Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 436




Kỷ Lưu Sa vuốt bộ râu trắng trong khi nói: “Đúng là trùng hợp, nội trong một ngày có tới hai người cần Giải Độc Đan để thanh trừ độc của Minh Cốt Trùng.”

Ngọc Trang không dám lãnh đạm, cô chắp tay, tư thái tôn trọng nói: “Kỷ đại sư, một người bạn của tôi bị trúng đúng cần Giải Độc Đan, mong ngài luyện chế giúp chúng tôi một lò đan dược.”

“Ồ, ý của cô là, cô có dược liệu của Giải Độc Đan?” Kỷ Lưu Sa nhấc lông mày hỏi.

“Đúng vậy, may mắn tìm tới một phần dược liệu.” Ngọc Trang đáp lại.

Kỷ Lưu Sa trầm mặc trong một vài giây rồi lắc đầu nói: “Đáng tiếc, ta vừa định đi tìm một loại linh dược tên là Tẩy Linh Quả để luyện chế một lò Tẩy Tủy Đan cho hậu bối dùng, không có thời gian để luyện Giải Độc Đan cho hai cô được.”

“Hay là như vậy, người vừa mua Giải Độc Đan là Vân Độ, Luyện Đan Sư một sao, hai cô hãy đến tìm hắn để mua lại Giải Độc Đan đi.”

“Chắc là Vân Độ sẽ nâng giá cả lên cao một chút để kiếm lời, nhưng nhiêu đó chắc hẳn không bằng giá trị sinh mạng của bạn hai cô được.” Kỷ Lưu Sa đưa ra một phương án giải quyết.

Tẩy Tủy Đan trong miệng Kỷ Lưu Sa là một loại đan dược có thể đánh bóng căn cơ cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở xuống, nay thời gian khá hạn hẹp vì Trúc Cơ Cốc sắp mở ra nên Kỷ Lưu Sa muốn làm gì đó để hậu bối mạnh mẽ hơn, tranh đoạt được nhiều cơ duyên trong Trúc Cơ Cốc.

Huống chi, Trúc Cơ Cốc này thuộc loại vừa mới khai hoang, không có một dấu chân người, ở đó, linh dược, hung thú nhiều vô số kể, thậm chí Trúc Cơ Thạch cũng có số lượng lớn, cơ hội mấy trăm năm có một, hậu bối nào còn sống trở ra thì có thành tựu khó phỏng đoán được.

Kỷ Lưu Sa sẽ không vì một người lạ mà làm cho các hậu bối thua kém thiên tài của thế lực khác được. Đặc biệt, Kỷ Hằng quốc phái ra rất nhiều thiên tài của các tòa thành trì, thậm chí là thiên tài do Vương Tộc bồi dưỡng nữa.

Thua kém một bước, đã là một đoạn đường dài không thể nào đuổi theo.

Ngọc Trang nghe vậy, cô thở dài lắc đầu: “Kỷ đại sư, tôi e rằng Vân Độ đại sư sẽ không nhường Giải Độc Đan vì có lẽ Vân Độ đại sư sử dụng nó rồi.”

“Cô nói cũng có lý.” Kỷ Đại Sư nhăn mày, làm một Luyện Đan Sư lâu năm, khoảng thời gian bên cạnh linh dược còn hơn sinh sống với con người, nên tính tình rất ôn hòa và có lòng thương.

Một người khá cổ hủ xem trọng quy tắc và đương nhiên không thể nhẫn tâm nhìn một người chết đi được.

Đó là lý do vì sao các Luyện Đan Sư lại nhận được nhiều sự tôn kính của tu sĩ, bọn họ không những luyện chế đan dược, mà đa số đều có tính cách tốt đẹp, nhân phẩm cao cả. Tuy nhiên cũng có một phần Luyện Đan Sư xấu xa, chuyên môn dùng máu người hay Kim Đan để luyện đan.

“Thôi được rồi, nếu hai cô tìm cho ta một viên Tẩy Linh Quả trong vòng một giờ thì ta sẽ luyện Giải Độc Đan miễn phí cho hai cô.” Kỷ Lưu Sa bình tĩnh nói, chờ quyết định của Ngọc Trang và Dương Khả.

Ngọc Trang nhìn Dương Khả một cái, hai người cùng gật đầu nói: “Chúng tôi đồng ý.”

“Tẩy Linh Quả sinh trưởng ở gần một thác nước trong khu rừng phía đông Kỷ Linh Thành, đáng lẽ ta sẽ dẫn theo một vài cường giả cùng cấp tiến tới ngắt lấy nó vì có hung thú khá mạnh bảo vệ, đây là một chuyến đi đầy hung hiểm, sợ rằng hai cô sẽ thất bại, góp cả mạng sống vào.” Kỷ Lưu Sa cảnh báo.

Ngọc Trang bình thản lên tiếng nói: “Hung thú kia có cấp bậc gì?”

Kỷ Lưu Sa nghe thế liền biết Ngọc Trang và Dương Khả không ngại nguy hiểm để cứu mạng, lòng tôn trọng dành cho hai cô gái tăng cao hơn một chút, Kỷ Lưu Sa trầm ngâm trả lời:

“Ta cũng không rõ lắm, thông thường, hung thú canh giữ có thực lực từ Kết Đan sơ kỳ trở lên, mạnh nhất là Kết Đan hậu kỳ.”

“Kỷ đại sư hãy cho chúng tôi biết địa điểm của thác nước.” Dương Khả nhẹ giọng nói.

Kỷ Lưu Sa gật đầu một cái, ông lấy một tờ bản đồ cũ ra, trên bản đồ có nhiều địa điểm được đánh dấu, đa phần là linh dược và cấp bậc của hung thú, đừng coi Kỷ Hằng Vương Triều có diện tích lớn nhưng thật ra đa số đều là rừng rậm, vùng đất hoang dã nguy hiểm.

Tu sĩ thường hay tiến tới đó tìm kiếm tài nguyên về bán lấy linh thạch, các địa điểm trong bản đồ là khu vực mà Kỷ Lưu Sa thăm dò, thấy dược thảo chưa thành thục và đánh dấu để sau này chúng thành thục rồi thì ngắt lấy.

“Ở đây có một bụi Tẩy Linh Quả, dược hiệu một trăm hai mươi năm, ba mươi năm trước đã bắt đầu thành thục có thể luyện chế đan dược nhưng nó đang có nhiều bụi cây non yếu ớt nên ta không ngắt lấy.”

“Nhớ kỹ, khi thu Tẩy Linh Quả thì phải chọn quả có ánh sáng màu cam nhàn nhạt, không có ánh sáng thì đừng ngắt lấy và chỉ ngắt mười quả là đủ rồi, ngắt nhiều ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của cả bụi cây.” Kỷ Lưu Sa trầm giọng dặn dò hết sức cẩn thận, tỉ mỉ đến từng chi tiết, nói cho Ngọc Trang và Dương Khả biết phải làm thế nào khi thu hoạch Tẩy Lin Quả.

“Chúng tôi nhớ hết rồi.” Ngọc Trang gật đầu.

“Đây là phần dược liệu luyện chế Giải Độc Đan.” Ngọc Trang lấy mười hai loại linh dược đưa cho Kỷ Lưu Sa.

“Nếu còn thiếu gì xin hãy nói với chúng tôi để chúng tôi bổ sung.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói.

Kỷ Lưu Sa cầm lấy dược liệu trên tay, nét mặt ngạc nhiên nhìn Ngọc Trang, ông cảm nhận đống dược liệu kia đều là tươi mới, vừa mới ngắt lấy khoảng chừng chưa đến một giờ nữa, dược hiệu tốt nhất, luyện chế ra nhiều viên Giải Độc Đan hơn nữa.

Thân là Luyện Đan Sư hai sao, Kỷ Lưu Sa rất thoải mái khi cầm lấy những loại dược liệu tốt đẹp như thế này.

“Thiếu một loại linh dược tên là Ký Ma Thảo, chúng sinh trưởng trên xác chết của Minh Cốt Trùng.” Kỷ Lưu Sa bình tĩnh nói.

“Để chúng tôi tìm kiếm.” Dương Khả trả lời.

Kỷ Lưu Sa cười nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Không cần đâu, loại linh dược kia thuộc hàng rẻ mạc, không ai sử dụng vì nó chỉ có tác dụng khi luyện chế Giải Độc Đan thôi, trong kho của ta có nhiều lắm.”

“Vậy cảm ơn Kỷ đại sư.” Dương Khả thở dài một hơi.

“Có thật là hai cô sẽ tự mình đi ngắt lấy Tẩy Linh Quả không? Ta nghĩ hai cô nên nhờ người trợ giúp.” Kỷ Lưu Sa không yên tâm, ông hỏi cho rõ ràng.

Dương Khả tự tin gật đầu nói: “Chúng tôi sẽ lấy được Tẩy Linh Quả rồi mang về đây.”

Kỷ Lưu Sa không tiện khuyên bảo nữa, hai cô gái vừa đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, cơ hội hoàn thành gần như là một phần mười, Kỷ Lưu Sa không tin tưởng vào Ngọc Trang và Dương Khả lắm, ông ta an ủi một câu:

“Yên tâm đi, nếu hai người không trở lại, ta vẫn luyện chế Giải Độc Đan rồi cho người đưa đến tận tay bạn của hai cô.”

Ngọc Trang lắc đầu từ chối ý tốt của Kỷ Lưu Sa, cô nhàn nhạt nói: “Kỷ đại sư, khi tôi trở về đây, tôi muốn nhìn thấy viên Giải Độc Đan, khi đó tôi mới đưa cho ông Tẩy Linh Quả.”

Kỷ Lưu Sa nhíu mày, giọng điệu của Ngọc Trang giống như chắc ăn lấy được Tẩy Linh Quả từ miệng máu của hung thú bảo vệ vậy, dù hơi kiêu căng như Kỷ Lưu Sa lại tán thưởng tính cách này của Ngọc Trang.

Huống hồ, hai cô gái lấy ra nhiều linh dược cấp ba mà không nhíu mày vì tiếc nuối hay gì, hơn nữa, đống linh dược kia nằm ở trong rừng sâu núi thẳm, hung thú vô số, tất nhiên hai cô phải có thực lực tương ứng mới thu được linh dược.

“Vậy thì ta chờ tin tốt của hai cô.” Kỷ Lưu Sa nhẹ nhàng gật đầu.

“Tạm biệt.” Ngọc Trang và Dương Khả gửi lời chào, tiếp theo, hai người bước ra khỏi đại điện, đi về phía đông Kỷ Linh Thành.

“Một tình bạn tốt, còn Tu Chân Giới bây giờ thì…” Kỷ Lưu Sa nhìn ngắm hai bóng hình yểu điệu mỏng manh cho đến khi hai người đi khuất khỏi tầm mắt, ông lắc đầu thở dài.

Kỷ Lưu Sa quay trở vào trong đại điện, tiến về một căn phòng gọi là đan phòng, đan lô của ông đặt trên nền đất, có một trận pháp dẫn dắt địa hỏa bên dưới lòng đất để thiêu đốt đan lô, ngọn lửa dùng hòa tan linh dược.

Kỷ Lưu Sa nhắm mắt dưỡng thần khoảng mười phút mới bắt đầu sử dụng linh lực cuốn lấy dược thảo bỏ vào đan lô, ngọn lửa thiêu đốt nhảy múa bên dưới, nhiệt độ tăng cao, tiếng xì xèo vang vọng từ bên trong đan lô, Kỷ Lưu Sa chăm chú điều khiển ngọn lửa, cảm nhận tình hình của dược liệu.

Một lò Giải Độc Đan sắp sửa được luyện chế thành.



Kỷ Linh Thành có dân cư đông đúc, chủ yếu là tu sĩ, số lượng lên đến hơn một triệu gần hai triệu người, cùng với đó diện tích của nó cũng lớn không kém.

Ngọc Trang và Dương Khả phải dùng tốc độ nhanh mới ra khỏi Kỷ Linh Thành trong mười phút, Ngọc Trang quan sát tờ bản đồ của cô, Kỷ Lưu Sa đã đánh dấu địa điểm trên đó rồi.

Ông ấy không ngu đần gì đưa cả tấm bản đồ linh dược quý báu của mình cho một người xa lạ.

“Là hướng này, chúng ta phải mau lên.” Ngọc Trang nhìn ngó xung quanh rồi chỉ về một hướng, khu rừng đang ở trước mặt cô.

“Để Tiêu Mị một mình ở quán trọ thì hơi nguy hiểm.” Dương Khả nhíu mày, lo lắng nói.

Ngọc Trang nhẹ nhàng lắc đầu, gương mặt tinh mỹ tự tin: “Không sao đâu, Tiêu Mị an toàn, nếu có gì làm hại cô ấy thì tôi sẽ biết được.”

Thấy sự tự tin toát ra từ Ngọc Trang, người Dương Khả kính trọng và tin tưởng nhất, Dương Khả mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hai cô gái tiến vào sâu trong khu rừng có màu chủ đạo là màu xám, các cành cây khô có khắp ở mọi nơi, loài cây chiếm vị trí bá chủ ở cánh rừng này được gọi là Khô Dương Mộc, không có lá cây, không có cành cây lớn, chỉ có một khúc gỗ cứng đâm thẳng lên từ mặt đất với vài cành cây nhỏ bé sắt nhọn.

Ngọc Trang và Dương Khả sử dụng linh lực tạo thành một lớp bảo vệ thân thể để không bị các cành cây nhọn kia đâm trúng.

Khoảng hai mươi phút sau, hai cô gái đi qua bìa rừng, tiến tới gần một cái thác nước, bởi vì có rất đông tu sĩ hoạt động ở bìa rừng nên ít có hung thú ngáng đường hai người.

Tuy nhiên, không thiếu một số tán tu chuyên cướp đoạt người khác.

“Đứng lại!” Một giọng nói the thé vọng ra, kéo theo đó, tiếng bước chân vang lên từ đằng trước, mấy chục tán tu đầu trọc, dẫn đầu là một người cao to, chính kẻ đó sở hữu chất giọng the thé, trái ngược hoàn toàn với cơ thể lớn như voi của hắn.

“Haha, hai cô nàng xinh đẹp đi đâu vào khu rừng vậy nè?”

“Ở lại đây chơi với bọn anh nào.” Mấy tên khác cũng nhao nhao nói bằng âm thanh đê tiện.