Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 410




“Tại sao Hắc Ni rơi vào hạ phong?” Hổ Kinh Tuyên lắp bắp nói, lòng hắn rối loạn và lọc bỏ đi tất cả ý nghĩ đáng sợ về Hắc Tinh, để làm được việc trên thì Hắc Tinh phải có thiên phú ít nhất là hai sao, loại thiên tài kia là nấm dại ư?

Một chủng tộc thuộc dạng nhỏ như Hắc Viên làm sao có nhiều thiên tài đến thế?

“Nhất định là Hắc Tinh sử dụng đan dược trợ giúp, hoặc nhờ vào pháp bảo nào đó do tu sĩ nhân loại đưa.” Hổ Kinh Tuyên lên tiếng, tự cho mình một lý do để bản thân cảm thấy thoải mái hơn.

“Ta cũng không rõ lắm.” Thiết Tuy thì lắc đầu, từ chối cho ý kiến về Hắc Tinh và tập trung sự chú ý vào Hắc Tinh để nhìn xem Hắc Tinh có gì đặc biệt.

“Cảnh giới này…!” Thiết Tuy nhíu mày vì khí tức của Tiểu Hắc rất mờ ảo, khó nắm bắt, rơi vào cảnh giới nửa bước Tam Dương kỳ.

“Mình từng gặp ở đâu rồi thì phải?!”

Hắc Ni gạt đi các mảnh cây vỡ vụn mà ông vừa đụng nát, sức mạnh truyền tới từ đôi bàn tay phảng phất vẫn còn khiến lòng Hắc Ni hoảng hốt.

Hắc Ni bước lên một bước, áp lực cường đại tỏa ra xung quanh khiến đám đông câm miệng lại, chẳng dám bình luận gì nữa dù hình ảnh trước mặt họ quá vô lý và hoang đường.

Cường giả Kết Đan trung kỳ, bị một tên nửa bước Kết Đan đánh lui?

“Chuyện này không phải là thật!” Hắc Tần cắn răng, đôi mắt đỏ hoe muốn nứt ra, nội tâm hắn đố kỵ nhìn vào Hắc Tinh, kẻ thù của Hắc Tần nay lại mạnh mẽ hơn trước nhiều lần, cơ hồ là ý niệm trả thù của Hắc Tần không thể nào thực hiện được nữa.

“Mấy lời nói của tên này đều trở thành sự thật!” Hắc Diên Sương hoảng hồn, cô nhìn qua nhìn lại giữa Hắc Tinh và Hắc Đinh, hai kẻ người xướng ta họa, vẽ nên những viễn cảnh đo đất, một quyền, hai quyền rưỡi gì đó, tất cả hình ảnh đẹp như mơ kia dần trở thành hiện thực phô bày ra trước mắt của Hắc Diên Sương.

“Quá điên cuồng!!” Hắc Diên Sương cảm khái một tiếng, đánh bay cả Tộc Trưởng dòng chính, mọi việc đã đi rất xa rồi, chẳng ai kiểm soát được tình hình nữa đâu.

“Bọn nhỏ, chuẩn bị đi, hôm nay chủng tộc của chúng ta chuẩn bị nghênh đón một trận chiến!” Hắc Diên Sương truyền âm cho mấy tộc nhân khác trong khi cô liếc đám người ngoại tộc đang hứng thú quan sát Hắc Tinh và Hắc Ni.

“Bọn chúng muốn làm gì?”

“Hắc Tinh phải không?!” Hắc Ni bình tĩnh nói ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiểu Hắc.

“Hắc Ni Tộc Trưởng!” Tiểu Hắc cười nhẹ một tiếng.

“Ngươi biết sợ rồi sao?”

Hăc Ni lắng nghe, hắn trầm mặc một vài giây, sau đó cười to: “Sợ? Xưa nay, ta Hắc Ni chưa bao giờ biết sợ hãi là gì!”

Âm thanh ẩn chứa linh lực hùng hồn vang vọng khắp Hắc Viên Sâm Lâm, lời nói dường như cảm hóa mọi người và khiến dòng máu của họ nóng bỏng và sôi trào, Hắc Viên tộc chỉ cần có vậy!

“Hắc Tinh, ngươi rất tốt, nhưng ta phải bắt ngươi để trị tội!” Hắc Ni nhàn nhạt nói ra, dù biết lực chiến của Tiểu Hắc không yếu, nhưng một khi Hắc Ni quyết định thì không rút lại.

Trong một ngày, hắn làm việc trái với tính cách ngay thẳng, bắt giữ Hắc Tinh dù các tội danh đều do Hắc Phen đổ xuống. Bây giờ, Hắc Ni chắc chắn không làm trái với lời cam đoan trước toàn thể chủng tộc.

“Hắc Phen tính toán tất cả rồi!” Hắc Mộ, Hắc Lục Tắc và hai Tộc Trưởng Kết Đan sơ kỳ rung động nói. Họ bắt đầu khâm phục tài trí của Hắc Phen bô lão, quả nhiên người quản lý cả bộ tộc lớn thì tất có năng lực xuất chúng.

“Hắc Ni, triều đại của ngươi kết thúc rồi!” Hắc Mộ âm trầm lẩm bẩm, hắn nghĩ đến những ước hẹn mà Hắc Phen dành cho dòng chi thứ như bộ tộc của hắn, lòng Hắc Mộ rất chờ mong.

“Tộc Trưởng!” Mười ba bô lão bao vây ở xung quanh, ngăn chặn tất cả con đường thoát thân của Tiểu Hắc, trong đó, có một bô lão cảnh giới Kết Đan trung kỳ gọi là Hắc Tiều.

“Không sao, ta có thể giải quyết được chuyện này, huống chi, ta vừa gặp được một kẻ địch khiến ta hứng thú như Hắc Tinh, các ngươi không thể giành với ta.” Hắc Ni phất tay trả lời.

“Vâng!” Mười ba bô lão gật đầu, sau đó họ lùi lại chia ra bảo vệ ở xung quanh, thần thức khóa chặt Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nở nụ cười nhìn mười ba bô lão mạnh nhất của Hắc Viên tộc kia, thêm một Hắc Phen đang trợn mắt hốc mồm vì không suy tính được khả năng của Tiểu Hắc, xem ra thực lực của Hắc Viên tộc rất mạnh, nghiền ép các thế lực một sao như Không Vũ quốc như chơi.

Hắc Viên tộc chuyên rèn luyện thân thể, coi nhẹ linh lực bởi vì bọn họ có thiên phú thần thông gia tăng sức chiến đấu về thân thể. Ở trạng thái của thần thông, ý thức của họ rất rối loạn, không thể sử dụng linh lực hiệu quả, nhưng sử dụng thân thể thì rất tuyệt vời.

“Ngươi rất tốt, để ta cho ngươi hiểu cái gì là dòng chính!” Hắc Ni trầm giọng nói trong khi nhìn Tiểu Hắc.

“Cuồng Nộ bao gồm, Thân Nộ và Hồn Nộ.”

“Một số ít tộc nhân thuần huyết mới sử dụng được Hồn Nộ.” Hắc Ni vừa nói vừa bước tới gần Tiểu Hắc.

“Và ta, chính là một người trong số ít đó.”

“Hồn Nộ!!” Hắc Ni bạo quát, một luồng sóng khí bắn ra từ cơ thể Hắc Ni làm cuốn lên một tầng đất đá, cây cối xung quanh đổ ngã, cảnh tượng hỗn loạn, còn hơi thở của Hắc Ni thì kéo lên cao, chẳng mấy chốc đạt tới thực lực Kết Đan hậu kỳ, hai mắt Hắc Ni màu đỏ ngầu, ý thức dần biến mất, phản chiếu một hình ảnh trong hai con ngươi.

Hình ảnh về kẻ thù, hình ảnh về một Tiểu Hắc!

“Tộc Trưởng nghiêm túc rồi!” Hắc Tiều nói với giọng trầm thấp. Ông cũng giống như bao người khác, tin tưởng rằng Hắc Tinh sử dụng đan dược để có thể đánh ngang tay với Hắc Ni, bây giờ, loại đan dược kia làm sao bảo vệ được Hắc Tinh trước Hắc Ni mạnh mẽ cỡ đó?

“Giết!” Hắc Ni âm trầm quát lớn một tiếng, vùng không gian xung quanh Hắc Ni biến thành nơi hội tụ của sát khí, Hắc Ni là một chiến binh trải qua nhiều trận chiến, một ánh của của Hắc Ni đủ để chấn nhiếp cả cường giả Kết Đan sơ kỳ, sợ đáng sợ của Hắc Ni chính là ý thức chiến đấu đạt tới Chiến Tâm cảnh.

Nghề nghiệp có Luyện Tâm, ý thức chiến đấu có Chiến Tâm!

Dù chẳng phải Thiên Tài, nhưng Hắc Ni vẫn chiến đấu vượt một cấp độ khi thể hiện ra toàn lực!

“Đến tốt lắm!” Tiểu Hắc hưng phấn đấm ngực vài cái rồi lao tới, một chân đá ra ngoài, không khí phát ra tiếng xé gió chói tai, áp lực từ Tiểu Hắc khiến mặt đất vỡ nát như mạng nhện.

Ầm!

Hai người giao nhau trên không trung, một quyền một cước hung hăng đâm sầm vào nhau, tạo nên một lực chấn động phát tán ra xung quanh, mặt đất nổ ra thành một cái hố nhỏ.

Lần này, cả Tiểu Hắc và Hắc Ni đều lùi ra sau mấy bước mới đứng vững, Tiểu Hắc kinh hãi nhìn vào Hắc Ni, phải biết mới vừa rồi, Hắc Ni còn đang bị áp đảo về sức mạnh đó.

“Huyết mạch thần thông của Hắc Viên tộc được dòng chính sử dụng quả nhiên không tầm thường!” Tiểu Hắc đánh giá bằng giọng nói hâm mộ.

Sau đó Tiểu Hắc nói tiếp: “Nhưng chúng chưa đủ để chiến thắng ta! Hôm nay, ta đến đây là vì thay đổi cả tộc Hắc Viên!”

Giọng nói vang dội rời khỏi miệng Tiểu Hắc, ẩn chứa cảm xúc tiến lên, cảm xúc hối thúc từ nội tâm của Tiểu Hắc khiến mọi người đứng hình trong một giây, nhưng rất nhanh thì họ lắc đầu, coi đó là lý do để Tiểu Hắc có ý đồ với Hắc Viên tộc.

“Giết!” Hắc Ni không thèm nghe mấy lời kia vào tai, ở trạng thái hồn nộ này, linh mất đi sự tỉnh táo, bây giờ, Hắc Ni giống như một cỗ máy giết chóc với một kẻ thù định trước trong chương trình.

Ầm!

Cả hai lao vào chiến đấu với nhau, không khí nổ tung liên hồi, âm thanh lớn vọng ra từ bộ tộc khiến cả khu rừng náo loạn, một số loài yêu tộc nằm im, cơ thể run lẩy bẩy nhìn vào trung tâm khu rừng, còn mọi người ở xung quanh thì hoảng hồn nhìn trận chiến kinh hoàng kia.

So với trận chiến ở trước mặt thì các trận chiến của thiên tài vừa diễn ra y như một sân đấu dành cho trẻ con.

Lực lượng thân thể va chạm vào nhau tạo ra từng âm thanh tùng tùng, hai Hắc Viên chiến đấu ở cường độ cực kỳ cao, một phút họ đã ra vài trăm quyền, hai người bị bức lui nhiều lần nhưng vẫn tiếp tục cuộc chiến dù máu tươi sái lên bầu trời, tạo nên một khung cảnh đồ sộ, một khung cảnh diễn tả cho mọi người biết cái gì gọi là chiến binh của Hắc Viên tộc.

“Ý thức chiến đấu của Hắc Ni theo kịp mình?” Tiểu Hắc lẩm bẩm một tiếng, bởi vì Tiểu Hắc sử dụng các kỹ năng chiến đấu của Thánh Kỵ Sĩ, ý thức chiến đấu, vận dụng các bộ phận trên cơ thể làm vũ khí, khả năng tính toán trận chiến vượt trội đạt tới tình trạng gọi là “Nắm bắt cả trận chiến trong lòng bàn tay”.

Dù với nhiều kỹ năng hỗ trợ, Tiểu Hắc vẫn đánh ngang tay với Hắc Ni, đủ để biết ý thức của Hắc Ni mạnh mẽ đến cỡ nào. Tộc Trưởng của cả một tộc có khác, rất đặc biệt và thú vị.

Bành!

Tiểu Hắc bị trúng một đòn, cơ thể bay lên bầu trời, còn Hắc Ni thừa thế xông tới, một chân giẫm lên mặt đất rồi phóng theo Tiểu Hắc.

“Hừ! Ngũ Hành Thánh Thuật – Kim.” Tiểu Hắc quát lớn, các ký hiệu huyền ảo hiện ra giữa lòng bàn tay, ánh sáng màu vàng kim lập lòe gia trì lên nắm đấm.

Ầm!

Tiểu Hắc đấm ra một quyền, đánh cho Hắc Ni rơi xuống mặt đất, có thể nhìn thấy máu tươi chảy ra từ khe hở các ngón tay của Hắc Ni.

“Ta đã nói rồi, một thiên phú thần thông của huyết mạch chưa đủ!” Tiểu Hắc đáp lên mặt đất, giọng nói bình tĩnh nhìn vào Hắc Ni đang cố đứng lên.

“Ngươi sử dụng pháp thuật của nhân loại!” Hắc Ni trầm giọng nói ra.

“Để ta cho ngươi biết, cổ hủ, yên phận và bình ổn của cả bộ tộc Hắc Viên chỉ là ảo ảnh! Ta phải mang cả bộ tộc đến huy hoàng!” Tiểu Hắc bình tĩnh nói, khuôn mặt nghiêm túc cực kỳ khiến Hắc Ni kinh ngạc.

“Ngươi chỉ giỏi luyên thuyên về mấy việc vĩ đại đó trong khi ngươi đang nhận được sự trợ giúp của nhân loại!” Hắc Ni lắc đầu, âm thanh khinh thường cùng chán ghét.

“Thật sao? Nếu người mà ta cam tâm thần phục là một người nhân hậu, cao thượng có thể giúp cả chủng tộc ta có một tương lai sáng lạng, huy hoàng, đứng trên đỉnh của Tu Chân Giới thì sao?”

“Không thể có một kẻ như vậy! Nhân loại luôn luôn tàn độc, tổ huấn đã ghi những chữ đó bằng máu!” Hắc Ni tức giận nói ra.

Hắc Ni đã xem Tiểu Hắc là tồn tại cùng đẳng cấp, nên hai người nói chuyện bằng thần thức tránh tiết lộ cho người ngoài, Hắc Ni rời khỏi trạng thái hồn nộ, trận chiến vừa rồi khiến ông mệt mỏi rất nhiều, ông còn một vài kẻ địch quan sát, nên dành sức lực cho chúng thì hơn.

Nên Hắc Ni muốn thuyết phục Tiểu Hắc dùng đối phó với lũ ngoại tộc mang theo ý đồ xấu.

“Ngươi đã nắm bắt tình cảnh ở đây rồi phải không?!” Hắc Ni bình tĩnh trở lại.

“Tất nhiên, bọn ngoại tộc kia muốn cắn Hắc Viên tộc một phát.” Tiểu Hắc liếc mắt nhìn Hổ Kinh Tuyên, Thiết Tuy, Vân Thùy – một cô gái thuộc Thủy Linh Xà tộc, cảnh giới Tam Dương trung kỳ, còn các chủng tộc khác đã đứng ở rất xa, cho Hắc Viên tộc thấy rằng bọn họ không có ý xấu.

“Vậy thì hãy hợp tác đi!” Hắc Ni trầm giọng nói. Ông không hạ thấp bản thân với kẻ khác bao giờ, chỉ riêng hôm nay là ngoại lệ, vì Hắc Viên tộc, bỏ ra một cái tôi của bản thân thì hiển nhiên đáng giá!

“Không!” Tiểu Hắc lắc đầu, bình tĩnh nói.

“Ta đến đây là vì cả tộc Hắc Viên, chứ không phải vì bọn ngoại tộc kia.”

“Ngươi không tin tưởng lời ta nói là chuyện bình thường, vậy nên ta đành phải cho ngươi thấy, ta đã nhận được ân huệ gì từ ngài ấy!” Tiểu Hắc nhàn nhạt nói ra.

Sắc mặt Hắc Ni rất khó coi, hắn dùng toàn bộ thực lực nhưng không thể làm gì Hắc Đinh, nên từ bỏ ý định bắt giữ Hắc Đinh, nhờ một sự hợp tác giữa đôi bên chống kẻ ngoại xâm, dù mất đi nhiều tin tưởng từ tộc nhân thì Hắc Ni vẫn làm.

Nhưng mà, tên Hắc Tinh này rất kỳ lạ, có một sự tự tin tỏa ra từ Hắc Tinh làm cho Hắc Ni khó hiểu và rung động, trái tim của Hắc Ni đập mạnh hơn trước vì cảm thấy từ cõi u minh một chuyện gì đó sắp sửa xảy ra tại đây, thay đổi cả tương lai của Hắc Viên tộc.