Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 400




“Năng lượng thật cuồng bạo, sắc bén.” Thanh Vũ ngạc nhiên, vì năng lượng hệ kim tinh thuần từ Kim Tinh Thạch khi vừa vào cơ thể hắn, liền tạo cho Thanh Vũ một cảm giác đau đớn toàn thân.

Cả Quang Minh Linh Lực với thuộc tính ôn hòa cũng không thể làm dịu đi cơn đau từ linh khí hệ kim đem lại, phảng phất như thân thể Thanh Vũ đang hấp thụ chúng để lột xác, không cho phép đi con đường tắt nào.

Viên Mặt Trời thứ phát ra ra lực hút càng lúc càng mạnh, năng lượng chảy vào Thanh Vũ càng nhiều, từ cơn đau âm ỉ phát triển thành một cơn đau đớn dữ dội, mồ hôi đổ xuống từ trán, Thanh Vũ cắn chặt răng tiếp tục quá trình đau khổ này.

“Hèn chi, không có ai tu luyện Nhị Dương Thánh Thuật!” Thanh Vũ nói thầm, ai lại chịu đựng một cơn đau khủng khiếp để đạt được loại pháp thuật trông có vẻ bình thường này chứ?

Chắc chỉ có những người thật sự mong muốn bản thân mạnh mẽ hơn mới tìm đủ mọi cách thôi.

“Tiếp tục, không được bỏ dở.” Thanh Vũ cắn chặt răng, cảm giác toàn bộ cơ thể như có hàng trăm ngàn cây kim đâm vào, cơn đau xuyên thấu cả tim gan, thấm nhuần từng tế bào, ngay cả thần kinh Thanh Vũ cũng bị tra tấn một cách tàn nhẫn.

“Nhị Dương Thánh Thuật, để xem ngươi có xứng đáng hay không?” Thanh Vũ hít sâu một hơi để làm cho cơ thể thả lỏng, chủ động tăng tốc độ ngưng tụ ấn ký, các ký hiệu huyền ảo nhấp nháy lên năng lượng lớn mạnh xuất hiện ở viên Mặt Trời thứ hai.

Ánh sáng màu vàng biến mất khỏi Kim Tinh Thạch, năng lượng cạn kiệt dần cho tới khi nó thành tro bụi, phiêu tán theo cơn gió nhẹ.

Lúc này, Thanh Vũ mở mắt ra, hai con ngươi vằn vện tia máu, trông y như một đôi mắt của dã thú, mất một vài phút để hồi phục tinh thần, Thanh Vũ thở dài một hơi thật sâu.

“Một viên Kim Tinh Thạch chưa đủ.”

Thanh Vũ kiểm tra viên Mặt Trời thứ hai, khoảng năm mươi phần trăm bề mặt nó bị các ký hiệu huyền ảo bao phủ, cần nhiều năng lượng hơn nữa, thì mới tu luyện thành công Nhị Dương Thánh Thuật – Kim Dương Kiếm.

“Khoan đã, có gì đó rất khác biệt so với trước.” Thanh Vũ hơi trầm ngâm trong mấy phút, cảm giác của hắn rất kỳ lạ, tựa hồ hắn có thể làm một việc gì đó tốt hơn trước rất nhiều lần.

“Là do Nhị Dương Thánh Thuật?” Thanh Vũ nhìn vào mấy ký hiệu biểu diễn hệ kim, chúng rất huyền ảo chứa đầy những thông tin tối nghĩa, nhưng mỗi một thông tin lại ẩn dấu đi sức mạnh khủng bố.

“Đúng là bọn chúng rồi.” Thanh Vũ xác định, tay hắn kết ấn, một vòng tròn pháp thuật màu vàng hiện ra giữa không trung trước mặt Thanh Vũ, cảm giác của Thanh Vũ khi điều khiển vòng tròn pháp thuật là rất dễ dàng, hơn lúc trước gấp mười lần.

“Nhị Dương Thánh Thuật hỗ trợ ta sử dụng Ngũ Hành Thánh Thuật – Kim!” Thanh Vũ bất ngờ lẩm bẩm.

“Uy lực tăng lên ít nhất là năm phần mười, thời gian kết ấn cũng ít hơn trước.” Thanh Vũ từ từ thực hiện các thao tác kiểm tra Ngũ Hành Thánh Thuật.

“Sự điều khiển Ngũ Hành Thánh Thuật tăng cao làm cho các xung đột giữa các hệ giảm bớt, mình có thể kết hợp vòng tròn pháp thuật hệ kim với các hệ khác dễ dàng hơn nhiều.”

“Các ký hiệu kia còn làm cho sức mạnh thân thể tăng cao.” Thanh Vũ hít một hơi khí lạnh đè nén tâm tình kích động, hắn làm sao biết tác dụng của Nhị Dương Thánh Thuật lại lớn đến rợn người thế.

“Quả nhiên, trải qua nhiều đau khổ mới trưởng thành.” Thanh Vũ cảm khái một tiếng, cơn đau kia vẫn là một ám ảnh kinh hoàng đối với Thanh Vũ, nhưng vì có được sức mạnh cao hơn, Thanh Vũ liền mua một Kim Tinh Thạch với giá ba trăm ngàn điểm tín ngưỡng, tiếp tục hấp thụ, tu luyện Nhị Dương Thánh Thuật.

“Lần này, phải tu luyện thành công.” Thanh Vũ quyết định.



“Đã thông báo cho tất cả Tộc Trưởng của các tộc chưa?” Một Hắc Viên với thân hình cao to khoảng ba mét đang ngồi trên một cái ghế cao làm bằng gỗ và dây leo, trông cái ghế như một vương tọa tỏa ra khí thế hoang dại.

Kẻ đang ngồi trên đó là chủ của bộ tộc dòng chính, Hắc Viên tộc, Hắc Ni.

Bên dưới vương tọa có nhiều cái ghế khác, chúng hơi xấu xí một chút, tuy vậy, chúng là đại diện cho quyền lực trong bộ tộc Hắc Viên, các bô lão cao tuổi đang ngồi trên đó, có khoảng mười hai Hắc Viên, mỗi một Hắc Viên đều có hơi thở cường đại, từ nửa bước Tam Dương kỳ cho đến Tam Dương sơ kỳ.

Với một lực lượng ấy, Hắc Viên tộc dễ dàng quét ngang cả một thế lực nhất tinh, chiếm lĩnh nhiều vùng lãnh thổ giàu tài nguyên, nhưng vì bị bài xích bởi chủng tộc, Hắc Viên tộc không dám làm càn, chỉ thu mình trong Hắc Viên sâm lâm, biết bao nhiêu lời đề nghị xâm chiếm tu sĩ nhân loại cũng chìm theo năm tháng.

Nội tình của Hắc Viên tộc tích lũy rất nhiều năm tháng, vì vậy dù các Tộc Trưởng của dòng chi thứ có dã tâm gì đi nữa, thì Hắc Viên tộc dòng chính vẫn có thể đứng hiên ngang, chẳng sợ một ai, nhưng mà bọn họ chỉ làm được nhiêu đó thôi, còn việc lấn chiếm các Tộc Trưởng là không thể nào, nó gây ra nhiều nội loạn, Hắc Viên tộc sẽ tàn sát lẫn nhau.

“Thưa Tộc Trưởng đại nhân, tôi đã cho bọn họ đi đưa tin rồi, ngày mai các tộc trưởng khác sẽ tới đủ.” Một Hắc Viên cung kính nói.

“Ừ, chuyện đó ngươi làm rất tốt, Hắc Phen.” Hắc Ni gật đầu nói ra, áp lực của cường giả Tam Dương trung kỳ bao phủ cả bộ tộc làm những Hắc Viên khác không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt hung hăng ấy.

“Đã một năm kể từ lần họp toàn tộc rồi, có chuyện gì xảy ra không?” Hắc Ni chầm chậm nói tiếp, hắn dù là Tộc Trưởng, tuy nhiên, hắn thích đi du ngoạn cùng bế quan tu luyện, thuận tiện tìm một vài bằng hữu các tộc khác ở gần Hắc Viên Sâm Lâm để luyện tay, bản tính của Viên tộc là thích chiến đấu.

“Bẩm báo Tộc Trưởng đại nhân, tộc của chúng ta không có gì xảy ra hết.” Hắc Phen tiếp tục báo cáo, hắn có tuổi đời khoảng hai trăm, thuộc loại Hắc Viên đã già, có nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý bộ tộc nên được Hắc Ni tín nhiệm.

“Từ khi bọn Tà Đồ cả gan đánh lén tộc ta, bọn nhỏ cũng chuyên tâm hơn nhiều, ta rất vui khi nhìn thấy chuyện đó.” Hắc Ni gật đầu hài lòng nói, hắn từng bị một tên Tà Đồ cùng cảnh giới đánh lén, và cả tộc thì bị tấn công bởi nhiều Tà Đồ khác.

Ở trận chiến đó, rất nhiều Hắc Viên chết đi làm kích thích dòng máu nhiệt huyết của Hắc Viên tộc, thế hệ trẻ bớt đi một phần chơi bời, có nhiều hơn một phần trầm ổn, báo hiệu thời khắc hưng thịnh của chúng tộc sắp tới gần.

Hiển nhiên, Hắc Ni đánh trọng thương tên Tà Đồ dẫn đến kết quả chiến thắng thuộc về Hắc Viên tộc, nếu mà không phải như vậy thì cả Hắc Viên tộc đã lụi tàn rồi.

“Việc ở tộc không có, nhưng có một số rắc rối ở các tộc khác.” Hắc Phen tiếp tục nói, ánh mắt tức giận.

“Là chuyện gì để ngươi có tâm trạng xấu đến thế?” Hắc Ni hiếu kỳ hỏi lại, mấy bô lão khác cũng nhìn về phía Hắc Phen.

Hắc Phen trầm giọng nói ra: “Tôi nhận được tin tức, vài Tộc Trưởng của Hắc Viên tộc khác bị đánh lén, không những vậy, đồ vật còn bị cướp sạch.”

“Hừ!” Một Hắc Viên khác hắng giọng.

“Là kẻ nào to gan vậy? Dám làm mấy chuyện đó trong lãnh thổ của chúng ta?”

“Phải tìm ra hung thủ, tiêu diệt hắn thị uy!”

“Dù các Tộc Trưởng kia có phần dã tâm, nhưng bọn họ vẫn thuộc về Hắc Viên tộc, phải điều tra cho rõ ràng.” Hắc Ni bình tĩnh nói, con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh giá, hắn đề phòng hơn cả trăm lần sau khi chiến đấu với Tà Đồ, sợ rằng một ngày nào đó Tà Đồ lại tìm kiếm tới nơi.

“Tôi đã điều tra được kẻ nào là hung thủ.” Hắc Phen lên tiếng nói, âm thanh tức giận hơn nữa.

“Là kẻ nào vậy?” Một Hắc Viên không nhịn được hỏi.

“Là một Tộc Trưởng trong các tộc Hắc Viên khác.” Hăc Phen nói ra.

“Cái gì?”

“Một Tộc Trưởng lại đi đánh lén Tộc Trưởng khác để cướp đồ vật?”

“Kẻ kia không biết xấu hổ là gì sao? Hắn xem chúng ta là bù nhìn à, dám hành hung kiểu đó?” Từng Hắc Viên nổi nóng, tính tình của Hắc Viên tộc sinh ra đã vậy, rất dễ mất kiểm soát.

“Tên kia tên là Hắc Tinh, các Tộc Trưởng chỉ mặt gọi tên hắn khi báo cáo vụ việc lên chúng ta.” Hăc Phen nhàn nhạt nói ra.

“Hắc Tinh?” Hắc Phen nhíu mày.

“Ta không có ấn tượng với cái tên đó.”

“Tộc Trưởng đại nhân không quen biết Hắc Tinh là đúng, vì Hắc Tinh rất mờ nhạt, cảnh giới chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, gần đây có điều đột phá nên dã tâm bừng bừng.” Hắc Phen nói ra, hoàn toàn tạo một ấn tượng xấu về Tiểu Hắc cho mấy Hắc Viên khác.

“Khốn kiếp, chỉ là một kẻ yếu kém mà cũng dám làm xằng làm bậy, chúng ta phải trừng phạt hắn.” Một Hắc Viên căm giận lên tiếng.

“Đúng vậy! Một tên Trúc Cơ kỳ mà thôi, một tay ta liền đánh ngã hắn!”

“Bắt lấy Hắc Tinh về hỏi tội, trừng phạt cả tộc của hắn.”

“Tước đoạt vị trí Tộc Trưởng, cho những người khác một cái công đạo.” Mấy Hắc Viên liên tục nêu ra các các biện pháp xử phạt Tiểu Hắc, mỗi một cách đều ác độc, tàn nhẫn vô cùng.

Hắc Phen gật đầu, cười một tiếng nói: “Các vị không cần vội vàng làm gì.”

“Ngày mai, tất cả Tộc Trưởng đều đến đây tranh đoạt phân chia lãnh thổ một lần, chắc chắn tên Hắc Tinh không biết trời cao đất dày kia cũng tới, lúc đó, bắt hắn rồi trừng phạt trước toàn thể Hắc Viên tộc, giương lên uy danh của dòng chính chúng ta.” Hắc Phen rất lão làng, cách thức trực tiếp, vừa có được lòng của nhiều Tộc Trưởng, vừa tạo ra uy thế của dòng chính, làm cho mấy Tộc Trưởng kia thu lại dã tâm.

“Hắc Phen nói rất đúng, cứ làm theo lời ông ấy.” Hắn Ni cười gật đầu, tán thành cách xử lý của Hắc Ni, tranh đoạt ở ngày mai rất quan trọng, dòng chính sẽ mở ra linh mạch trung cấp, cho các tộc nhân tiến vào “Quán đỉnh”, tăng cao tu vi, các dòng chi thứ khác sẽ được phân phát danh ngạch dựa theo kết quả chung cuộc.

Tất nhiên, dòng chính cũng phải tham gia, không có quyền lợi trực tiếp nào, ấy thế mà, dòng chính vẫn chiếm nhiều vị trí nhất, bởi vì bọn họ sinh sống trên linh mạch trung cấp, tốc độ tu luyện tăng gấp mấy lần so với nơi khác.

“Đúng thế, ngày mai hãy cho tên ngu đần kia biết thế nào là lễ độ!” Một Hắc Viên cao giọng nói ra, theo đó, cuộc họp toàn tộc kết thúc.