Bên ngoài Quỷ Thuyền là một mảnh đen nhánh, không có bất kỳ tia sáng
nào, chỉ có vô tận âm lãnh và băng hàn, trong đó chỉ có bóng tối tràn ngập khắp
bát phương.
Thông qua những gì Ảnh Tử cảm nhận, Hứa Thanh nhìn qua hư vô giống
như U Minh bên ngoài Quỷ Thuyền, hắn chợt nhớ tới chuyện vô cùng khủng bố
mà vô số tu sĩ nói tới khi Trúc Cơ.
Vào một khắc khi tu sĩ bắt đầu Trúc Cơ, bọn họ tựa như đốt sáng ngọn mệnh
đăng của bản thân lên, sau đó sẽ thu hút tới một số tồn tại trong một cái thế giới
khác.
Mà tiểu tử câm lúc trước, cũng đã thất bại ở ngay cái cửa ải này, còn bị đoạt
xá một nửa.
Nếu không có Hứa Thanh, sợ là đã hoàn toàn diệt vong.
Mà cái U Minh bên ngoài Quỷ Thuyền này, cho Hứa Thanh cảm giác giống
như chính là cái thế giới kia vậy.
Trong khi Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, thời gian trôi qua khi ở nơi này
cũng không phải rất là rõ ràng, tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt, lại tựa hồ đã rất
lâu, cho đến khi có một mảnh ánh sáng mãnh liệt đột nhiên xuất hiện ở trong
bóng tối.
Tia sáng này mang theo cảm giác cực nóng, một khắc xuất hiện liền khuếch
tán vạn trượng, xé rách bóng tối, đồng thời cũng xé rách mảnh thế giới U Minh
này, chiếu ra một mảnh sa mạc với tia sáng chói mắt.
Trong nháy mắt tiếp theo, Quỷ Thuyền trực tiếp nhảy vào bên trong một
mảnh sa mạc, mà nháy mắt sau khi xuyên thẳng qua, Quỷ Thuyền liền... Biến
mất.
Hết thảy mọi người trên thuyền, cũng lập tức cảm nhận được mình đang bị
rơi xuống dưới.
"Có thể mở mắt ra."
Theo giọng nói của Tử Huyền Thượng Tiên truyền đến, đệ tử của Liên Minh
Bát Tông nhao nhao mở mắt ra, chiếu vào trong mắt bọn họ, rõ ràng là một
mảnh sa mạc bốc cháy.
Sa mạc đang bốc cháy, như có một biển lửa vô tận tràn ngập bát phương,
bầu trời cũng bởi vậy mà vặn vẹo, chỉ có kia một cái mặt trời đỏ ở trên cao tràn
ra từng luồng nhiệt độ cao kinh người.
Nếu so với mặt trời nơi đây với mặt trời mà Hứa Thanh đã từng thấy ở
Nghênh Hoàng Châu, vậy mặt trời nơi đây càng thêm rõ ràng, càng thêm khổng
lồ.
Giống như mặt trời mọc ngay ở phía trên mảnh sa mạc này vậy.
Hay là nói, cái mảnh sa mạc này... Là một khu vực ở rất gần mặt trời.
Quỷ Thuyền không cách nào tồn tại ở nơi này, cho nên vừa xuất hiện liền
tiêu tán, thế nên mọi người mới tự rơi xuống.
Nhưng rất nhanh theo Tử Huyền phất tay, chiếc phi chu giống như Thương
Long lại xuất hiện, để cho tất cả mọi người nhao nhao rơi vào trong đó.
Sau một khắc dưới ánh nắng mặt trời, phi chu xuyên thẳng qua sa mặc như
biển lửa, cấp tốc bay về phía trước.
Về phần những người khách khác ở trên Quỷ Thuyền, bọn họ cũng đều tự
có phương pháp riêng của mình, hai vị Chấp Kiếm Giả kia sau khi ra ngoài liền
lấy ra pháp khí tương tự như cái mũ, cũng không phải bay lên không trung, mà
là chui vào trong mặt đất, biến mất không thấy gì nữa.
"Đây là một đoạn lộ trình cuối cùng, sau khi phi hành 3 tháng trong sa mạc
này, chúng ta sẽ đến được khu vực Quận Đô của Phong Hải Quận."
Trên phi chu, Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ giọng mở miệng.
Dưới ánh nắng chói chang, giọng nói như nước suối của Tử Huyền Thượng
Tiên vang lên, khiến cho tâm thần của tất cả mọi người thong thả hơn không ít.
Hứa Thanh thở sâu, trong mắt lộ ra kỳ mang, mặc dù đoạn đường này hắn
đã trải qua khá nhiều thứ, nhưng hắn thấy phiến thế giới này vẫn còn có thêm
rất nhiều thứ kỳ dị hơn nữa.
Loại cảm giác tăng thêm kiến thức này, là thứ mà Nghênh Hoàng Châu
không cách nào cho được.
Thế giới mênh mông, hình như chỉ mới mở ra một góc với hắn.
Mà trong sa mạc này, cũng có dị tộc sinh tồn.
Nửa tháng sau theo phi chu đi về phía trước, cả vùng sa mạc tràn ngập hỏa
diễm bỗng hiện ra một khu vực bị dập tắt, sau khi hỏa diễm chỗ đó biến mất,
bên trên liền tràn ra rất nhiều khói xanh.
Dưới những đám khói xanh thướt tha bay lên không, bên dưới lại tạo thành
từng đường nét hình người.
Mặc dù rất mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra đại khái, bên trong có nam có
nữ, có trẻ có già.
Tựa như một cái tộc quần đang hoạt động bình thường, bắt đầu cuộc sống
hàng ngày.
Nhất là nơi có khói xanh nồng đậm, thậm chí còn tạo thành đường nét của
một cái thành trì.
Một màn này khiến cho Hứa Thanh cảm thấy không thể tưởng tượng được,
phần lớn những người khác cũng đều cảm thấy như thế, chỉ có đội trưởng là có
bộ dáng như đã nhìn quen rồi.
Dưới đám người bọn hắn nhìn chăm chú, lúc những đám sương mù hình
thành tộc quần, cũng có không ít bóng người do khói xanh biến thành ngẩng
đầu lên, nhìn qua phi chu trên bầu trời.
Một màn này khiến cho thần sắc của Tử Huyền Thượng Tiên trở nên
nghiêm nghị, đây cũng là lần đầu tiên khi nàng gặp phải ngoại tộc liền động
thân, nàng bay ra bên ngoài phi chu, đứng ở giữa không trung, cúi đầu về tòa
thành do sương mù hình thành bên dưới.
"Tu sĩ nhân tộc Nghênh Hoàng Châu, hộ tống Chấp Kiếm Giả của tông
chúng ta đi đến Quận Đô, mượn đường qua đây, mong rằng đạo hữu Yên Miểu
Tộc thứ lỗi."
Sau khi Tử Huyền Thượng Tiên chắp tay, Hứa Thanh cũng tương tự chắp
tay, tiếp theo là các đệ tử, tất cả đều ngưng trọng cúi đầu về phía mặt đất.
Sương mù phía dưới cuộn trào, hiện ra rất nhiều bóng người.
Chúng nó nhìn qua phi chu, giống như đang trầm ngâm, nhưng rất nhanh
liền chắp tay đáp lễ lại, hai bên bình an vô sự.
Đến lúc này Tử Huyền Thượng Tiên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Đây là Yên Miểu Tộc, cũng là tộc quần khó chơi nhất trên con đường này,
chúng nó không quan tâm tới tuyệt đại đa số tông môn của nhân tộc, nhưng vẫn
khá kính sợ Chấp Kiếm Giả."
"Bộ tộc này sinh ra khi mặt trời đã khuất, là những Ám Sát Giả trời sinh,
thân ảnh của bọn nó có thể dung nhập vào trong hết thảy khí tức, vô cùng quỷ
dị, về sau các ngươi gặp phải nhất định phải vô cùng cẩn thận, không nên tuỳ
tiện trở mặt, tận hết khả năng kết thiện duyên với họ."
Tử Huyền Thượng Tiên dặn dò.
Hứa Thanh gật đầu, nhìn qua tòa thành sương mù bên dưới mặt đất phía sau,
một mực nhớ kỹ đặc điểm của bộ tộc này.
Mà lộ trình sau đó của đoàn người Hứa Thanh cũng gặp được không ít các
loại tộc quần hiếm lạ cổ quái ở trong sa mạc.
Cho đến một tháng sau, khi mà màu sắc của sa mạc có chỗ cải biến, không
còn là màu vàng đỏ, mà chậm rãi kết tinh...
Từ đó liền hình thành hiệu ứng ánh sáng phản chiếu, ánh sáng đủ loại màu
sắc giao thoa vào một chỗ, mặc dù rất rực rỡ tươi đẹp, nhưng cũng vô cùng chói
mắt, nếu như người nào tu vi chưa đủ nhìn quá lâu, cũng có thể sẽ bị mù.
Mà phi chu chạy nhanh giữa thiên địa lại giống như xuyên thẳng qua từng
đạo tia sáng.
Chính vào giờ khắc này, Hứa Thanh lần nữa nhìn thấy hai vị Chấp Kiếm Giả
kia.
Hiển nhiên khu vực sa mạc này chính là mục đích chuyến đi lần này của hai
vị Chấp Kiếm Giả đó, giờ phút này hai người bọn họ đang đứng trên vùng đất
kết tinh, ở bên trong từng đạo tia sáng, đang giao chiến cùng với những tồn tại
không nhìn thấy ở bốn phía.
Kiếm quang hiện lên khắp bốn phía, âm thanh kinh người, từng luồng chấn
động pháp thuật khuếch tán ra.
Ở bên cạnh của bọn họ là tiểu cô nương dị tộc đã từng nằm ở trên lưng nữ
Chấp Kiếm Giả, giờ phút này dải băng màu đen che mắt của tiểu cô nương đã bị
tháo xuống, nàng đang ngẩng đầu, nhìn thẳng tới mặt trời như có thể thiêu cháy
hết tất cả trên cao.
Trong con mắt của nàng tỏa ra ánh sáng vô cùng kỳ dị, hình như có thể hấp
thu ánh nắng mặt trời, khiến cho hai mắt của mình càng lúc càng sáng.
Hai cái xúc tu trên trán cũng không ngừng chập chờn, họa chế ra một cái
phù văn, dung nhập vào trong hai mắt.
Nhưng quá trình này hiển nhiên không thể cắt đứt, cho nên hai vị Chấp
Kiếm Giả kia đang bảo hộ nàng.
Mà thứ ngăn cản nàng hấp thu ánh nắng, là một loại tồn tại không nhìn thấy.
Hình như chúng nó dung hợp lại cùng với ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy tia
sáng ở khắp bốn phía lưu chuyển kịch liệt hơn so với chỗ khác, cũng vặn vẹo
nhiều hơn.