Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 474




Thanh Vũ trở về Thập Linh Hỏa Thành cùng Mặc Hàn, Lilith và Linda.

“Tôi xin phép.” Mặc Hàn hơi cúi người và nói với giọng nhẹ nhàng.

Thanh Vũ gật đầu, cho phép Mặc Hàn đi làm việc của ông, Hồng Y Giáo Chủ quản lý một vùng đất rộng lớn như Thập Linh Hỏa Thành, Mặc Hàn rất bận rộn.

“Hai cô có dự tính gì không?” Thanh Vũ quay sang hỏi Lilith và Linda.

Lilith nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó cô lên tiếng trả lời: “Hiện giờ danh tiếng của Thập Linh Hỏa Thành đã vang rất xa và nhiều người tìm đến đây để giao dịch với Quân Đoàn Gaia đổi lấy vũ khí chống lại quái vật, và có lẽ công việc của tôi cũng tăng lên nhiều.”

“Cho nên tôi quyết định ở lại Thập Linh Hỏa Thành một thời gian, làm việc của bộ ngoại giao, giúp Giáo Đình đạt được nhiều lợi ích nhất có thể.”

“Tôi cũng như Lilith.” Linda gật đầu, giọng nói thì đồng ý với Lilith vô cùng, ở ngoài kia toàn sinh vật nguy hiểm, nào ai biết lúc đang đi bộ thì có một quái vật mạnh mẽ khủng bố nhảy ra rồi ăn thịt cô sao?

Dù quái vật cảnh giới cao đều bị Vincy dẫn đi xa khỏi Thập Linh Hỏa Thành ở khoảng cách an toàn, tuy nhiên vẫn có nhiều mối nguy hiểm ẩn nấp đâu đó ở ngoài kia, và vì thế mỗi lần đi ra ngoài săn bắn thì Linda luôn khẩn trương.

Cảm giác đó không thoải mái chút nào, một người thích vui đùa và có lòng yêu thương thiên nhiên như Linda sao có thể thích mấy con quái vật kia chứ?

“Vậy thì tốt, có hai cô hỗ trợ thì tôi yên tâm rồi.” Thanh Vũ gật đầu, nói với giọng vui vẻ.

“Một tháng nữa thì người của tổ chức K.A.K sẽ đến ngọn núi Vivian tiếp đón đám người của họ và số vũ khí trong kho, anh đã lấy tất cả từ bọn chúng và tôi nghĩ rằng chúng sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.” Lilith bỗng nhiên lên tiếng nói.

“K.A.K, một tổ chức có vẻ không tốt lành gì.” Thanh Vũ cười nhạt nói.

“Được rồi, tôi đã cho Mặc Hàn, Quân Đoàn Gaia và những người vừa tới từ Tu Chân Giới đề phòng động tĩnh xung quanh và kiểm tra người lạ mặt trước khi cho họ vào Thập Linh Hỏa Thành, thực hiện tất cả phương pháp an toàn, sẽ không để lọt một sát thủ nào nữa đâu.”

“Tôi hi vọng là thế.” Lilith nhẹ nhàng gật đầu. Tuy nhiên, cô vẫn không coi trọng cách làm của Thanh Vũ, lũ sát thủ được đào tạo bài bản và ranh mãnh, bọn chúng rồi sẽ tìm cách lẻn vào Thập Linh Hỏa Thành được thôi.

“Yên tâm đi, một khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì mọi người sẽ hành động ngay lập tức.” Thanh Vũ bình tĩnh nói.

Thanh Vũ cũng biết cách kiểm tra một con người là không bao giờ tuyệt đối cả, cũng như có vài con cá sẽ lọt lưới của ngư dân vậy.

“Hai người không cần lo lắng, nếu bọn chúng xuất hiện thì tôi sẽ tiêu diệt bọn chúng trong nháy mắt.” Linda thấy Thanh Vũ và Lilith cứ tiếp tục đề tài chán phèo này, cô giơ quả đấm lên rồi cao giọng nói.

“Tôi tin tưởng vào năng lực trên cả tuyệt vời của cô Linda, nhưng hi vọng cô đừng lơ là mất cảnh giác.” Thanh Vũ mỉm cười khuyên bảo.

“Lilith chưa nói với anh sao?” Linda bĩu môi nói.

Thanh Vũ không hiểu, nét mặt ngơ ngơ: “Chưa nói cái gì?”

Lilith nhìn khuôn mặt đắc ý của Linda, cô thở phào một cái rồi giải thích: “Linda là một trong những học viên sát thủ của tổ chức Zero, và cô ấy tốt nghiệp với thành tích đứng thứ chín của khóa học kia.”

“Đứng thứ chín trong toàn bộ khóa học!” Thanh Vũ kinh ngạc nhìn Linda, cô nàng có tính cách vui vẻ và hay chơi đùa này lại có thành tích cao đến thế.

Quả thật là người xưa nói rất đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Lời nói của Thanh Vũ ở trước đó hoàn toàn không có một chút tác dụng gì cho Linda, người tốt nghiệp khỏi học viện máu me kia là một người toàn diện, giống như Lilith vậy.

“Chứ sao!” Linda ngẩng đầu lên cao, đắc ý nói, ánh mắt còn ngó sang để nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Thanh Vũ, lâu lâu mới thấy một lần, Linda muốn xem cho nó đã, cái tên này luôn luôn lợi dụng hai người và không trả công hợp lý.

Sát thủ thường làm việc vì yêu cầu bởi tổ chức, nhận lại là số tiền khổng lồ, với Linda, giết một người tiến hóa cấp ba ở trong Thập Linh Hỏa Thành thì phải nhận được phần lương xứng đáng và hình như Thanh Vũ không có chi trả đủ.

Vì thế Linda không vừa mắt Thanh Vũ là phải.

“Được rồi, Lilith, chúng ta đi thôi, tôi nghe nói có người vừa mở một sạp hàng nướng BBQ, chúng ta đi ăn một bữa cho no đi, đã hai ngày ăn uống không ngon lành rồi đó.” Linda kéo tay Lilith, không thèm để ý đến Thanh Vũ nữa.

Lilith cười khổ đi theo Linda, cô quay đầu nhìn Thanh Vũ rồi nói: “Tạm biệt.”

“Nhanh lên nào, tôi còn muốn đi tắm suối nước nóng nữa! Mùa đông là tuyệt nhất trên đời, và suối nước nóng thì là thứ trên cả tuyệt tuyệt vời.” Linda tiếp tục kéo Lilith.

Thanh Vũ nở nụ cười mỉm trên môi nói: “Tạm biệt, chúc hai cô một ngày tốt lành.”

“Không cần anh chúc thì chúng tôi vẫn có một ngày tốt lành.” Linda nghe thế, cô liền nhìn về phía Thanh Vũ rồi vừa nói vừa le lưỡi trêu chọc Thanh Vũ.

“Anh cũng vậy.” Lilith cười gật đầu, rồi mới đi theo sau Linda.

Thanh Vũ nhìn hai người họ đi xa dần, đột nhiên Thanh Vũ nói to: “Quân Đoàn Gaia vừa nhận được một Huyễn Linh Chiến Trường, hai người có thể tiến vào đó để tham quan.”

“Huyễn Linh Chiến Trường?” Linda lẩm bẩm một tiếng, kéo theo Lilith rẽ sang một con đường, biến mất khỏi tầm mắt của Thanh Vũ, bọn họ có một khu nhà riêng ở trung tâm của thành trì và khu nhà thì rộng đừng hỏi.



“Ngạc Thiên Quang!” Thanh Vũ bay đến vùng đất bên ngoài Thập Linh Hỏa Thành và nhìn thấy một sinh vật đầu cá sấu thân người, cơ thể thô cuồng và lực lưỡng đến khiến bất kỳ một người đàn ông nào cũng hâm mộ.

Ngạc Thiên Quang nhúc nhích đôi mắt vừa cụp xuống vì buồn ngủ, nước dãi chảy đầy ra bên ngoài miệng, Thanh Vũ có thể nhìn thấy một đống xương cá lớn rơi vãi ở dưới chân Ngạc Thiên Quang.

Lắng nghe tiếng nói của Thanh Vũ, Ngạc Thiên Quang dùng mũi hít hít, đôi mắt mở to ra nhìn về phía Thanh Vũ, sau đó liền giật mình nói: “Giáo Hoàng?!”

“Chính là ta đây.” Thanh Vũ lạnh nhạt nói.

Ngạc Thiên Quang hồi phục tinh thần, và nhanh nhẩu đứng lên, chân đá mấy đống xương cá ra một bên, sau đó làm động tác mới: “Giáo Hoàng, mời ngài ngồi ở đây.”

Thanh Vũ im lặng nhìn Ngạc Thiên Quang, cái ghế kia quá lớn và cũng quá dơ bẩn, cái tên cá sấu này đã ngồi lỳ ở đó nhiều ngày rồi và mùi hôi của Ngạc Thiên Quang thì chua còn hơn chanh tươi.

Thanh Vũ khoát tay áo, lắc đầu nói: “Không cần!”

“Haha!” Ngạc Thiên Quang nghe thế, liền biết Giáo Hoàng không nhìn cái ghế nghỉ mát của mình vào mắt, vậy là Ngạc Thiên Quang cười trừ.

“Giáo Hoàng có chuyện gì cứ ra lệnh cho tôi.” Ngạc Thiên Quang chăm chú nói, nét mặt nghiêm túc giống hệt như một người nhân viên tận tâm với công việc và không nói lời than vãn.

“Đương nhiên là có chuyện muốn ngươi làm.” Thanh Vũ bình thản nói.

“Hãy dọn dẹp khúc sông Jimith này, đánh đuổi những sinh vật nguy hiểm đạt cảnh giới Tam Dương đỉnh phong ra khỏi dòng sông, ép bọn chúng đi nơi khác sinh sống, vì ta sẽ chế tạo một vài chục chiếc thuyền vận chuyển vật tư.”

Ngạc Thiên Quang nghe xong lập tức gật đầu, ngưng trọng nói: “Tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao trong thời gian ngắn nhất.”

“Tạm biệt.” Thanh Vũ gật đầu rồi nói, vừa định đi khỏi đây, nào ngờ Ngạc Thiên Quang lại lên tiếng ngăn cản Thanh Vũ.

“Giáo Hoàng!!” Ngạc Thiên Quang chần chờ nói, hai ngón tay chọt chọt vào nhau.

“Cái gì?” Thanh Vũ nhíu mày hỏi.

“Thế phần thưởng của tôi là gì?” Ngạc Thiên Quang ấp a ấp úng một lát rồi can đảm nói.

“Phần thưởng? Ngươi bắt được sinh vật nào thì nó chính là phần thưởng của ngươi và cũng là bữa ăn của ngươi.” Thanh Vũ trả lời nói ánh mắt nghiêm túc, sau đó hắn liền bay lên trời cao rồi lao thẳng về Thập Linh Hỏa Thành.

Để lại một Ngạc Thiên Quang đứng như trời trồng, đôi mắt trợn trừng lên, ánh mắt khó tin nhìn về phía Thanh Vũ, khuôn mặt của Thanh Vũ vừa nãy giống như đã tính toán kỹ càng về lợi ích của Ngạc Thiên Quang vậy.

“Cái này cũng gọi là phần thưởng?!” Ngạc Thiên Quang tức giận hét lớn.

"À ta quên mất, lấy tinh thể tiến hóa của bữa ăn kia xây nhà nhé, đó cũng là phần thưởng của ngươi đấy." Âm thanh của Thanh Vũ truyền lại từ xa.

Ngạc Thiên Quang vừa nghe vừa tức muốn nổ phổi, có người chủ nào lại chèn ép công nhân làm việc cực khổ giống vậy không?

Ngạc Thiên Quang dù gì cũng là một cường giả Tứ Dương kỳ đó!

Nếu là Mặc Hàn, Ngạc Thiên Quang lập tức chạy tới đánh một trận rồi nói cho ra lẽ, nhưng đây là Giáo Hoàng, Ngạc Thiên Quang đành phải nhịn và thở dài cho thân phận đớn đau.

“Không được, mình còn ba đứa con chuẩn bị ra đời, không thể nghèo kiết xác kiểu này nữa, mình phải cố gắng vì tương lai!” Ngạc Thiên Quang nói với giọng quyết tâm, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng về phía Thập Linh Hỏa Thành.

“Nghe mấy con vật nhỏ kia nói, làm ngư dân bán cá thì rất mau giàu!” Ngạc Thiên Quang lẩm bẩm một tiếng.



“Behira, tình hình xây dựng bệnh viện sao rồi?” Thanh Vũ đang ở một căn nhà trong Thập Linh Hỏa Thành, và nói chuyện với một trong những cô hầu gái của Giáo Đình tại đây.

Behira bình tĩnh trả lời, nét mặt vẫn như cũ không hề có sự thay đổi, vẫn là một người làm tốt nhiệm vụ một cách hoàn hảo: “Đã có hơn ba mươi bác sĩ và gần hai trăm nhân viên khác đăng ký làm việc tại bệnh viện, tiến độ thi công rất nhanh, khoảng chừng mười ngày sau thì bệnh viện có thể đi vào hoạt động.”

“Cô làm rất tốt Behira.” Thanh Vũ hài lòng nói.

“Đó là nhờ vào sự tin tưởng của mọi người dành cho tôi.” Behira lắc đầu, phủ nhận công sức của bản thân cô, khi trước, kế hoạch xây dựng bệnh viện vừa lập ra và Thanh Vũ không có nhiều người để giao cho.

Quân Đoàn Gaia thì chú tâm vào việc tu luyện rồi viễn chinh, không còn sức lực để lo chuyện khác nữa, còn Mặc Hàn cũng vậy, công việc ngập đầu, và vì thế Thanh Vũ giao cho cô hầu gái đứng đầu trong năm mươi người hầu gái khác của Giáo Đình.

Năm mươi người kia đang sống và làm việc ở dưới khu vực trung tâm của thành trì, ngày thường họ phục vụ những người ở đây như Lilith, Linda, Mặc Hàn, giờ thì có thêm nhiều người của Giáo Đình như Nguyễn Thanh, Vũ Hy, Lý Quỳnh Chi...

Thời gian rảnh thì họ cũng tu luyện và tập luyện kỹ năng chiến đấu, cảnh giới trung bình của họ là Nhị Dương hậu kỳ, Behira đạt tới Nhị Dương đỉnh phong chuẩn bị đột phá Tam Dương kỳ. Với một người truy cầu sự hoàn mỹ như Mặc Hà và sự cẩn thận như Thanh Vũ thì bất kỳ ai ở Giáo Đình cũng phải luyện tập, không phân biệt địa vị hay xuất thân.

“Số người ở Thập Linh Hỏa Thành đang tăng lên qua từng ngày, cô hãy chiêu mộ thêm nhiều người ở lĩnh vực bệnh viện nữa, cụ thể kế hoạch cứ trình báo lên cho Mặc Hàn.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói.

“Vâng!” Behira gật đầu trả lời.

“Behira, quê hương cô ở đâu?” Thanh Vũ chợt lên tiếng hỏi.

Behira lộ ra vẻ bất ngờ vì câu hỏi bất thình lình của Thanh Vũ về một vấn đề không liên quan gì đến Giáo Đình.

Nhưng với tư cách một người hầu gái, Behira có trách nhiệm trả lời câu hỏi đó của Thanh Vũ.

Vì thế, Behira bình tĩnh nói: “Quê hương của tôi nằm ở một vùng quê cách thành phố Nikasa về phía tây khoảng hai trăm km.”

“Ồ?” Thanh Vũ thốt ra, Nikasa ở phía đông bắc của Thập Linh Hỏa Thành và cách khá xa, tổng khoảng cách từ đây đến quê hương của Behira cũng gần ba trăm km. Với một người bình thưởng thì đó là khoảng cách rất dài.

“Tại sao cô lại đến nơi này?” Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi tiếp.

Behira liền trả lời: “Gia đình tôi có một món nợ khá lớn, vì thế tôi lên thành phố Nikasa để tìm việc.”

“Với một người trẻ tuổi như cô thì đúng là vất vả.” Thanh Vũ gật đầu, thấu hiểu gánh nặng của Behira.

Thanh Vũ tự mình sống từ nhỏ đến lớn, làm việc cật lực vì miếng ăn thức uống, còn Behira thì hơn cả thế, cô không có một kỹ năng sống tốt trước khi lên thành phố và cô đang mang gánh nặng nợ nần trên vai, cho nên Behira khổ hơn Thanh Vũ nhiều.

Hẳn là Behira phải mệt mỏi lắm khi tìm việc trên một thành phố hiện đại đông đúc, theo như Thanh Vũ được biết, một thành phố càng hiện đại, càng nhiều người ở thì tình người càng lạnh dần, vô tâm bao phủ tấm lòng của mọi người như một két sắt không có chìa khóa để mở.

“Mọi chuyện đã là quá khứ rồi.” Behira khẽ nói, ánh mắt cô dường như đang nhớ lại những ngày trước đó.

“Behira, cô rất mạnh mẽ.” Thanh Vũ mỉm cười động viên. Có lẽ Thanh Vũ đồng cảm sâu sắc với một người có hoàn cảnh giống hắn như Behira.

Một người con gái ở tuổi thanh xuân đẹp nhất lại có một món nợ lớn và phải đi xa khỏi quê hương, lưu lạc nơi xứ người, với những kinh nghiệm còn non nớt, Behira phải trải qua nhiều khổ cực. Giống như Thanh Vũ vậy, có một khoảng thời gian khá dài sau đi khỏi Cô Nhi Viện, thế giới trở nên lạ lẫm với Thanh Vũ, tiếng miếng ăn đều hèn, từng miếng no đều giành giật với người khác.

“Cảm ơn ngài.” Behira cúi đầu nói, đôi mắt nhìn Thanh Vũ trở nên thân thiết hơn nhiều, ở cạnh Thanh Vũ và mọi người khá lâu, Behira dần hiểu rõ tính cách của bọn họ, một Mặc Hàn nghiêm khắc nhưng lại thấu hiểu, một Giáo Hoàng thần bí nhưng lại luôn quan tâm đến người khác.

“Giờ thì cô lo lắng cho người thân lắm phải không?” Thanh Vũ quan tâm hỏi.

Behira lắc đầu nói: “Cha mẹ tôi đã chết trước khi thời đại này tới, tôi còn có một đứa em gái nhỏ đang sống ở trong Thập Linh Hỏa Thành.”

“Tôi rất tiếc vì chuyện của cha mẹ cô.” Thanh Vũ thở dài một hơi rồi nói.

“Không đâu, ngài giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nhờ ngài mà tôi và đứa em có thể sống tốt ở nơi này.” Behira lắc đầu nói.

“Nghe được những lời như thế làm ta rất vui vẻ.” Thanh Vũ cười nói.

“Thanok đang ở đâu vậy?” Thanh Vũ bỗng chuyển chủ đề.

“Thanok?” Behira yên lặng suy nghĩ.

“Hình như ông ta đang ở khu vực của tập luyện của Quân Đoàn Gaia cùng với bác sĩ Mira, bọn họ đang có một cuộc kiểm tra năng lực tiến hóa của Thanok thì phải.”

“Vậy à? Cảm ơn cô, Behira.” Thanh Vũ gật đầu nói rồi bước ra khỏi căn phòng, đi về phía khu vực tập luyện ở phía bắc Thập Linh Hỏa Thành.

"Chào ngài!" Behira tạm biệt Thanh Vũ.