Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 438




“Là nơi đó, thác nước trong bản đồ.” Dương Khả vui vẻ kêu lên, tay chỉ vào một thác nước giữa khu rừng xanh thẫm.

“Đúng là nơi này.” Ngọc Trang gật đầu nhẹ, lên tiếng nói. Cô quan sát khu vực ở đằng trước, nước đổ từ trên cao xuống, cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, thác nước cao khoảng hơn ba mươi mét, trông từ xa thì nó như một dòng chảy đổ xuống từ bầu trời cao.

Phát ra tiếng ầm ầm ồn ào khi nước chạm vào dòng sông bên dưới, một vài loài cá tung tăng bay nhảy khỏi mặt nước rồi rơi xuống tạo nên từng cảnh tượng yên bình.

Nhưng trong ánh mắt của Ngọc Trang, khung cảnh ở đây vắng lặng một cách kỳ lạ và lòng cô nhấc lên sự nghi ngờ, giữa khu rừng nguy hiểm, tại sao lại có một vùng đất yên bình đến thế?

Chỉ có một lý do giải đáp cho câu trả lời kia, một hung thú đang chiếm giữ khu vực ở gần thác nước, hung uy của nó chấn nhiếp những loài sinh vật khác, làm bọn chúng không dám bén mảng tới gần, đành phải đứng ở hạ nguồn dòng sông uống nước.

“Dương Khả cẩn thận, thu liễm hơi thở của cô.” Ngọc Trang nhỏ giọng nói với Dương Khả.

Thấy sắc mặt nghiêm nghị của Ngọc Trang, Dương Khả bình tĩnh gật đầu nói: “Nơi đây không an toàn như vẻ bề ngoài.”

“Chúng ta đi tìm Tẩy Linh Quả thôi.”

“Vì để tránh việc xấu nhất xảy ra, nên cô hãy đi cùng với tôi.” Ngọc Trang thận trọng nói.

“Được rồi, Ngọc Trang tỷ tỷ.” Dương Khả khẽ cười một tiếng, biết là Ngọc Trang đang lo lắng cho an nguy của mình nên Dương Khả không có giận dữ vì lời lẽ không tin tưởng vào thực lực của Ngọc Trang.

Dương Khả cảm nhận nhiều hơi thở trầm trọng ẩn nấp trong cánh rừng trên đường đi, đa số là Kết Đan sơ kỳ nên cô không dám cậy mạnh, nhờ vào Ngọc Trang là cách tốt nhất.

Hai người bước đi một cách nhẹ nhàng, tạo ra tiếng động nhỏ bé như ngọn cỏ lung lay trước cơn gió, ánh mắt chăm chú nhìn xung quanh, đề phòng bất kỳ một chuyển động nào, các loài hung thú thường săn mồi ở bóng tối.

Kỹ năng sát thủ được rèn luyện qua nhiều thế hệ, hơn nữa, bọn chúng có tốc độ rất nhanh, nếu bị tấn công đột ngột thì Ngọc Trang cũng gặp một chút khó khăn.

Đôi mắt hai cô gái với thân thể mong manh di chuyển giữa cánh rừng, nhìn xuyên qua từng cành cây xanh rậm rạp, ở khu vực này, không còn nhìn thấy bóng dáng của loài cây Khô Dương Mộc nữa rồi, bọn chúng chỉ sinh tồn ở ngoài cánh rừng, đón nhận những tia nắng gay gắt để làm năng lượng cho bản thân.

Ở giữa cánh rừng, đây là thế giới của các cây cổ thụ nguy nga sừng sững, thân cây thô to hơn năm sáu mét, chúng như một bầy quái vật lẳng lặng đứng và tạo ra một áp lực vô hình đè nén lên lòng người và liệu sẽ có một thứ gì đứng sau những cây cổ thụ đó?

Thác nước vẫn miệt mài chảy mang đến dòng nước từ thượng nguồn cung chất dinh dưỡng cho các loài sinh vật, con sông kéo dài cắt ngang khu rừng thành hai phần, Ngọc Trang tìm tòi ở một bên dòng sông khoảng vài phút, cô nhìn thấy một tia sáng lóe lên ở một dốc đá đứng thẳng.

“Là nó rồi.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nhắc nhở Dương Khả.

“Giống như hình ảnh trong tấm bản đồ, đây là Tẩy Linh Quả.” Dương Khả gật đầu, vui sướng nói.

“Chúng ta tiến lên ngắt lấy nó chứ?” Dương Khả đưa đôi mắt chờ Ngọc Trang quyết định.

Ngọc Trang gật đầu nói: “Chắc chắn có một con hung thú canh giữ Tẩy Linh Quả, tôi sẽ đi trước làm mục tiêu tấn công của nó, còn cô hãy nhân cơ hội đó hái Tẩy Linh Quả rồi rời khỏi đây.”

“Được, Ngọc Trang tỷ tỷ cẩn thận.” Dương Khả đáp lại.

Ngọc Trang dùng thần thức thẩm thấu ra toàn bộ thác nước, cảm nhận một nguồn nguy hiểm đang ẩn nấp đâu đó, nhưng khí tức mỏng manh khó nắm bắt.

“Hành động thôi.” Ngọc Trang ngưng trọng nói, sau đó cô bước ra khỏi bụi cây, hình bóng hiện ra giữa toàn bộ thác nước, chỉ cần một hung thú có mặt ở đây thì chúng liền nhìn thấy cô.

Dương Khả nín thở nhìn xem diễn biến.

“Gào!” Một tiếng gầm gừ vọng ra từ dưới lòng sông, có một tồn tại nào đó vừa phóng ra khỏi mặt nước, in bóng đen khổng lồ trên nền sỏi đá, hai mắt hung tợn nhìn thẳng vào Ngọc Trang.

Một kẻ dám bước chân vào lãnh thổ của nó thì đó chính là hành động khiêu khích, nó phải diệt trừ loài sinh vật bé nhỏ làm nó tức giận.

“Một con thuồng luồng.” Dương Khả kinh ngạc thốt ra.

“Thuồng luồng à?” Ngọc Trang bình tĩnh nhìn con hung thú vừa xuất hiện.

Thân thể nó dài khoảng mười mét có màu xanh da trời, bốn chân to khỏe chống lên cơ thể, cái đuôi cực dài và cứng cỏi dễ dàng đâm xuyên cả sắt thép, bốn dấu chân in sâu vào lòng đất, một cái lưỡi màu đỏ lòm hay thò ra khỏi miệng, và khuôn miệng thì dài hơn hai mét, răng nhọn chi chít ẩn hiện trong đó, ngoại hình rất đáng sợ.

Hơi thở của Kết Đan sơ kỳ bạo phát toàn bộ, đè tới Ngọc Trang, nó đang muốn dùng khí thế này để trấn áp Ngọc Trang, khiến cho cô sợ hãi mất ý chí chiến đấu.

Đáng tiếc, mấy hành động uy hiếp kia chẳng hề hấn gì với một Ngọc Trang cả, người con gái sở hữu Quang Minh Thánh Thể.

Thể chất quý hiếm và mạnh mẽ nhất từ cổ chí kim, chẳng một ai tưởng tượng ra hết uy năng của Quang Minh Thánh Thể ngoài người sở hữu nó.

Đối mặt với hung thú thuồng luồng, Ngọc Trang vẫn ung dung không vội, linh lực tràn vào đôi mắt để quan sát thân thể đối thủ, tìm kiếm điểm yếu để kết thúc nó nhanh nhất.

Một lời nói bình thản dường như vẫn đang vang vọng trong đầu của Ngọc Trang: “Chiến đấu, không phải là một hành động hoang dã, mà nó chính là một nghệ thuật tuyệt mỹ vô giá, người nắm bắt trận chiến thì là một nghệ nhân tuyệt vời.”

“Việc đầu tiên, quan sát đối thủ và suy nghĩ.”

Mất hai giây, Ngọc Trang nhìn thấy nhiều vết thương cũ của thuồng luồng, hình như nó đã có một vài trận chiến sinh tử ở gần đây, chỉ cần tấn công vào những vết thương kia thì Ngọc Trang giải quyết nó trong vòng một đòn.

“Gào!” Thuồng luồng giận dữ mở to miệng ra, cái lưỡi màu đỏ có dính chất lỏng màu xanh lục đậm, rõ ràng chất lỏng kia là kịch độc của thuồng luồng, chạm phải một chút thôi cũng làm cho tu sĩ Nhị Dương đỉnh phong đi đời nhà ma.

Ngọc Trang nhẹ nhàng bước lên, còn thuồng luồng thì đã phóng tới Ngọc Trang với toàn bộ tốc độ, bốn chân đạp vào mặt đất làm phát ra âm thanh trầm trọng, lưỡi màu đỏ đâm thẳng về phía Ngọc Trang, nếu trúng phải thì bụng cô sẽ bị xuyên thủng.

Ngọc Trang cười nhẹ một tiếng, vừa định ra tay tấn công, nào ngờ một âm thanh vang dội, tiêu dài và một thân ảnh đạp phi kiếm nhanh chóng bay tới, cản đường con thuồng luồng.

“Hai vị mỹ nhân đừng sợ, đã có Kỷ Lãnh Hoàng ở đây, con quái thú xấu xí này không làm gì được hai cô đâu.”

“Hãy xem ta đây, Thanh Huyền Kiếm Quyết, Linh Dương Trảm.” Kỷ Lãnh Hoàng thét dài, một tay điều khiển phi kiếm dưới chân biến thành một vệt ánh sáng màu lục đâm con thuồng luồng, phảng phất có một con linh dương mạnh bạo đụng tới.

“Lại là hắn!” Dương Khả ngạc nhiên, cô vừa mới bước ra khỏi bụi cây và tiến tới gần Tẩy Linh Quả, giọng nói ấn tượng của Kỷ Lãnh Hoàng làm cô ngừng lại trong giây lát.

“Cẩn thận.” Ngọc Trang vội vàng nói.

Oành!

Hai bên đã đâm sầm vào nhau, thuồng luồng phá vỡ thanh phi kiếm của Kỷ Lãnh Hoàng, tiếp tục tấn công vào tên khốn đáng ghét vừa ngăn cản đường của nó.

“Nghiệt súc, hãy xem ta trừng trị ngươi như thế nào.” Kỷ Lãnh Hoàng để một tay sau lưng, ánh mắt cao ngạo, giọng nói trầm giọng.

“Gào!” Thuồng luồng đâu có hiểu gì, nó chỉ thấy con người bé nhỏ đang chăm chọc mình mà thôi, nên dùng lực mạnh hơn nữa, muốn đâm thủng cơ thể của Kỷ Lãnh Hoàng.

“Thanh Huyền Như Ảo Kiếm.” Kỷ Lãnh Hoàng tiếp tục điều khiển phi kiếm biến thành một vệt sáng màu lục mơ hồ, lóe lên rồi mất hút, mỗi lần xuất hiện đều chém trúng vào thân thể của thuồng luồng, làm nó kêu đau liên tục.

Ầm!

Thuồng luồng rút ngắn khoảng cách, lưỡi đỏ đâm vào vị trí của Kỷ Lãnh Hoàng, tuy nhiên, Kỷ Lãnh Hoàng đã bay lên bầu trời tránh né đòn tấn công kia, phi kiếm tấn công vào thân thể thuồng luồng để lại hàng chục vết thương máu me.

“Hai vị mỹ nhân đừng sợ hãi, nó đã bị tôi chế phục.” Kỷ Lãnh Hoàng vẫn không quên lên tiếng nói trong khi chiến đấu. Một người, một thú đánh nhau túi bụi, tạo ra nhiều hố sâu và vết kiếm, khoảng năm phút sau, Kỷ Lãnh Hoàng dùng phi kiếm đâm vào mắt của thuồng luồng, phá vỡ não bộ của nó, kết thúc trận chiến ác liệt.

“Hai vị mỹ --“ Kỷ Lãnh Hoàng thở dốc một hơi, nhưng cảm thấy hình tượng kia rất xấu nên hắn đè nén sự mệt mỏi, ưỡn ngực nhìn vào vị trí của Ngọc Trang và Dương Khả nói, nhưng không thấy bóng hình của hai người kia đâu nữa.

Kỷ Lãnh Hoàng bị nghẹn, còn một đống lời nói vừa tới cổ họng nhưng không phát ra được, nét mặt nhăn nhó, chuyển sang nhìn vào con thuồng luồng.

“Hừ, một con hung thú nhỏ nhoi mà cũng dám cản đường bổn thiếu gia?”

“Không, bổn đại gia?”

“Tên này quá tục, bổn tôn?”

“Thôi thôi, xưng kiểu đó có ngày bị tu sĩ Hóa Thần đập chết tươi.”

“Bổn Lãnh Hoàng?”

“Được, hay đấy.”

Một người nào đó đứng trên xác của con quái vật rồi lẩm bẩm cả giờ đồng hồ để hồi phục linh lực.

“Hây, hai vị mỹ nhân kia thật là không có ánh mắt, chưa nhìn ra phong thái của bổn Lãnh Hoàng mình.”

“Không được, mình phải cố gắng phấn đấu hơn nữa.”

“Kỷ Lãnh Hoàng tới đây, hai vị mỹ nhân hãy chiêm ngưỡng ta đi.” Kỷ Lãnh Hoàng hét dài, chân đạp phi kiếm bay vụt vào bầu trời, một lát sau, phi kiếm bay trở lại, Kỷ Lãnh Hoàng lén lút thu lấy thân xác của con thuồng luồng vào túi trữ vật, sau đó mới gật đầu.

Một vệt ánh sáng xuyên qua trời cao, chói mắt quá chừng, nhưng rất nhanh, vài chục đòn công kích bắn ra từ mặt đất, đánh cho tia sáng kia rớt đài.

“Hây, đám hung thú nào chưa nhìn ra phong thái của bổn Lãnh Hoàng ta?”

Một người nào đó có dáng vẻ chật vật, quần áo dính bụi đất, đầu tóc bù xù, có nơi còn cháy khét, ngồi ở một góc cây, ánh mắt ngó qua ngó lại đề phòng.