Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 462




Thanh Vũ dẫn theo Diêu Nguyệt đi gặp trực tiếp Không Yên, bởi vì ông ta đang là người có chức quyền cao nhất ở Không Vũ quốc, cho nên Thanh Vũ nghĩ là phải thông báo cho Không Yên một tiếng về âm ưu của đám người Huynh Đệ Hội.

Với lại, kẻ địch thật sự vẫn ẩn nấp, che dấu tung tích, khác nào một con trùng độc vẫn đang đu bám trên người của Không Vũ quốc, Không Yên cần phải đề phòng người đó.

“Diêu Nguyệt, cảm ơn cô vì đã giúp đỡ Không Vũ quốc.” Không Yên mỉm cười nói với giọng hiền hòa với Diêu Nguyệt.

Nghe xong câu chuyện do Thanh Vũ kể lại, và bằng chứng thuyết phục là đám người Đặng Tùng đang bị trói chặt bằng dây xích, lòng Không Yên trầm xuống và cảm thấy lo lắng.

“Không có gì, giúp đỡ mọi người là bổn phận của tôi.” Diêu Nguyệt cười trả lời, tâm trạng của cô rất thoải mái vì làm được một việc tốt, nhận nhiều lời khen ngợi từ người khác.

Diêu Nguyệt là cô gái trẻ tuổi, mang trên mình trách nhiệm nặng nề của Giáo Đình, xử phạt người có tội, cô muốn làm chuyện gì đó khiến Giáo Đình tốt đẹp hơn, cho nên cô liều mình đi điều tra, dù nguy hiểm đến mạng sống nhưng cuối cùng thì Diêu Nguyệt phá được một âm mưu kinh thiên.

Đó là niềm tự hào của Diêu Nguyệt!

Và đó cũng là sự lo lắng của Thanh Vũ và Diêu Hạo, còn những người Nguyễn Thanh, Vũ Hy chưa biết chuyện này, nếu họ biết thì chắc là trói Diêu Nguyệt ở một chỗ, không cho cô gái nhỏ này ra khỏi Thánh Điện nữa.

“Không Yên, ông có thông tin gì về Tiền gia không?” Thanh Vũ lên tiếng hỏi với giọng nói nghiêm túc.

Bởi vì Hạc Vĩnh Tuân có nhắc đến Tiền gia, và Luyện Hồn Tông, một Trưởng Lão ở tông môn đó cũng có họ Tiền, tu luyện công pháp liên quan đến linh hồn huyền bí, còn Tiền gia trong lời của Hạc Vĩnh Tuân ở Không Vũ quốc, là một gia tộc ẩn giật, không tiếp xúc nhiều với tu sĩ ở đây.

Bọn người Tiền gia rất thần bí!

Vì Hạc Vĩnh Tuân đến Không Vũ quốc nên cậu ấy tìm hiểu tất cả mọi thế lực ở đây và biết được sự tồn tại của Tiền gia.

Nghe đâu, Tiền gia bị Không Yên, Kinh Nhân Đức chèn ép, nhiều sản nghiệp bị hủy hoại nên bọn họ được xếp vào kẻ tình nghi số một đang có âm mưu phá hoại Không Vũ quốc.

“Tiền gia?” Không Yên chầm chậm nói.

“Bọn họ là một gia tộc mạnh mẽ, tôi không có thông tin cụ thể nhưng chắc chắn bọn họ sẽ tính toán Không Vũ quốc, và Huynh Đệ Hội xuất hiện ngay lúc sản nghiệp của bọn họ đang mất dần.”

“Vậy à?” Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

“Giáo Hoàng nghĩ bọn họ là kẻ đứng sau, chỉ cho đám người Huynh Đệ Hội bố trí trận pháp kia?” Không Yên nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy.” Thanh Vũ bình thản trả lời.

“Có lẽ Giáo Hoàng đúng, tôi cũng nghĩ Tiền gia sẽ không nhẫn nhịn, bị chèn ép như thế nữa, và bọn họ muốn phá hủy Không Vũ quốc.” Không Yên bình tĩnh nói, ánh mắt thì lạnh lùng.

Không Vũ quốc là quê hương của Không Yên, giờ thì Không Vũ quốc còn hơn thế nhiều, làm người có quyền lực cao nhất, Không Yên nhận nhiều tài nguyên từ Giáo Đình, nó như cuộc sống thứ hai của ông và ông sẽ không cho phép kẻ nào làm hại nó.

Đó là lý do vì sao Không Yên muốn đuổi Tiền gia ra khỏi quốc gia, bọn họ giống như con đỉa đang hút máu từ mảnh đất vốn đã nghèo nàn này.

“Ta sẽ xử lý chuyện này, ông không cần lo lắng, cứ chuyên tâm thu xếp công việc để có thời gian đi tới Trúc Cơ Cốc vào hơn mười ngày nữa.” Thanh Vũ từ tốn nhìn Không Yên rồi nói.

“Vâng.” Không Yên gật đầu, không bàn về vấn đề của Tiền gia, và ông cũng không có đủ sức mạnh đối phó với gia tộc này, để Giáo Hoàng giải quyết chúng là cách tốt nhất và không ảnh hưởng đến Không Vũ quốc.

“Ta nghe nói có nhiều người sử dụng sức mạnh do Giáo Đình ban cho làm việc xấu, thậm chí là giết người cướp của, ông có nghe về những chuyện đó không?” Thanh Vũ nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

“Tôi có nghe.” Không Yên nhẹ giọng trả lời.

“Và Không Vũ quốc đã phái người ra bắt giữ bọn họ để xét xử.”

“Ông làm rất đúng.” Thanh Vũ gật đầu nói.

“Nhưng đó là cách giải quyết tạm thời, rồi càng nhiều người tu luyện công pháp của Giáo Đình và họ lại dùng sức mạnh đó làm việc xấu, trái với ý muốn của Giáo Đình khi ban phát công pháp tu luyện cho họ.”

“Đáng tiếc.” Thanh Vũ thở dài một tiếng, nét mặt toát ra một vẻ thất vọng.

Không Yên, Diêu Nguyệt lẳng lặng nghe Thanh Vũ nói và bắt đầu suy nghĩ, hiện giờ, có mấy trăm nghìn người tu luyện, số lượng không bao giờ dừng lại ở đó và cứ tiếp tục tăng lên, tỉ lệ tội phạm tăng theo, suy ra số người xấu càng nhiều, rồi có ngày, nhà giam của Không Vũ quốc bị quá tải.

Số người bị hại đạt đến một con số cực lớn, vô vàn chuyện đau thương xảy ra chỉ vì một bộ công pháp của Giáo Đình.

Trách nhiệm đó là thuộc về Giáo Đình, người cho họ sức mạnh đã đánh thức tham vọng ẩn sâu trong lòng của họ, cái đen tối sẽ lớn mạnh song song với sức mạnh, không một ai chắc chắn rằng bản thân họ sẽ kiềm chế được nó.

“Đó là bản tính của con người.” Không Yên lắc đầu và nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy, nhưng Giáo Đình là người cắt đứt xiềng xích đang giữ chặt nhân tính của họ, và đẩy họ vào con đường đen tối.” Thanh Vũ gật đầu rồi nói ra.

“Anh đừng tự trách mình.” Diêu Nguyệt khuyên bảo.

“Em có một đề nghị này.”

“Khi nhận được sức mạnh lớn lao, nhưng em vẫn không mất đi bản tính của mình vì em có nhiều người tốt chỉ dạy, đó là anh và chị Nguyễn Thanh, anh Vũ Hy cùng nhiều người khác nữa.”

“Và em tin rằng mọi người cũng như thế, bọn họ đang cần một sự dẫn dắt từ người tốt, chỉ cho họ cách sử dụng sức mạnh đó một cách tốt nhất.”

“Diêu Nguyệt nói rất có lý, con người sẽ tốt hơn nếu họ có một người dẫn đường.” Không Yên gật đầu đồng ý.

Diêu Nguyệt, Diêu Hạo, và hàng trăm người khác ở ngôi làng kia, nơi Thanh Vũ đặt bước chân đầu tiên và thành lập Giáo Đình, họ ở bên cạnh người đang ủng hộ làm việc tốt là Thanh Vũ nên bị ảnh hưởng bởi tư tưởng kia, từ đó họ trở thành một người đúng đắn chứ không sử dụng sức mạnh vào mục đích xấu nữa.

Một người dẫn đường là rất quan trọng!

“Em có đề nghị gì có thể giải quyết nguồn gốc của chuyện này không?” Thanh Vũ cười hỏi.

“Đó là một trường học, trẻ nhỏ cần phải học hành để thành người, dù là người lớn vẫn phải học tập nhiều thứ, việc học không dừng lại ở bất kỳ tuổi tác nào, và học để trở thành người tốt vẫn không ngoại lệ.” Diêu Nguyệt nói với khuôn mặt nghiêm túc và âm thanh thì dễ nghe.

“Một trường học sao?” Không Yên đưa tay lên cằm rồi trầm tư.

“Đề nghị này của Diêu Nguyệt thật tuyệt vời.”

“Đúng vậy.” Thanh Vũ mỉm cười nói.

“Mọi người sẽ học được cách sử dụng sức mạnh một cách đúng đắn nhờ vào việc học.”

“Tuy nhiên, không phải ai cũng thích thú với trường học.” Thanh Vũ cau mày nói ra vấn đề ở đây.

Người dân ở Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc phần lớn là nông dân, chẳng ai lại thích học tập cả, nếu bắt họ học thì một số người sẽ từ chối, thậm chí làm loạn hơn nữa.

“Uốn nắn một con người không phải là chuyện một sớm một chiều.” Không Yên thản nhiên nói.

“Giáo Hoàng hãy lo cho lớp trẻ nhỏ, ưu tiên bọn nhỏ vì chúng vẫn còn ngây thơ, còn người lớn thì hãy để bọn họ tự quyết định thì hơn.”

“Được, hãy quyết định như vậy đi.” Thanh Vũ cười nói.

“Hãy lập ra một hệ thống trường học ở những nơi có Giáo Đình, miễn tất cả học phí, chiêu mộ người tài giỏi làm người dạy học, và ta sẽ ra lệnh cho Nguyễn Vu làm chủ một Công Hội gọi là Mạo Hiểm Giả, tất cả người đạt Tín Sứ trở lên không gia nhập Giáo Đình thì phải gia nhập Công Hội Mạo Hiểm Gia, đăng kí hoạt động tại đó.”

Người gia nhập Giáo Đình thì bị ràng buộc bởi nhiệm vụ từ Giáo Đình nên có nhiều người từ chối, với một tâm hồn mong muốn tự do, bọn họ phiêu bạc ở khắp nơi, nếu thả bọn họ tự do vậy thì sớm ngày cũng có chuyện xảy ra.

Thanh Vũ không muốn nhìn thấy tin tức liên quan đến một Tín Sứ nào làm hại người vô tội rồi bị các thế lực khác truy sát cả.

Điều đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Giáo Đình, và từ đó làm lung lạc niềm tin của người khác vào Giáo Đình, liệu một tổ chức hỗn loạn như vậy có xứng để họ đặt niềm tin vào không?

“Không Yên, Kinh Nhân Đức, hai người hãy bắt tay vào xây dựng hệ thống trường học đó, và nếu có gì không ổn cứ liên lạc với Mặc Hàn, ông ta có thể giúp hai người một tay.” Thanh Vũ nhìn Không Yên rồi lên tiếng nói.

“Vâng, tôi sẽ hoàn thiện trường học trong thời gian nhanh nhất.” Không Yên gật đầu rồi nói.

“Cảm ơn em vì lời đề nghị kia, nó giúp ích cho anh rất nhiều.” Thanh Vũ nở nụ cười ôn hòa với Diêu Nguyệt.

“Thật tốt vì tìm ra cách giải quyết chuyện này.” Diêu Nguyệt cười tươi tắn nói.

“Giờ cũng trễ rồi, để anh đưa em về Thánh Điện.” Thanh Vũ nói ra.

“Em muốn ở lại đây một ngày, lâu rồi không đến Vương Thành, em phải tham quan nó một vòng mới được.” Diêu Nguyệt lắc đầu từ chối.

“Vậy à.” Thanh Vũ gật đầu.

“Tôi sẽ cho người bảo vệ Diêu Nguyệt, Giáo Hoàng không cần lo lắng gì cả.” Không Yên lên tiếng nói.

“Nhờ vào ông đấy.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

“Còn đám người này phải ở trong nhà giam của Thánh Điện, bọn chúng là những thành phần nguy hiểm, không thể để ở Vương Thành được.” Thanh Vũ liếc đám người Đặng Tùng một cái làm cho bọn họ hoảng sợ, giật nảy cả mình.

“Cứ làm theo lời của Giáo Hoàng.” Không Yên cười nói.

“Hãy tập trung người được phép tiến vào Hành Tinh Gaia vào sáng mai, chuyển lời cho cả Kinh Nhân Đức nữa.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói rồi quay đầu đi, tay kéo dây xích, mang theo đám người Đặng Tùng rời khỏi Vương Thành, trở về Thánh Điện.

“Tạm biệt.” Không Yên chào.

“Diêu Nguyệt, tôi sẽ đưa cô đến một căn phòng để cô nghỉ ngơi vào tối nay, và Đại Tướng Quân Tăng Tư Đạo sẽ bảo vệ cho cô trong suốt chuyến đi ở Vương Thành này.” Không Yên nhìn Diêu Nguyệt và nói với âm thanh nhỏ nhẹ.

“Cảm ơn ông.” Diêu Nguyệt gật đầu trả lời.



Thanh Vũ nhận được thông báo từ Hệ Thống ngay sau khi quyết định xây dựng trường học dành cho tu sĩ và Công Hội Mạo Hiểm Giả và đang bay trên trời để trở về Thánh Điện.

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Nhìn xa trông rộng.”

“Phần thưởng là mười viên Tam Dương Thánh Quả, mở ra nhiệm vụ cho từng bộ phận trong Giáo Đình.”

“Xác nhận sự thành lập của Đan Đường, Phù Đường, Luyện Khí Đường, Hội Đồng Thẩm Phán, Trận Pháp Đường, Linh Dược Đường, Ảnh Bộ, Các Quân Đoàn, Tuần Thú Đường, các chủng tộc Hung Thú thần phục Giáo Đình, quyền quản lý lãnh thổ của các Giáo Chủ.”

“Ký chủ nhận được nhiệm vụ mới: Phát Triển Giáo Đình.”

Nhiệm vụ: Phát triển Giáo Đình

Thông tin: Giáo Đình còn yếu về nhiều mặt vì vừa đặt cơ sở, vì thế là một Giáo Hoàng, ký chủ hãy phát triển nó lên một tầm cao mới, ở mỗi bộ phận nếu đạt mức độ nhất định thì ký chủ sẽ hoàn thành nhiệm vụ ở bộ phận đó.

Phần thưởng: Tính theo mức độ phát triển để đưa ra phần thưởng thích hợp, ít nhất là một viên Thiên Phú Chi Tinh và cùng nhiều vật phẩm khác.

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ở bộ phận Đan Đường, Phù Đường, Luyện Khí Đường, Hội Đồng Thẩm Phán, Trận Pháp Đường, Linh Dược Đường, Ảnh Bộ, các Quân Đoàn, Tuần Thú Đường, các chủng tộc hung thú thần phục Giáo Đình, quyền quản lý lãnh thổ của các Giáo Chủ.”

“Phần thưởng: mười một viên Thiên Phú Chi Tinh, Luyện Đan Thánh Đỉnh, Luyện Phù Thánh Bút, Luyện Khí Thánh Chùy, Công Lý Thánh Ấn, Trận Pháp Thánh Nhãn, một mẫu Vạn Vật Thánh Thổ, một Huyễn Linh Chiến Trường, Tuần Thú Thánh Bổng, Đan Phương của Huyết Mạch Thăng Cấp Đan, mở ra quyền năng mới của Giáo Chủ - Thánh Thổ Siêu Phàm.”

"Nhắc nhở, Hệ Thống sẽ tiếp tục xác nhận các bộ phận mới khi nó được thành lập ở Giáo Đình!"

“Nhắc nhở, Thiên Phú Chi Tinh chỉ được dùng bởi người trong các bộ phận, Giáo Hoàng không thể sử dụng.”

“Vì Giáo Hoàng đạt thành tựu Giáo Đình cấp hai, ban thưởng hai viên Thiên Phú Chi Tinh.”

“Nhắc nhở, Giáo Đình đạt cấp ba khi toàn bộ người quản lý các bộ phận đều đạt cấp ba trong nghề nghiệp của họ.”

“Mời ký chủ tiếp tục cố gắng!” Hệ Thống nói xong rồi im bặt để một mình Thanh Vũ đang bay trên trời với khuôn mặt ngây ngô chưa lấy lại tinh thần.

"Hệ Thống muốn phá trời rồi!!!!" Thanh Vũ ngẩng đầu lên trời rồi hét lớn vì hưng phấn.