ngay khi

nàng vừa muốn mở miệng thì phía ngoài cửa liền truyền đến tiếng hừ lạnh của

Thất gia.

"Nếu như không cách nào cảm ngộ nữa, vậy thì chúng ta cũng rời đi thôi."

Đinh Tuyết bĩu môi có chút bất mãn, nhưng cũng không dám nhiều lời, Hứa

Thanh nghe vậy cũng lập tức vâng lời, cùng Đinh Tuyết đi ra khỏi phòng.

Bây giờ bên ngoài đã là hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu qua căn nhà, cũng

chiếu vào trên người Thất gia đang đứng chắp tay sau lưng ở trong viện, cũng

chiếu rọi vô cùng rõ ràng vẻ bất mãn trên mặt của lão.

Đinh Tuyết trừng mắt nhìn, vội vàng chạy tới xuất ra một hộp điểm tâm

khác, níu cánh tay của lão làm nũng, lúc này sắc mặt của Thất gia mới thả lỏng

lại và lộ ra vẻ thoả mãn.

Mà biểu cảm này khiến cho Hứa Thanh cảm thấy có chút nhìn quen mắt, sau

khi nhớ lại hắn liền nghĩ tới lão đầu khách sạn trên đường Bản Tuyền...

Sau đó Hứa Thanh liền nghĩ đến tiểu bạch xà bên trong khách sạn.

Trong lúc Hứa Thanh nhớ lại, Thất gia cầm lấy hộp điểm tâm ăn một cái,

sau đó lấy ra một tấm lệnh bài màu trắng ném cho Hứa Thanh.

"Đi, đưa cái lệnh bài này cho tiểu nam hài sắp tan học trở về ở nhà bên

cạnh."

"Hiếm khi ra ngoài một chuyến, lần này trên đường trở về thì vi sư dự định

vung lưới một chút, xem xem có thể tìm được Tiểu Ngũ ở trong Nghênh Hoàng

Châu này hay không."

"Vi sư chờ ngươi ở ngoài trấn." Thất gia nói xong thì gọi Đinh Tuyết, trong

vẻ mặt không tình nguyện của Đinh Tuyết mà rời khỏi nơi đây, đi ra bên ngoài

trấn.

Dưới ánh hoàng hôn, ánh chiều tà màu cam rải khắp đại địa, Hứa Thanh

nhoáng một cái ngồi trên một bức tường thấp, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều,

lặng lẽ chờ đợi.

Vị trí này vừa có thể nhìn nhà hàng xóm, vừa là con đường cần phải đi qua

để trở về.

Thời gian không lâu, đầu đường xa xa có một tiểu nam hài mặc quần áo

sạch sẽ và đeo theo bọc sách, hoạt bát lanh lợi đang trên đường trở về, trên

đường gặp phải hàng xóm đều rất lễ phép cúi đầu chào, lúc ngẩng đầu liền dào

dạt nụ cười, ẩn chứa vui vẻ và thỏa mãn.

Cho đến khi sắp về đến nhà, lúc tới cửa ra vào tiểu nam hài bỗng nhìn thấy

Hứa Thanh đang ngồi trên bức tường thấp, lập tức dừng bước chân lại.

"Đại ca ca." Tiểu nam hài chần chờ một chút, nụ cười trên mặt có chút miễn

cưỡng, trong đó còn ẩn giấu một chút sợ hãi.

Nhưng ở trong nhận thức của Hứa Thanh, tuy tia sợ hãi là thật, nhưng ẩn

giấu rất sâu bên trong …lại là một cỗ hung hăng sắp không áp chế nổi.