Dưới ánh mắt của vạn chúng nhìn tới, cả người Lý Tử Lương hóa thành một
đạo cầu vồng, bay thẳng đến vị trí Hứa Thanh đứng.
Xa xa, gã thấy được Hứa Thanh đứng giữa không trung ngoài thành trì.
Trên người mặc một bộ tử sam, tóc dài, dung nhan yêu dị, vẻ mặt lạnh lùng,
hai mắt bình tĩnh.
Tất cả điều này khiến cho ánh mắt Lý Tử Lương nheo lại, tốc độ không
giảm bay thẳng đến Hứa Thanh, mà ngay vào lúc gã sắp lao ra khỏi thành trì,
tốc độ của gã bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, thế mà lại bộc phát ra tốc độ nhanh
gấp đôi so với lúc trước.
Thời điểm gã đến vốn đã dùng một tốc độ rất nhanh, bây giờ đột nhiên lại
bộc phát, lập tức tạo thành một loại cảm giác xuất kỳ bất ý, nhất là gã còn chưa
từng thể hiện ra loại tốc độ này khi xuất thủ cùng những người khác.
Giờ phút này dưới tốc độ tăng vọt, cả người gã lập tức hóa thành tàn ảnh,
nháy mắt liền lao ra thành trì tới gần Hứa Thanh, tay phải giơ lên chợt nhấn một
cái.
Phía sau lưng gã liền biến ảo hiện ra bốn tòa Thiên Cung.
Tạo hình của bốn tòa Thiên Cung tương tự khác biệt cùng Thiên Cung tầm
thường khác, hình dạng giống như một cái thang, toàn thân đều là thủy tinh chế
tạo, phía trên tràn đầy phù văn, tràn ra quang mang rực rỡ.
Giờ phút này theo Lý Tử Lương giơ tay lên, bốn tòa Thiên Cung này lập tức
nổ vang, trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh đầu Hứa Thanh.
Tất cả Thiên Cung chồng chất lại với nhau, từ xa nhìn lại thấy bốn tòa Thiên
Cung điệp gia, tựa như tạo thành một tòa bảo tháp bằng thủy tinh.
Nháy mắt liền trấn áp về phía Hứa Thanh.
Tất cả những thứ này đều phát sinh với tốc độ ánh sáng, phối hợp với tốc độ
của Lý Tử Lương, liền tạo thành một đòn sát thủ.
Mà ngay một khắc hạ xuống, Lý Tử Lương bỗng nhiên tản ra thần niệm
truyền âm về phía Hứa Thanh, nói một câu mà chỉ có Hứa Thanh có thể nghe
được.
"Hứa Thanh, ta đã tìm ngươi rất lâu, cừu hận giữa ta và ngươi, ngươi còn
nhớ ta hay không..."
Những lời này vang vọng trong nội tâm của Hứa Thanh, Hứa Thanh mặt
không cảm xúc, hắn không biết đối phương, cũng xác định chưa từng thấy qua,
nói theo cách khác nếu như đối phương quả thực có cừu hận cùng mình, vậy tên
đối phương đã được khắc lên thẻ tre từ sớm rồi.
Cho nên hắn không hề quan tâm tới lời nói của đối phương, mà giờ khắc
này bốn tòa Thiên Cung phía trên cũng đã gào thét rơi tới, hung hăng đập về
phía hắn, lực lượng Kim Đan bốn cung, toàn diện bộc phát.
Trong khoảnh khắc bát phương chấn động, bốn tòa Thiên Cung hình thành
bảo tháp bao phủ thân ảnh của Hứa Thanh.
Ở trên tràn ra vô số tia chớp kết nối cùng đại địa, tựa như lôi kéo nhau, thoạt
nhìn rất là kinh người, đồng thời tốc độ của tòa bảo tháp này rơi xuống đại địa
cũng lại càng mau hơn.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo tòa bảo tháp này lại chợt dừng lại trên
không trung, toàn thân rung động lắc lư, sau đó giữa không trung liền vang ra
một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Trong tiếng nổ vang, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tòa bảo tháp
cấp tốc tan vỡ, hóa thành vô số khối vụn bắn ra khắp bốn phương.
Bên trong hiện ra thân ảnh Hứa Thanh, hắn đứng ở giữa không trung cùng
với chín tầng sóng lớn dữ dội ở chung quanh.
Sóng biển một đợt tiếp một đợt, ầm ầm khuếch tán về bát phương, Hứa
Thanh đứng trên sóng biển giống như một vị Hải Thần.
Phía sau còn có một tiếng gào thét truyền ra, sau lưng Hứa Thanh, bên trên
từng lớp sóng biển, một con Kim Ô tựa như một mặt trời bay lên từ trên biển,
tràn ra quang mang màu vàng phía trên Hứa Thanh.
Thân hình của nó ở trong kim quang, mặc dù một thân màu đen nhưng đuôi
phượng đã mọc ra tới mười chín chiếc lại bay múa khắp bát phương, những nơi
lướt qua thiên địa biến thành từng mảnh thiêu đốt, lông phượng bay khắp thiên
địa.
Lý Tử Lương biến sắc, gã biết Hứa Thanh rất mạnh, nhưng cho đến giờ
khắc này khi cả hai giao thủ, gã mới chính thức cảm nhận được lực lượng cuồng
bạo trên người Hứa Thanh.
Hứa Thanh cho gã cảm giác mặc dù chiến lực vẫn là bốn cung, nhưng lại
đến gần vô hạn năm cung.
"Đáng chết, tại sao câu truyền âm lúc trước của ta lại không gieo xuống bất
kỳ một ý niệm nghi ngờ nào ở trong lòng của hắn!"
Hầu như ngay một cái chớp mắt khi gã nhìn về phía Hứa Thanh, Hứa Thanh
liền động thủ.
Tốc độ cực nhanh, nháy mắt đạp trên sóng biển lao thẳng đến Lý Tử Lương,
Kim Ô giương cánh, sóng dữ hộ tống.
Con ngươi của Lý Tử Lương co rút lại, thân thể cấp tốc rút lui, hai tay bấm
niệm pháp quyết.
"Tiên pháp, Chân Linh Băng Mâu!"
Bốn phía bỗng huyễn hóa ra từng thanh băng mâu, gào thét bắn về phía Hứa
Thanh, những ngọn băng mâu này, bất kỳ một ngọn nào đều tản mát ra ánh sáng
rực rỡ giống như thủy tinh.
Những ngọn băng mâu bay tới ngăn cản Hứa Thanh, nhưng bị Kim Ô của
Hứa Thanh toái diệt.
"Tiên pháp, Hỏa Viêm Chi Triệu!"
Trong chốc lát bát phương bỗng hình thành một biển lửa, hóa thành một bàn
tay hỏa diễm thật lớn, quét ngang về phía Hứa Thanh, muốn thử lần nữa ngăn
cản Hứa Thanh, nhưng lại bị sóng dữ bao phủ.
"Tiên pháp, Tứ Cung Chi Quái!"
Giờ phút này, toàn bộ những khối Thiên Cung đã vỡ vụn trên bầu trời bỗng
nhiên mơ hồ tiêu tán, trên không trung lại tiếp tục biến ảo hiện ra bốn tòa Thiên
Cung, xếp đặt lại với nhau, hai tòa song song phía trước và hai tòa dựng thẳng
ra phía sau.
Tựa như xếp thành tàn quẻ, ngăn cản phía trước Hứa Thanh, giống như đang
phân tích và suy diễn hắn.
Vẫn không kết thúc, Lý Tử Lương phất tay và phía dưới Hứa Thanh lập tức
xuất hiện một mặt tấm gương cực lớn.
Đây là một tấm gương hư ảo, trong mặt gương hiện ra vô số thân ảnh mơ hồ
không nhìn rõ, nhưng trong đó giống như có được một chút lực lượng kỳ dị,
khiến ánh mắt người khác không tự chủ được nhìn vào, càng không nhìn rõ lại
càng muốn nhìn.
Làm xong những thứ này Lý Tử Lương giơ tay phải lên, nhanh chóng bấm
niệm pháp quyết tựa như đang tính toán cái gì.
Đông đảo những thân ảnh huyễn hóa ra trong gương cũng bắt đầu từ mơ hồ
trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Hứa Thanh dùng một quyền đánh vỡ
những tòa Thiên Cung kia, lúc này thần sắc của Lý Tử Lương cũng bỗng nhiên
đại biến, phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt bày ra vẻ không cách nào tin,
nhìn về phía Hứa Thanh, thất thanh la lên.
"Ta biết rõ tại sao ngươi không biết ta rồi, trên người của ngươi... Ngươi rõ
ràng bị..."
Gã vừa nói vừa bày ra thái độ giống như gặp quỷ vậy, bỗng nhiên quay
người chợt bỏ chạy về phía xa xa.
Ngay khi gã bỏ chạy, Hứa Thanh ngẩng đầu đưa mắt nhìn qua, thần sắc bình
tĩnh, tay phải bỗng nhiên giơ lên chộp một cái.
Nhưng hướng mà Hứa Thanh chộp lại không phải là phía mà Lý Tử Lương
bỏ chạy, mà là phía sau mình!