Những người này chính là tộc quần đặc thù được sinh ra trong cấm địa.
Giờ phút này trong mắt từng tên đều mang theo vẻ điên cuồng và sát khí,
không ngừng truy kích đội trưởng, trong này có tới mười tên có tu vi Kim Đan
cảnh.
Càng kinh người hơn chính là tộc địa phía sau đám bọn họ, cũng chính là
nơi đội trưởng chạy đến, giờ phút này ở đó đang mơ hồ có khí tức khôi phục
truyền ra, tựa như có một đại tu đang thức tỉnh.
Trong khi bên ngoài đang điên cuồng đuổi giết, bên trong hạp cốc nọ, Hứa
Thanh hết sức chăm chú ngóng nhìn lão tổ Kim Cương Tông.
Hắn nhìn đến vô số tia chớp màu đỏ mang theo dấu hiệu cực hạn bỗng nhiên
xuất hiện từ trong đất bùn, sau đó nổ vang bắn thẳng đến lão tổ Kim Cương
Tông.
Thân thể lão tổ run lên, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, vô số tia
chớp màu đỏ bao phủ người lão, không ngừng phá hủy thân thể của lão, đồng
thời cũng kích thích linh thể của lão tổ Kim Cương Tông, khiến cho thân thể lão
nhanh chóng sinh sôi ra rất nhiều quang mang màu đỏ.
Thân thể của lão đang từ khí linh chuyển hóa thành khí hồn.
Tia sáng màu đỏ tràn ngập trên người lão tổ Kim Cương Tông, biến thân thể
lão thành tổ ong, khiến cho lão tổ Kim Cương Tông thoạt nhìn cực kỳ chật vật,
gần như hấp hối.
Nhưng hết lần này tới lần khác, những tia chớp màu đỏ này lại khiến cho tất
cả con mắt của Tiểu Ảnh đều co rút lại một chút, lộ ra vẻ ngưng trọng.
Nhưng nó phản ứng rất nhanh, cảm thấy mình như vậy không tốt, vì vậy lại
biểu thị ra vẻ miệt thị.
Hứa Thanh cũng nhìn ra tia chớp màu đỏ này bất phàm, trong mắt lộ ra tinh
mang, mà lúc này những tia chớp kia cũng mơ hồ tản đi, tiếng kêu thảm thiết
trong miệng lão tổ Kim Cương Tông hóa thành tiếng gầm nhẹ, vẻ điên cuồng
trong mắt lại càng mãnh liệt hơn.
Lão đã thành công chịu đựng qua luồng thiên kiếp thứ nhất, giờ phút này
đang nhanh chóng khoanh chân, không ngừng vận hành ánh sáng màu đỏ bên
trong thân thể, làm chuẩn bị cho lượt thiên kiếp tiếp theo.
Chỉ là lúc này thân thể của lão đã cực kỳ suy yếu, lung lay sắp đổ, muốn
sống qua đạo thiên kiếp thứ hai thì khó khăn cực lớn.
Trong lúc Hứa Thanh trầm ngâm, bầu trời lần nữa nổ vang, phảng phất như
có tiếng gào thét truyền ra, bên trong tầng mây lai có thêm càng nhiều tơ máu
hơn nữa tràn ngập, đạo thiên kiếp thứ hai …bỗng nhiên phủ xuống.
Vô số tia chớp màu đỏ tạo thành những tia sấm sét huyết sắc, đánh xuống
xuyên thấu đại địa, mắt thấy sẽ ầm ầm đánh vào trên người lão tổ Kim Cương
Tông.
Lão tổ Kim Cương Tông mở mắt ra, trong mắt lộ ra tuyệt vọng, lúc này Hứa
Thanh liền hành động.
Hắn bước một bước ra, nháy mắt liền đi đến phía trên lão tổ Kim Cương
Tông, tay phải giơ lên, nhấn một cái về phía trên.
Hai chiếc ô của hắn Lập tức hiển lộ ra ngoài, biến ảo ra Thiên Cung để ngăn
cản tia chớp.
Tiếng nổ vang lên, thân thể Hứa Thanh chấn động.
Hắn cảm nhận được bên trong tia chớp màu đỏ này ẩn chứa lực lượng cực
hạn và một cảm giác diệt sạch mọi thứ, cũng cảm nhận được cái ô của hắn đang
không ngừng đối kháng cùng những tia chớp đó, không ngừng triệt tiêu lẫn
nhau.
Hắn cũng đã thử hấp thu, nhưng không hấp thu được, cũng không có
phương pháp dung nạp.
"Thiên kiếp này là hồng lôi, diệt chính là hồn, tuyệt chính là thân."
"Du Linh Tử tấn cấp có chút ý tứ."
Hứa Thanh thì thào, loại phương thức tấn cấp này của khí linh, Hứa Thanh
chỉ nhìn thấy ở trên người lão tổ Kim Cương Tông.
Giờ phút này, mắt thấy lão tổ Kim Cương Tông đằng đó khôi phục một chút,
Hứa Thanh trầm ngâm cúi đầu nhìn qua lão tổ Kim Cương Tông.
“Ngươi có còn muốn tiếp tục nữa không?"
"Chủ tử, ta..."
Lão tổ Kim Cương Tông vừa định nói mình không được, nhưng sau khi chú
ý thấy vô số ánh mắt của Tiểu Ảnh lộ ra vẻ khinh miệt và địch ý, lão lại hung
hăng nghiến răng, hét lớn một tiếng.
"Ta có thể!"
Hứa Thanh gật đầu, thân thể vừa lui, không ngăn cản nữa... Hắn đã ngăn cản
và triệt tiêu hơn phân nửa những tia chớp màu đỏ đánh xuống.
Vì vậy trong nháy mắt tiếp theo, những tia chớp kia lại giáng xuống, đánh
thẳng đến lão tổ Kim Cương Tông.
Lão tổ Kim Cương Tông gầm nhẹ, nghiến răng đối mặt.
Theo tia chớp đánh vào, thân thể của lão càng lúc càng run rẩy, bản thân lần
nữa ảm đạm, thân hình đang tiêu tán, nhưng dù là như vậy lão cũng không cách
nào thừa nhận.
Cảm giác tử vong lơ lửng ở trong lòng của lão.
Lão tổ Kim Cương Tông cười thảm một tiếng, lão cả đời này luôn làm việc
ổn thỏa và cẩn thận, trêu chọc địch nhân sẽ toàn lực xuất kích, không tiếc đại
giới tiêu diệt, nếu như không địch được thì thà rằng dời tông môn cũng muốn
tránh đi.
Coi như là lần nữa gặp phải, gặp ngay thời khắc sinh tử thì lão cũng sẽ
nghiến răng giải quyết chính mình trước, dù là quỳ xuống đất làm nô cũng đều
không chút do dự, tất cả đều vì sống sót.
Nhưng bây giờ, lão cảm thấy tuyệt vọng.
Trong sự tuyệt vọng, trong khi những tia chớp tràn ngập và bản thân đang
tiêu tán, lão tổ Kim Cương Tông phát ra một tiếng cười thảm điên cuồng.
Lão không cam lòng, cũng có hối hận mãnh liệt.
Hối hận không nên đi thử đột phá.
Lão hối hận tại sao lúc mình còn trẻ đã không liều mạng nhiều hơn.
Trước kia vì sống sót, lão không dám cửu tử nhất sinh tranh đoạt tài nguyên,
thế nên không cách nào nhanh chóng mở ra mệnh hỏa.
Lão chỉ có thể thông qua những quyển sách cổ kia, tưởng tượng mình trở
thành nhân vật chính ở trong đó, ảo tưởng mình trở thành đối phương, đi lên từ
một người phàm bình thường, cho đến khi đạt tới đỉnh phong.
"Du Linh Tử ta, cũng là người có tư chất!"
Lão tổ Kim Cương Tông ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh, vô cùng thê thảm mở
miệng.
"Hứa ma đầu, Du Linh Tử ta cũng là hạng người có cơ duyên!"
"Hứa lão ma, Du Linh Tử ta, cũng không phải trời sinh làm nô!"
"Ta làm sao lại... Trở thành như vậy chứ."
Giờ phút này nhớ lại, lão bỗng nhiên cảm thấy không cam lòng, cảm xúc
chấn động kịch liệt, bị tuyệt vọng, điên cuồng và hối hận tràn ngập tâm thần,
nhất là lão còn cảm thấy nếu như mình chết rồi, vậy thì rất nhiều chuyện không
thể nói ra, cũng đều không cần phải để ý tới nữa rồi.
Bởi vì tử vong đã đến rất gần, khiến cho sự tuyệt vọng của lão đã biến thành
cực hạn.
Cơn điên cuồng cũng tương tự như vậy, hối hận lại càng là như thế.
Hứa Thanh nhìn lão tổ Kim Cương Tông mà thở dài trong lòng, đang muốn
ra tay thử nghiệm hóa giải thiên khiếp cho lão.
Nhưng vào lúc này, trong khi cảm xúc của lão tổ Kim Cương Tông tiến vào
trạng thái cực đoan trước khi tử vong, những tia chớp màu đỏ trong cơ thể lão
bỗng lập tức dừng lại toàn bộ.
Sau khi hơi dừng lại, từ trình độ nào đó mà nói, chúng nó tựa như xuất hiện
sự đồng cảm cùng với lão tổ Kim Cương Tông, hình như phù hợp với... điều
kiện thu nạp.
Vì vậy trong thời gian ngắn, những tia chớp này liền trực tiếp hội tụ vào
trong cơ thể lão tổ Kim Cương Tông, sau khi dạo chơi một vòng, lại khiến cho
toàn bộ những nơi tiêu tán trong thân hình của lão tổ Kim Cương Tông cũng
đều hiển lộ trở lại.
Nhưng lại là màu đỏ!
Giờ phút này thân thể của lão tổ Kim Cương Tông có bảy thành là màu đỏ
như máu, ba thành còn lại là bình thường như cũ, điều này cũng đại biểu lão đã
hoàn thành tấn cấp bảy thành.
Ba thành là linh, bảy thành là hồn.
Thiên kiếp, tiêu tán.
Tấn cấp thất bại, nhưng cũng thành công.
Lão tổ Kim Cương Tông sững sờ, cúi đầu nhìn thân hình của mình, trong
mắt lộ ra mờ mịt.
Sau đó liền hóa thành mừng như điên, nhưng trong nháy mắt tiếp theo lão
lại nghĩ tới những lời mình vừa mới gào thét, sắc mặt nháy mắt lại trắng bệch,
tâm thần vô cùng khẩn trương, thân thể run rẩy ngẩng đầu lo lắng không yên
nhìn Hứa Thanh, biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc.
"Hồi nãy... Chủ tử, vừa rồi thật ra đều là do công pháp yêu cầu, là một
bước mấu chốt trong đột phá, nhất định phải nói như vậy mới có thể..."
"Trên thực tế tiểu nhân cảm thấy, trong khoảng thời gian đi theo chủ tử,
chính là quãng thời gian vui sướng nhất đời này của tiểu nhân."
"Chủ tử... Ngài nhất thiết đừng coi những lời vừa nãy là thật."
Ảnh Tử ở bên cạnh lộ ra nụ cười âm u, thân thể nó lung lay giống như lắc
đầu, lắc tới lắc lui.