Hồi lâu sau, trong mưa gió, người mặc áo này giơ chân lên, đi về phía phi
chu đang bay xa, cất bước tiến về phía trước...
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Một nhóm người Hứa Thanh bên trên phi chu bay qua Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà,
đi qua băng nguyên kéo dài phía bắc, vượt qua biên giới Nghênh Hoàng Châu,
bước vào khu vực Khuất Triệu Châu.
Khác với Nghênh Hoàng Châu, Khuất Triệu Châu không hề có biển, cho
nên vô luận là khí hậu hay là nhiệt độ đều không ẩn chứa không khí ẩm ướt, tu
sĩ quanh năm ở trong Nghênh Hoàng Châu tới đây sẽ cảm thấy hơi khô khô.
Nhưng sau khi thích ứng một hồi, loại cảm giác này rất nhanh liền biến mất.
Mà bên trong Khuất Triệu Châu có rất nhiều dãy núi, liên miên không dứt,
đồng thời dị tộc ở đây cũng nhiều hơn không ít so với Nghênh Hoàng Châu.
Đúng như lời Ngũ gia nói lúc trước, trên đường đi Hứa Thanh đã nhìn thấy
được không ít phong cảnh mới, từng cái tộc quần kỳ dị, khiến cho hắn càng hiểu
rõ hơn về vạn tộc.
Giống như lúc này, phi chu chở một đoàn người bọn họ đang phi hành bên
trên một bình nguyên với đủ mọi màu sắc.
Hình như địa chất của bình nguyên phía dưới hình rất đặc thù, cho nên màu
sắc nơi đây rất pha tạp.
Cúi đầu nhìn xuống, một mảnh bình nguyên giống như bị từng đám màu sắc
khác biệt kết nối vào nhau mà thành, tràn đầy kỳ dị, đồng thời cũng có một
mảnh đất lục sắc không sai biệt lắm rộng khoảng vạn trượng đột nhiên trở nên
mơ hồ đi một chút.
Hứa Thanh vừa nhìn thấy một màn này, ánh mắt lập tức ngưng tụ lại, cẩn
thận quan sát
Rất nhanh, một màn khiến cho tâm thần của hắn chấn động xuất hiện.
Mảnh khu vực lục sắc kia vậy mà từ trên mặt đất ngồi dậy!
Rõ ràng nó không phải là bình nguyên, mà là một kiện trường bào lục sắc,
nhưng nó quá lớn, còn được trải dài ra trên mặt đất.
Nếu như không biết được hình dáng thật của nó, những người đi ngang qua
chợt nhìn, sẽ cho rằng kiện trường bào lục sắc này chính là một bộ phận của
bình nguyên.
Nhưng trên thực tế thì đây là một kiện y phục cực lớn.
Hầu như ngay khi nó ngồi dậy, những màu sắc khắc trên bình nguyên cũng
đều ngồi dậy, còn có một chút bay tới gần phi chu trên không.
Chúng nó thế mà toàn bộ đều là y phục, có áo, có quần, có mũ, có cái là bao
tay…
Tổng thể nhìn tới, trên mảnh bình nguyên to như vậy, những bộ y phục này
to có nhỏ có, số lượng cực nhiều, sợ là không dưới 100 vạn.
Lúc này cũng chỉ có một phần nhỏ những bộ y phục trôi nổi bay lên, chúng
nó bay tới vờn quanh bốn phía phi chu, cùng bay theo phi chu tiến về phía
trước, không ngừng xoay tròn chung quanh.
Những bộ y phục này hình như cũng ẩn chứa cấp bậc, có cái xa hoa, có cái
nghiêm túc, có cái lại như bình dân, có cái lại giống như thị vệ, nhưng lại không
xuất hiện người mặc.
Chúng nó, chỉ đơn giản là quần áo.
Giờ khắc này chúng nó không ngừng vờn quanh phi chu, thần sắc của Hứa
Thanh trở nên ngưng trọng, đội trưởng cũng từ trong khoang thuyền chạy ra, đi
tới bên cạnh hắn, nhìn qua những bộ y phục chung quanh, biểu cảm hơi ngạc
nhiên.
"Chẳng lẽ nơi đây cũng có một U Tinh?"
Sau khi những những người khác trên phi chu nhìn thấy một màn như này
cũng đều riêng phần mình cảnh giác, tràn đầy đề phòng.
Mà Tử Huyền Thượng Tiên cũng hiếm khi đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn
qua những bộ y phục này, khóe miệng mỉm cười, lên tiếng chào với một bộ váy
công chúa ở ngay phía trước phi chu.
Hai tay áo của chiếc váy công chúa hất lên, giống như một người đang hạ
thấp thân cúi đầu, sau đó trực tiếp bỏ qua màn phòng hộ của phi chu, trực tiếp
bay vào bên trong.
Sau khi đi đến trước mặt Tử Huyền, vậy mà liền ôm Tử Huyền một chút.
Sau đó liền có thần niệm truyền ra, giống như đang hàn huyên cùng với Tử
Huyền, dường như các nàng có quen biết nhau.
Người ngoài nghe không được cụ thể, trong lòng Hứa Thanh cũng tràn đầy
cảm giác kỳ lạ, tập trung chú ý, không biết Tử Huyền và chiếc váy công chúa
kia nói cái gì, chỉ thấy sau đó bộ váy công chúa kia xoay người, tựa như đang
nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh cúi đầu chắp tay.
Rất nhanh, càng nhiều bộ y phục từ bên dưới mặt đất bay tới.
Trong đó có một chút bộ quần áo thị nữ còn bưng theo linh quả, tương tự bỏ
qua lớp phòng hộ của phi chu bay vào, giống như tiếp đãi, sau khi đặt linh quả ở
trên phi chu, những bộ quần áo cũng không lập tức rời đi, mà tò mò bay tới bay
lui bên người mọi người trên thuyền.
Theo hành động và khí tức của bọn nó lúc trước, có thể cảm nhận được
chúng nó không hề có ác ý.
Trước mặt Hứa Thanh là một vài cái bao tay, rất nhiều kiểu dáng, phần lớn
đều hết sức nhỏ, sau khi vờn quanh người hắn một hồi, phát hiện Hứa Thanh
không để ý tới, chúng nó liền nhanh chóng bay đến bên phía đội trưởng.
Đội trưởng tò mò quan sát, còn giơ tay lên chọc chọc.
Không lâu sau, Tử Huyền Thượng Tiên và bộ váy công chúa hàn huyên
xong, bộ váy công chúa kia hất tay áo lên, quần áo trên phi chu lập tức tản ra
bên ngoài, lần nữa bay xung quanh.
Tựa như thủ hộ và hộ tống phi chu, mà sau khi phi chu bay ra khỏi mảnh
bình nguyên này, chúng nó liền bày ra tư thế chắp tay cáo từ, nhao nhao cúi đầu
sau đó mới rời đi.
Cho đến khi không còn nhìn thấy tung tích của những bộ quần áo kia, mọi
người trên phi chu mới thở ra một hơi.
"Trong Khuất Triệu Châu, Y Tộc chính là một trong những thế lực lớn,
không ngờ Thượng Tiên ngài thế mà lại quen biết với chúng nó." Ngũ gia cảm
khái mở miệng.
Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ nhàng cười một cái.
"Ta với công chúa tộc trưởng của chúng nó xem như là người quen biết cũ,
lúc tuổi còn trẻ đã cùng nhau ra ngoài du lịch, năm đó nàng luôn kêu ta mặc
nàng vào, nhưng đều bị ta từ chối."
"Tiền bối, vậy..... Sau khi mặc vào sẽ như thế nào?" Đội trưởng ở một bên
nghe vậy, trái tim bỗng đập mạnh một cái, giấu tay phải ra sau lưng, không nhịn
được hỏi một câu.
Hứa Thanh trừng mắt nhìn qua, hắn thấy được trên tay phải đội trưởng giấu
ở sau lưng có đeo một cái bao tay màu đen chất liệu sa mỏng.
Chính là một trong những cái bao tay lụa mỏng vừa nãy vờn quanh bên
người y, không biết từ lúc nào đã bị đội trưởng đeo vào trên tay.
Tử Huyền thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn đội trưởng, nhàn nhạt mở miệng.
"Sau khi mặc vào, sẽ cưỡng chế đạt thành một cái khế ước cổ xưa cùng
chúng nó, từ đó, máu thịt bị bao trùm, sẽ thuộc về chúng nó."
Đội trưởng nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, giơ tay phải lên nhìn cái bao tay một
chút.
"Ra là thế, vậy cũng không có gì, nếu Tử Huyền Thượng Tiên là bạn tốt của
bộ tộc này, vậy coi như đệ tử tặng bọn họ đi." Đội trưởng nói xong liền cắn một
cái vào trên cổ tay của mình.
Dưới ánh mắt cổ quái của tất cả mọi người trên phi chu, một tiếng rặc rặc
vang lên, đội trưởng tự cắn đứt cổ tay của mình.
Trong toàn bộ quá trình, thần sắc của y không hề có bất kỳ biến hóa nào,
hiển nhiên là đã tập mãi thành thói quen rồi, sau khi cắn đứt cổ tay, y liền cầm
lấy bàn tay đứt mang theo bao tay, quăng ra bên ngoài phi chu, còn dùng tay trái
tươi cười vẫy vẫy một chút.
"Tạm biệt, về sau có thời gian ta sẽ tới tìm ngươi chơi."
Bao tay mang theo bàn tay đứt trôi nổi bên ngoài phi chu, cũng quơ quơ tay
cáo biệt về phía đội trưởng, mang theo một chút lưu luyến không rời, chậm rãi
đi xa.
"Ngươi có thể tưởng tượng ra không, ta vừa cáo biệt cùng với bàn tay phải
của mình." Đội trưởng nhìn Hứa Thanh, vẻ mặt cảm khái.
Hứa Thanh im lặng, mọi người ở bốn phía cũng không biết nói cái gì cho
tốt.
Mà sau khi Ngô Kiếm Vu nhìn thấy một màn này, con mắt càng lúc càng
trợn to, bên trong lộ ra ánh sáng, thi hứng đại phát.
"Cổ có đại xà tự cắt đuôi, sau khi ăn xong chạy về nhà."
"Hiện có Nhị Ngưu cắn đứt tay, làm bằng hữu với ngũ chỉ cô nương.”