Quang Âm Chi Ngoại

Chương 847




Đồng thời Phong chủ đệ ngũ phong của Thất Huyết Đồng cũng được bổ

nhiệm làm tông chủ phân tông, đi theo hộ tống, tương tự đảm nhiệm chức vụ

trong vòng 10 năm.

Trừ bên ngoài những cái này ra, còn có một chút đệ tử thiên kiêu của các

tông cũng được an bài đưa tới Quận Đô, cho bọn họ rèn luyện ở đó.

Trong đó bao gồm Hoàng Nhất Khôn cùng với Hoàng Lệnh Phi của Huyền

U tông.

Còn có Tư Mã Như của Liệp Dị Môn tham gia thí luyện Chấp Kiếm Giả

thất bại.

Về phần Thất Huyết Đồng, dưới sự yêu cầu của Phong chủ đệ nhất phong,

tên của Ngô Kiếm Vu cũng được đưa vào bên trong.

Hình như lão rất không vừa mắt người đệ tử này, hy vọng tống gã ra ngoài,

mắt không thấy tâm không phiền.

Ngoại trừ những thứ này, còn có vài chục đệ tử các tông, một phần nhỏ có tu

vi Trúc Cơ, phần lớn là Kim Đan mở Thiên Cung, bên trong có rất nhiều người

mà Hứa Thanh chưa từng thấy qua.

Sau khi xác định danh sách, ngày thứ ba sau khi Hứa Thanh trở về, một

chiếc phi chu cực lớn từ bên trong Liên Minh Bát Tông lăng không bay lên.

Phi chu cũng không lập tức lên đường mà lơ lửng trên không trung, lần lượt

có tu sĩ các tông nhanh chóng bay đến.

Với cả Tử Huyền Thượng Tiên tư cách là người dẫn đội cũng chưa thấy xuất

hiện.

Hứa Thanh đứng trên phi chu nhìn về phía thiên địa xa xa, cầm trong tay

một khối tiểu ấn, đây là bảo vật mà lão tổ hứa hẹn cho hắn trước khi đi.

Trong khi đang vuốt vuốt tiểu ấn này, bên tai của hắn liền truyền đến một

giọng nói cảm khái.

"Tiểu Thanh, ngươi có biết ba tháng mà không được ăn thứ gì khổ cực như

thế nào hay không? Từ nay về sau ta không bao giờ nghĩ đến đồ vật của Huyền

U tông nữa, quá độc ác, trừ phi tu vi của ta đầy đủ!"

Đội trưởng than phiền, đi tới bên người Hứa Thanh, thở dài một tiếng, phía

sau y còn có Ngô Kiếm Vu với vẻ mặt sống sót sau tai nạn.

Ba tháng không gặp, Hứa Thanh cảm thấy đội trưởng hình như gầy đi, Ngô

Kiếm Vu cũng tiều tụy hơn.

Nhưng mà tu vi của gã rõ ràng lại tăng lên rất nhiều, bây giờ đã đạt đến trình

độ bốn đoàn mệnh hỏa, loại tốc độ này quả thực khiến cho Hứa Thanh có chút

giật mình.

Nhưng nghĩ đến đối phương sống trong bí cảnh yêu xà, Hứa Thanh cảm

thấy có thể hiểu được tại sao gã có thể làm được điều này, dẫu sao thì chỗ đó

cũng là nơi chuyên môn để cho người ta mở ra pháp khiếu.

Như thế xem ra, đối với Ngô Kiếm Vu mà nói, lần này cũng coi như là nhân

họa đắc phúc.

"Tử Huyền Thượng Tiên có phải... cố ý làm như thế hay không?" Trong đầu

Hứa Thanh bỗng nhiên sinh ra cái ý nghĩ này.

"Ba tháng miệng không thể ngâm thơ, trăm ngày hành hạ ai hiểu thấu!"

Ngô Kiếm Vu chắp tay sau lưng, nhìn thiên địa, vô cùng cảm khái thở dài

một tiếng.

"Nếu có ngày ta thành Thiên Đế, người nhục ta chết bất đắc kỳ tử!"

Hầu như ngay khi lời của Ngô Kiếm Vu truyền ra, trong thiên địa lập tức

truyền tới một tiếng hừ lạnh, Ngô Kiếm Vu biến sắc, thân thể run rẩy một cái,

trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm nịnh nọt.

Đội trưởng bên cạnh cũng là như vậy, theo bản năng nhích tới gần Hứa

Thanh một chút.

Bởi vì, Tử Huyền Thượng Tiên đã đi đến.

Nàng cùng đi tới với Ngũ gia của Thất Huyết Đồng, Ngũ gia rất là cung

kính, chậm lại phía sau một bước, như tùy tùng hộ tống Tử Huyền Thượng Tiên

đi về phía trước.

Hôm nay Tử Huyền Thượng Tiên mặc một thân váy dài màu tím, khiến cho

nàng giống như một đóa Tử Kinh Hoa đang nở rộ, từ trong thiên địa đi tới.

Sau khi bước lên phi chu, nàng liền mỉm cười về phía Hứa Thanh, cũng

không nhiều lời, cùng Ngũ gia đi vào trong khoang thuyền, tiếp theo Ngũ Gia

cần báo cáo sắp xếp hành trình với nàng.

Ngũ gia không phải nam tu, mà là một bà lão.

Nhưng ở trong Thất Huyết Đồng, mọi người đều tôn xưng tất cả Phong chủ

là Gia.

Ngũ gia đứng ở trên phi chu, liếc mắt nhìn qua Hứa Thanh cùng với đội

trưởng, trên mặt nở một nụ cười, sau đó lại hiện lên vẻ cung kính, bước vào

trong khoang thuyền.

Ngô Kiếm Vu rụt cổ lại, nhẹ nhàng thở ra.

Đội trưởng hiện ra bộ dáng xem thường nhìn Ngô Kiếm Vu.

"Nhìn ngươi xem, sợ thành cái dạng gì rồi, ngươi sợ cái gì chứ!"

"Ngươi sợ thượng tiên còn hơn ta, mỗi lần rửa sạch trong tâm rống!"

Ngô Kiếm Vu trợn mắt liếc qua đội trưởng, trình độ thi từ của gã kém hơn

một chút so với trước kia, hiển nhiên ba tháng không luyện tập, công lực của gã

đã hơi hạ xuống.

Hứa Thanh quét mắt nhìn đội trưởng cùng với Ngô Kiếm Vu, lui ra phía sau

vài bước, giữ khoảng cách.

Đồng thời cũng nhìn những người bên ngoài bay tới phi chu, sau khi những

đệ tử các tông lên thuyền, phần lớn đều mang theo biểu cảm chờ mong, thế

nhưng cũng không thiếu cảnh giác.

Dẫu sao thì lần này ra ngoài, trên căn bản cũng là một lần đi xa nhất trong

cả đời dài của tuyệt đại đa số mọi người, trên đường sẽ phát sinh cái gì, sau khi

đến Quận Đô sẽ như thế nào, trong lòng bọn họ đều không xác định được.

Trong khi không xác định, bọn họ theo bản năng đưa ánh mắt tới trên người

Hứa Thanh và đội trưởng, trong mắt còn mang theo vẻ cung kính.

Bởi vì, ở trong Quận Đô không biết kia, thân phận của Hứa Thanh và đội

trưởng không giống với bọn họ, bọn họ là đi tới phân tông, mà hai người Hứa

Thanh là đi báo cáo công tác cùng với chờ an bài chức vụ.

Từ trình độ nào đó, công tác của bọn hắn đa số là phục vụ vì Chấp Kiếm

Giả, đồng thời nếu tại Quận Đô trêu chọc phải phiền toái gì, đều cần Chấp Kiếm

Giả ra mặt giải quyết.

Kể từ đó, vào một khắc bước lên phi chu, địa vị và thân phận của bọn họ

đều đã bắt đầu chuyển biến.

Tuy vẫn có kẻ ngu dốt, nhưng bên trong đám người này rất ít người như thế.

Bọn họ tự nhiên nhìn rõ ràng tình thế tương lai phát triển như thế nào.

Vì vậy rất nhanh theo tất cả mọi người đến đông đủ, dưới ánh mắt của Liên

Minh Bát Tông và tu sĩ các tông đứng ở bên dưới mặt đất, chiếc phi chu chở

hơn trăm người, vang lên tiếng nổ ở giữa không trung, bay về xa xa.

Trên mặt đất, Thất gia ngẩng đầu ngóng nhìn phi chu, trong mắt mang theo

chúc phúc.

"Hết thảy bình an."

"Làm sao, không nỡ?" Huyết Luyện Tử ngồi ở Bên cạnh Thất gia, tươi cười

mở miệng.

"Dẫu sao cũng quá xa, nhưng mà lúc tuổi còn trẻ cũng nên đi ra ngoài rèn

luyện nhiều một chút, như vậy mới tốt." Thất gia nở nụ cười.

"Huống hồ, tiếp theo Nghênh Hoàng Châu có lẽ không còn yên ổn, đi ra

ngoài cũng tốt."

"Thi Cấm..." Huyết Luyện Tử nghe vậy, thần sắc trở nên ngưng trọng, quay

đầu nhìn về phía Thi Cấm xa xa.

"Đã điều tra ra được là ai chưa?"

"Đủ loại manh mối, đều chỉ về... Thánh Lan tộc, một tộc tồn tại bên trong

Thánh Lan vực ở bên Phong Hải Quận!" Thất gia nhẹ giọng mở miệng.

"Phản bội nhân tộc, tự thành một tộc, phụ thuộc vào Hắc Thiên tộc, vô cùng

hung tàn đối với nhân tộc chúng ta, cũng là kẻ thống trị Thánh Lan vực, Thánh

Lan tộc."