Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 484




Nguyễn Trần Thái Dung lắc đầu nhè nhẹ và cất tiếng nói: “Giáo Hoàng quên rồi sao? Tôi không đủ quyền quyết định về cuộc giao dịch lần này.”

“Tôi chỉ có thể chuyển lời của Giáo Hoàng lên cho Công Hội cấp cao hơn để họ quyết định, ít nhất một tháng thì bọn họ mới trả lời và nếu đồng ý thì bọn họ sẽ chuyển ngay thuyền đến đây cho Giáo Hoàng.”

Ở trong Công Hội, cấp bậc rất có cân nặng, Nguyễn Trần Thái Dung đang đại diện cho phân bộ ở Không Vũ quốc và các vùng đất lân cận, chỉ giải quyết các yêu cầu nằm trong khả năng cho phép của cô mà thôi.

Với ý muốn mua thuyền có nhiều yêu cầu của Thanh Vũ, Nguyễn Trần Thái Dung đóng góp một vai trò là người chuyển lời.

Thanh Vũ thản nhiên lên tiếng: “Ta muốn cô ký Giấy Khế Ước rằng một tháng sau ta sẽ nhận được chiếc thuyền đó và cô sẽ nhận được một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm.”

“Để tôi ký Giấy Khế Ước cam đoan đó?” Nguyễn Trần Thái Dung bất ngờ thốt ra.

Thanh Vũ bình thản gật đầu, tiếp tục nói: “Thế nào? Cô có đồng ý không?”

Theo tốc độ tiến hóa của Hành Tinh Gaia, khoảng chừng một tháng sau thì tàu vận chuyển kia còn có tác dụng lớn, và ở sau này nữa thì nó chỉ là một thứ vật tầm thường giữa muôn loài hung thú ở Hành Tinh Gaia mà thôi.

Thanh Vũ phải bảo đảm các chuyến hàng an toàn tuyệt đối, cho nên hắn cần có một chiếc thuyền giống vậy.

Nếu quái vật còn mạnh hơn nữa thì đến đó rồi tính tiếp.

Một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm là số hoa hồng cho người chuyển lời, chỉ cần đáp ứng một yêu cầu đơn giản về thời gian thì Nguyễn Trần Thái Dung sẽ nhận được toàn bộ số đó.

Nói thật, Nguyễn Trần Thái Dung không bao giờ nghĩ rằng Thanh Vũ lại hào phóng đến cỡ này, số linh thạch kia bằng với toàn bộ quốc khố của Không Vũ quốc ở thời đại của Không Bá Hưng, nói một tiếng liền cho, không chút chần chờ hay đắn đo gì.

Việc đó làm cô phải suy tính lại thực lực chân chính của Giáo Hoàng và toàn bộ Quang Minh Giáo Đình.

Công Hội Tạo Tác Sư cử cô đến đây là vì điều tra lai lịch của Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, rêu rao buôn bán đan dược mà không sợ sệt Công Hội Luyện Đan Sư, khiêu khích một cách trực tiếp, vậy thì có khả năng Tiệm Tạp Hóa kia có một lai lịch rất lớn.

Với lại, Tiệm Tạp Hóa kia còn bán những nguyên liệu, vật liệu khó tìm, vì thế Nguyễn Trần Thái Dung cũng là người phụ trách thu mua thứ Công Hội cấp cao ở trên cần rồi vận chuyển về đó. Cho nên bọn họ mới cử một Tạo Tác Sư hai sao đến nơi hẻo lánh này.

“Đúng vậy, nhưng còn kèm theo một điều kiện nhỏ.” Thanh Vũ khẽ trả lời.

“Là điều kiện gì?” Nguyễn Trần Thái Dung nhíu chặt chân mày. Quả nhiên muốn kiếm một khoản tài nguyên cỡ đó không phải là việc dễ dàng.

“Ta muốn cô dạy cho một thành viên của Giáo Đình trở thành Tạo Tác Sư giống như cô vậy.” Thanh Vũ nhẹ nhàng trả lời trong khi nhìn thẳng vào Nguyễn Trần Thái Dung.

“Giáo Hoàng muốn tôi thu nhận một người của Giáo Đình làm đệ tử?” Nguyễn Trần Thái Dung kinh ngạc nói.

“Không!” Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu.

“Chỉ cần cô dạy dỗ người kia trong khả năng cho phép là được.”

Người kia là Naela, một đứa trẻ có tài năng về chế tạo các loại pháp bảo về mảng quần áo, đồ dùng hằng ngày, Thanh Vũ phải tạo điều kiện tốt nhất cho cô bé để không phụ bạc những gì Nathan cống hiến cho Giáo Đình, và cả Kai nữa, cậu ta đang ở trong Quân Đoàn Gaia và gắng sức chiến đấu chống lại quái vật.

Huống chi, Thanh Vũ luôn luôn mong mỏi người tài xuất hiện ở trong Giáo Đình, nay Naela là người đó nên hắn chẳng có lý do gì mà không giúp cô bé cả.

Một Tạo Tác Sư hai sao, lại còn nghiêng về phía chế tạo quần áo như Nguyễn Trần Thái Dung là một người thích hợp dạy cho Naela.

Có một người giáo viên tài giỏi, tốc độ học tập và tài năng của Naela sẽ nở rộ sớm thôi.

“Vậy thì được rồi, một số người ngoài cũng chi trả học phí để học tập trở thành Tạo Tác Sư, nhưng quyền lợi của tôi chỉ cho phép tôi dạy dỗ đến trình độ Tạo Tác Sư một sao, không thể lớn hơn nữa vì đó là quy tắc của toàn bộ Công Hội.” Nguyễn Trần Thái Dung bình tĩnh gật đầu rồi lên tiếng nói.

“Bấy nhiêu là đủ rồi.” Thanh Vũ mỉm cười thỏa mãn.

“Chúng ta ký Giấy Khế Ước chứ?”

“Được thôi.” Nguyễn Trần Thái Dung gật đầu nói bằng giọng vui vẻ.

Thanh Vũ mua một tờ Giấy Khế Ước của Hệ Thống và đặt lên bàn cho Nguyễn Trần Thái Dung xem xét, khoảng chừng ba phút sau, Nguyễn Trần Thái Dung nhỏ một giọt máu của cô lên tờ giấy, Thanh Vũ cũng làm giống vậy.

Tới đây, cả hai bên đều xác nhận đồng ý với các điều khoản của Giấy Khế Ước, và nó liền biến thành một vệt sáng bay vào đầu của hai người.

“Người của Giáo Đình sẽ tới Vương Thành để học tập Tạo Tác Sư.” Thanh Vũ khẽ nói.

“Bất kỳ lúc nào cũng được bởi vì tôi vừa nhận được sự cho phép thành lập một phân bộ của Công Hội từ người đứng đầu quốc gia này.” Nguyễn Trần Thái Dung vừa gật đầu vừa trả lời.

“Còn nữa, Giáo Đình còn phải nhờ cô chế tạo một số lượng lớn pháp bảo làm bằng da thú, sẽ có người phụ trách của Giáo Đình liên lạc cuộc làm ăn này với chính cô.” Thanh Vũ bỗng nhiên lên tiếng.

“Chế tạo số lượng lớn bảo vật bằng da thú?” Nguyễn Trần Thái Dung ngạc nhiên nói.

“Đừng lo lắng, đa số da thú đều ở cấp một, cấp hai, ít có da thú cấp ba, và số lượng thì khá lớn, liệu cô có thể làm được không?” Thanh Vũ mỉm cười nói.

“Giáo Hoàng hãy cho tôi một con số cụ thể.” Nguyễn Trần Thái Dung bình tĩnh nói.

“Năm nghìn cấp một, một nghìn cấp hai, khoảng cỡ đó đi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

“Nhiều như thế?” Nguyễn Trần Thái Dung thốt lên với khuôn mặt bất ngờ.

“Cô có thể làm được không? Đừng lo lắng, Giáo Đình sẽ chi trả đủ số tiền công mà cô đưa ra.” Thanh Vũ bình thản hỏi.

“Nếu một phân bộ ở Không Vũ quốc thì không làm được nhưng tôi sẽ tập hợp tất cả người của phân hội ở gần đây để chế tạo, vì thế tôi sẽ chấp nhận cuộc mua bán này.” Nguyễn Trần Thái Dung tự tin nói.

“Rất tốt, cô hãy ở Vương Thành và chờ tin từ người của Giáo Đình.” Thanh Vũ hài lòng nói.

Quân Đoàn Gaia thu mua nhiều da thú, lông thú và để ở trong kho, tuy nhiên vì ít người có thể chế tạo ra những món vật phẩm tốt nhất từ số nguyên liệu đó nên giá trị của chúng rất thấp.

Người dân ở Thập Linh Hỏa thành bán rẻ cho Quân Đoàn Gaia vì bọn họ đều có một hai bộ, đủ xài rồi, bán mấy thứ dư thừa để kiếm thêm một chút tiền mua vật cần thiết hơn.

Ở trong kho của Quân Đoàn Gaia, số nguyên liệu đó rất lớn, hơn gấp năm lần con số mà Thanh Vũ nói cho Nguyễn Trần Thái Dung biết. Bởi vì Thanh Vũ không muốn cô ta nghi ngờ rằng Giáo Đình đang ra sức tàn sát hung thú ở Không Vũ quốc để thu thập nguyên liệu.

Đôi khi, vài Tông Môn, Vương Triều vẫn thường tấn công vào rừng sâu ở gần lãnh thổ của họ để giết bớt một phần hung thú, cứ cho chúng sinh sôi thì sớm ngày cũng có họa lớn, cho nên vài nghìn bộ giáp trong một lần dù hơi lớn nhưng vẫn ở trong giới hạn có thể chấp nhận được.

Thanh Vũ mà báo một lần ra vài chục nghìn thì Nguyễn Trần Thái Dung liền có ác cảm với Giáo Đình.

Hung thú không có trí khôn, tấn công con người vì ăn uống, con người cũng làm thế với hung thú, chẳng tu sĩ nào lại tàn bạo đến mức tận diệt hung thú để rồi xóa đi một nguồn thu của người dân bình thường được, đương nhiên người dân ở các Vương Triều, Tông Môn lớn đều có tu vi cao, chẳng phải là phàm nhân như mấy thế lực một sao.

Thanh Vũ vừa nói xong, hắn liền đứng lên biểu thị ý định rời khỏi đây, kết thúc cuộc trò chuyện với Nguyễn Trần Thái Dung.

“Tạm biệt, cô là một Tạo Tác Sư rất tài giỏi, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Thanh Vũ nợ nụ cười thân thiện nói với Nguyễn Trần Thái Dung.

“Tạm biệt Giáo Hoàng, tôi sẽ cố hết sức mình để đáp ứng những gì trong thỏa thuận của chúng ta.” Nguyễn Trần Thái Dung thoải mái nói.

Vương Lăng thấy hai người nói chuyện xong thì cũng đứng lên chào hỏi Nguyễn Trần Thái Dung và đi theo sau Thanh Vũ. Để lại một mình Nguyễn Trần Thái Dung đứng ở trong căn phòng với nét mặt suy tư.

“Vương Lăng, ngươi làm rất tốt.” Thanh Vũ mở miệng khen ngợi cho Vương Lăng.

“Không dám, tôi chỉ làm những việc nhỏ, không xứng đáng với lời khen của ngài.” Vương Lăng cúi đầu nói, mặc dù lời nói thì có vẻ từ chối nhưng nét mặt thì đang vui vẻ.

“Naela là cô bé sẽ đi tới Công Hội Tạo Tác Sư học tập, ngươi hãy phái người bảo vệ cho Naela, không được phép sơ xuất một giây nào.” Thanh Vũ thản nhiên nói tiếp.

“Vâng, tôi sẽ thông báo lại cho Không Yên đại nhân.” Vương Lăng nghiêm túc gật đầu trả lời.

Dựa theo lời dặn dò cặn kẽ của Giáo Hoàng, có vẻ như Naela là người rất được coi trọng trong Giáo Đình, từ đó suy ra địa vị của Naela ở tương lai tất nhiên không thấp chút nào.

“Ngươi cũng có thể nói cho Không Yên về cuộc giao dịch giữa Giáo Đình và Công Hội Tạo Tác Sư.” Thanh Vũ chầm chậm nói, đó là ý định của Thanh Vũ khi cho phép Vương Lăng vào trong.

Thanh Vũ không muốn hoạt động một cách mờ ám ngay chính quốc gia của Không Yên, người rồi sẽ trở thành một Hồng Y Giáo Chủ ở tương lai, nếu che dấu Không Yên thì cũng tương tự như Thanh Vũ không tin tưởng và không coi trọng Không Yên vậy.

Mỗi một việc Thanh Vũ làm ở cương vị Giáo Hoàng đều ảnh hưởng rất lớn đến mọi người xung quanh.

“Vâng, tôi hiểu thưa Giáo Hoàng, tôi lấy mạng sống ra thề rằng sẽ không tiết lộ thông tin gì về cuộc giao dịch đó.” Vương Lăng nói với giọng kiên định.

Sau đó, Thanh Vũ đi vòng quanh vườn hoa của Không Vũ quốc, Vương Lăng tận tụy theo sau vì ông ta là người tiếp đãi Thanh Vũ, nếu đi mất thì rất mất lễ phép.

Nói là đi dạo, chứ thật ra Thanh Vũ đang bàn bạc với Mặc Hàn về vấn đề đóng thuyền và sử dụng nguyên liệu thô sơ ở Hành Tinh Gaia, vì có Thế Giới Thông Đạo nên thông tin có thể chuyển qua lại giữa hai thế giới, chẳng tốn nhiều điểm tín ngưỡng lắm.

Mới vừa nói xong với Mặc Hàn, nào ngờ một người lại lật đật chạy tới từ phía bên ngoài.

“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!!” Vương Tinh phấn khởi chào hỏi, nét mặt thì hớn hở tựa như tìm được một nửa của đời mình.

“Vương Tinh?” Thanh Vũ nghi ngờ lên tiếng,

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

Vương Tinh nhỏ giọng trả lời với âm thanh cung kính: “Tôi vừa nhận được một số dược liệu không biết tác dụng nên trở lại Vương Thanh để giao chúng cho các Linh Dược Sư kia, như đã thỏa thuận, bọn họ sẽ tìm hiểu về tác dụng của dược liệu và báo lại cho tôi.”

“Nhưng tôi không biết nơi ở của các Linh Dược Sư nên tìm đến Vương Lăng, nào ngờ nghe Giáo Hoàng cũng ở đây nên tôi vội vàng tới gặp ngài.”

“Ngươi có chuyện gì cần nói với ta sao?” Thanh Vũ điềm tĩnh hỏi.

“Tất nhiên rồi thưa Giáo Hoàng.” Vương Tinh mỉm cười vui vẻ.

“Qua kế hoạch của ngài dành cho bầy sói xám ở Huyễn Linh Chiến Trường, tôi nghĩ rằng ngài thừa biết về kế hoạch dành cho Linh Dược Đường tại Huyễn Linh Chiến Trường, nhưng ngài lại rời khỏi Hành Tinh Gaia mà không thông báo cho tôi biết, vì thế tôi chắc chắn đó là một khảo nghiệm nho nhỏ của Giáo Hoàng dành cho tôi, một Đường Chủ của Linh Dược Đường.”

“Tôi biết với một người không có điều kiện như tôi thì chưa thật sự xứng đáng giữ trọng trách này, tuy vậy, ngày ngày tôi vẫn luyện tập và cố gắng chăm chỉ để bắt kịp với người khác, làm một Đường Chủ tận tình, tạo ra một tấm gương cho mọi thành viên ở Linh Dược Đường học tập.”

“Hôm nay, tôi sẽ vượt qua khảo nghiệm của ngài, chứng minh bản lĩnh của tôi.” Vương Tinh nói xong thì liền ưỡn ngực, nét mặt tự tin mười phần.

“Khảo nghiệm nhỏ cho ngươi?” Thanh Vũ ngẩn người sau khi lắng nghe xong một tràng lời nói của Vương Tinh.

Ngay cả Vương Lăng cũng xoa xoa đầu vì cảm thấy khó hiểu.

“Ngài đừng giỡn nữa, tôi biết ngài có một kế hoạch hoàn hảo dành cho Linh Dược Đường tại Huyễn Linh Chiến Trường và ngài muốn khảo nghiệm tôi, mặc dù kế hoạch của tôi không bằng với ngài nhưng tôi vẫn muốn lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình.” Vương Tinh cười nói, thần thái vẫn là tin chắc vào suy nghĩ của bản thân.

Vương Tinh càng nói, Thanh Vũ càng đờ người ra nhìn Vương Tinh, nhưng ánh mắt chăm chú pha lẫn một chút tự tin của Vương Tinh khiến Thanh Vũ không nỡ phản bác.

Thế là Thanh Vũ nghiêm túc gật đầu, trầm giọng nói: “Rất tốt, không ngờ ngươi lại hiểu ra bài kiểm tra của ta dành cho ngươi, giờ thì hãy cho ta câu trả lời khiến ta chấp nhận đi.”

“Vâng!” Vương Tinh ngưng trọng đáp lại.

Còn Vương Lăng thì nhìn qua nhìn lại giữa hai người, hình như tình cảnh này có vẻ hơi gượng ép và không đúng một chút nào. Tuy vậy, Vương Lăng tiếp tục im lặng, chẳng muốn xen vào phá rối làm gì.

Vương Tinh hít sâu một hơi, chấn chỉnh tinh thần, cao giọng nói: “Dù tôi biết ngài rất giỏi, thừa sức lập ra hàng trăm kế hoạch tốt cho Linh Dược Đường ở Huyễn Linh Chiến Trường, nhưng tôi tin chắc rằng kế hoạch của tôi vẫn ở một vị trí cao trong lòng ngài.”

“Thế, kế hoạch đó là gì?” Thanh Vũ nghiêm túc gật đầu hỏi.