"Nuốt một vật nhỏ." Hứa Thanh chậm rãi mở miệng, trong cơ thể lần nữa
hiện lên cảm giác đói khát, khiến cho hô hấp của hắn không khỏi dồn dập lên,
mà hắn cũng cảm nhận được trạng thái của mình lúc này.
Sau khi tòa Thiên Cung thứ ba trong cơ thể hắn dung hợp với khỏa độc đan,
khỏa độc đan vốn đã mất đi quá nhiều linh tính, gần như đã là một khỏa độc đan
chết héo, đã có nơi cung cấp nuôi dưỡng, xuất hiện dấu hiệu khôi phục, mà lúc
này nó liền giống như một cái hắc động thật lớn, trong chốc lát liền thôn phệ hết
thảy sinh cơ của hắn.
Đây là quá trình tất nhiên để độc đan khôi phục lực lượng, mặc dù Hứa
Thanh cũng đã có đoán trước, cũng chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng lúc hắn dung
hợp có chút tiêu hao ngoài ý muốn, độc đan lại khôi phục quá nhanh dẫn đến
chuẩn bị của hắn vẫn chưa đủ.
Nhưng đây cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, thậm chí có thể nói đây là
đại cơ duyên của bản thân Hứa Thanh.
Bởi vì một khi hắn cung cấp đầy đủ sinh cơ cho khỏa độc đan, vậy hắn liền
có thể khiến cho khỏa đan gần như chết héo này chân chính khôi phục.
Sau khi khôi phục, nó sẽ không phải là một khỏa độc đan không có đầu
nguồn nữa, mà sẽ cuồn cuộn không dứt, khiến cho chiến lực Hứa Thanh bay
lên.
Cung thứ ba này của hắn, chính là một cung không giống người bình thường
nhất từ xưa đến nay.
Uy lực của nó cực lớn, cũng tràn đầy thần bí và không rõ.
Nhưng hết thảy, cần có nồng đậm sinh cơ cung cấp.
Trừ bên ngoài những cái này, Hứa Thanh cũng cảm nhận rõ ràng được,
muốn để cho khỏa độc đan này chân chính khôi phục, sinh cơ chỉ là một
phương diện, hắn còn cần nồng đậm dị chất.
Phát hiện này khiến cho nội tâm của hắn rất là chấn động, bởi vì điều này
đại biểu.. Bản thân hắn, có thể hấp thu dị chất!
Mặc dù cuối cùng là do khỏa độc đan trong tòa Thiên Cung thứ ba hấp thu,
nhưng từ trình độ nào đó, cũng đồng nghĩa với hắn đang hấp thu dị chất.
Mà từ sau khi nửa khuôn mặt Thần Linh tới cái thế giới này, hấp thu dị chất,
chính quyền lợi đặc thù của những hạng người bị ảnh hưởng nghiêm trọng cùng
với những tộc quần mới được sinh ra trong cái thế giới tràn ngập dị chất này, tu
sĩ rất khó có thể chạm vào.
Bởi vì cái gọi là dị chất, trên thực tế chính là khí tức của Thần Linh, cũng có
người gọi nó là thần năng.
"Đại sư huynh, chúng ta cách cấm khu gần đây nhất bao xa?"
Hứa Thanh thở sâu truyền ra giọng nói khàn khàn, cũng nhìn thấy biểu cảm
của Ngôn Ngôn căng thẳng và quan tâm, khẽ gật đầu với nàng, ý bảo mình
không đáng lo.
Đối với người ân cần với mình, Hứa Thanh sẽ luôn luôn không quên.
"Đại khái còn cách Kiếm Cấm của Nghênh Hoàng Châu nửa tháng, nếu như
ngươi chịu đựng không nổi, chúng ta cũng có thể đi tìm tông môn ngoại tộc
hoặc là tiểu quốc ngoại tộc..." Đội trưởng có chút lo lắng, nhưng hàm nghĩa
trong lời nói lại lộ ra sự lạnh lùng đối với ngoại tộc.
Hình như ở trong lòng đội trưởng, chỉ cần Hứa Thanh không ngại, vậy
những ngoại tộc gì đó …cũng chỉ là đồ ăn.
"Nửa tháng, có lẽ có thể." Hứa Thanh lắc đầu, mặc dù ngoại tộc cũng có
sinh cơ, trong cơ thể cũng có dị chất, nhưng cuối cùng vẫn không bằng dị chất
trong cấm khu hay cấm địa.
Hắn có thể cảm nhận được số lượng mình cần là cực lớn, cho nên lựa chọn
tốt nhất chính là cấm địa.
"Vậy đi tới Kiếm Cấm, trong đông đảo cấm địa của Nghênh Hoàng Châu,
nó là cấm khu duy nhất gần đây, chỗ đó cũng tương tự với Hoàng Cấm và Thi
Cấm trên biển của Nam Hoàng Châu, vả lại căn cứ tình báo của liên minh,
Hoàng bên trong Kiếm Cấm đã ngủ say nhiều năm, gần đây chưa từng có dấu
hiệu thức tỉnh, khi chúng ta vào trong đó chỉ cần cẩn thận một chút, coi như
cũng an toàn."
Đội trưởng nói xong thì vận hành tu vi dung nhập vào Pháp Hạm, khiến cho
vào thời khắc này Pháp Hạm cũng tràn ra khí lạnh, tốc độ bỗng nhiên trở nên
nhanh hơn, hóa thành một đạo cầu vồng ở phía trân chời, tựa như một đạo bôn
lôi chợt hiện liền đã đi xa.
Gió từ bốn phía thổi tới, tản ra trên màn phòng hộ của Pháp Hạm, trong lúc
chảy xuôi qua hai bên liền hình thành âm thanh gào thét, truyền khắp bốn
phương.
Trong khi bay nhanh, Hứa Thanh khoanh chân ngồi trên boong thuyền, toàn
lực áp chế cảm giác đói khát trong cơ thể, đồng thời cũng thích ứng trạng thái
cơ thể sau khi độc đan dung nhập vào tòa Thiên Cung thứ ba.
Hắn có thể cảm thấy, mặc dù lúc này trạng thái của mình rất kém nhưng
chiến lực đã tăng lên rất nhiều, phối hợp với công pháp Hoàng cấp, lúc này hắn
có thể thể hiện ra lực lượng ít nhất là bốn cung.
Nên biết rằng, tuyệt đại đa số tu sĩ Kim Đan mở Thiên Cung, cực hạn cũng
chỉ là sáu tòa Thiên Cung.
“Sau đó, chờ độc đan khôi phục, ta phải suy tính xem nên hình thành tòa
Thiên Cung thứ tư thế nào."
Hứa Thanh dần dần có chút trấn áp không được cảm giác đói khát trong cơ
thể, hô hấp càng lúc càng dồn dập, đôi mắt hiện thêm rất nhiều tơ máu, lúc này
hắn chỉ có thể suy tư về tu vi, dùng cách này để phân tán lực chú ý.
Về phần Ảnh Tử và lão tổ Kim Cương Tông, cả hai đã sớm ẩn giấu từ lâu,
rất sợ bị Hứa Thanh chú ý tới.
Thật sự là giờ khắc này Hứa Thanh giống như là một con hung thú nhìn thấy
người liền cắn vậy, tạo ra một cám giác đáng sợ đến cực hạn với Ảnh Tử và lão
tổ Kim Cương Tông.
Về phần Ngôn Ngôn, mặc dù lúc đầu bởi vì khí tức và thân hình giống như
hài cốt của Hứa Thanh khiến cho nàng có chút kinh hãi, nhưng sau khi dần dần
thích ứng, nàng vẫn nhịn không được đi tới gần phía hắn.
Theo nàng tới gần, Hứa Thanh chợt ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn
chằm chằm cổ Ngôn Ngôn, quẩy người một cái, miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
"Hứa Thanh ca ca, ngươi... Có muốn ăn một chút hay không, không sao, ta
không sợ đau."
Ngôn Ngôn nhìn qua Hứa Thanh, cắn nát ngón tay, run rẩy vươn về phía
Hứa Thanh, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong cùng mê ly.
Hứa Thanh nhìn Ngôn Ngôn, trầm mặc xuống, nhắm hai mắt lại.
Đáy lòng Ngôn Ngôn có chút tiếc nuối và khổ sở, lặng lẽ thu tay về, ngồi ở
bên cạnh.
Đội trưởng điều khiển Pháp Hạm, quay đầu đưa mắt nhìn, nhìn qua ánh mắt
mê ly của Ngôn Ngôn khi đưa ngón tay tới trước mặt Hứa Thanh, cũng nhìn
thấy Hứa Thanh không để ý quay đầu, lại nhìn biểu lộ tiếc nuối cùng khổ sở của
Ngôn Ngôn, đáy lòng của y không khỏi nổi lên một tia chua xót.
"Trước kia khi ta đói bụng, tại sao không có nữ tu đẹp mắt nào đưa ngón tay
cho ta ăn ậy, ta kém ở đâu chứ? Tiểu Thanh cũng thật không hiểu phong tình,
nếu là ta, nhất định ta sẽ hung hăng cắn một cái."
Thời gian cứ như vậy trôi qua, trong khi Hứa Thanh nhẫn nại, bọn họ cũng
cách Kiếm Cấm càng ngày càng gần.
Cho đến cuối cùng vào lúc thân thể Hứa Thanh run rẩy kịch liệt, khi hắn
cảm nhận được bản thân đã đến cực hạn, mắt thấy sẽ không cách nào khống
chế, trước mặt của bọn hắn bỗng xuất hiện một mảnh rừng rậm Kiếm Cấm màu
đen.
Mới chỉ tới gần, còn chưa hoàn toàn bước vào cũng đã cảm nhận được dị
chất nơi đây đã nồng đậm hơn khu vực khác rất nhiều, cảm thụ của Hứa Thanh
cực kỳ nhạy cảm, ngay khi tới đây thì đôi mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, tràn ra
một tia ánh sáng đỏ.