Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 486




Giọng nói của ông lão “thân thiện” kia vừa vang ra, ngay lập tức có ba mươi người mặc bộ quần áo rộng thùng thình màu đen, bao trùm cả thân thể lẫn khuôn mặt vào trong, để lộ ra một cặp mắt âm u lạnh lẽo, giống như bọn họ đến từ thế giới bên kia, vùng đất của linh chết oan.

Ba mươi kết cùng nhau kết ấn, linh lực ầm cầm nổ tung lên bầu trời và biến thành một màn sáng khổng lồ bao phủ một vùng đất rộng lớn quanh Thanh Vũ vào trong.

Chưa dừng lại ở đó, tiếng gió càng thổi mạnh hơn nữa tạo thành cơn cuồng phong gào thét thẳng về phía Thanh Vũ.

Thanh Vũ lạnh lùng đứng nhìn bọn họ, lá cây màu vàng bay lên mặt đất tạo ra âm thanh xào xạc, bầu không khí càng đáng sợ hơn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Đột nhiên, có âm thanh nổ vang truyền ra từ khu nhà rộng bằng một phần mười Vương Thành của Không Vũ quốc, bức tường cao, nền đất bằng đá trắng, toàn bộ những tòa nhà khổng lồ cổ kính, tất cả chúng vỡ nát ra thành nhiều mảnh, nhường chỗ cho một cái mặt quỷ màu đen ngòm to khoảng năm mươi mét.

Ầm! Ầm! Ầm!

Càng kết nhiều ấn quyết, linh lực tràn vào màn sáng phong ấn Thanh Vũ càng ngưng thực hơn, ngoài cái mặt quỷ bên dưới khu nhà kia, còn có sáu cái mặt quỷ giống thế chui ra từ lòng đất, vừa xuất hiện thì bảy mặt quỷ liền há mồm phun ra những luồng sương mù màu đen quỷ dị.

“Thần thức bị ngăn cản, tinh thần đang dần trở nên hoảng loạn!” Thanh Vũ vừa chạm vào một chút sương mù liền cảm thấy khó chịu, rõ ràng chúng có thể ảnh hưởng đến loại tu sĩ mạnh như Thanh Vũ, thế là Thanh Vũ sử dụng linh lực bảo vệ xung quanh thân thể, ngăn cách sương mù ra ngoài.

“Bọn họ rất kỳ lạ!” Thanh Vũ liếc mắt nhìn ba mươi người mặc áo đen, Thanh Vũ cảm thấy có gì đó khác thường, ngoài cặp mắt khá linh động và u ám kia thì thân thể bọn họ không đúng cho lắm, nhưng Thanh Vũ không biết rõ hơn là chuyện gì.

“Xin được tự giới thiệu, tôi tên là Tiền Phá Lang, một đệ tử của Luyện Hồn Tông.” Ông lão thấy trận pháp vận chuyển rất thành công, ông nhẹ nhàng lên tiếng với một nét mặt mang theo ý cười, ánh mắt chứa đầy sát cơ cứ khóa chặt vào Thanh Vũ.

“Và cũng đồng thời là gia chủ của Tiền gia!”

“Tiền gia? Các ngươi có bao nhiêu người?” Thanh Vũ lạnh nhạt lên tiếng, thần thức đang xuyên thấu qua sương mù để dò xét.

Thanh Vũ không ngờ rằng một chuyến đi tới Tiền gia lại là một cái bẫy đã được chuẩn bị sẵn cho mình, theo như ông lão nói, ông ấy đã chờ Thanh Vũ từ khi Huynh Đệ Hội bị tấn công, chứ không phải lúc Thanh Vũ cứu Diêu Nguyệt từ đám người của Huynh Đệ Hội.

“Bọn chúng đã cử ra thêm một mồi nhử để thúc giục mình.” Thanh Vũ khẽ nói trong lòng, nét mặt cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên Thanh Vũ đối đầu với một nhóm tu sĩ trông có vẻ rất chuyên nghiệp, bọn họ chuẩn bị cả một đại trận làm Thanh Vũ cảm thấy sự nguy hiểm đang lan tỏa trong không khí.

Nghĩa là đại trận có tên Luyện Hồn Địa Ma Trận này có thể làm Thanh Vũ bị thương, thậm chí là chết đi!

“Tiền gia?” Ông lão lắc đầu, vừa cười nhạt vừa trả lời lại câu hỏi của Thanh Vũ.

“Ngài thích có bao nhiêu người, thì Tiền gia có bấy nhiêu.”

Thanh Vũ nghe vậy, hắn liền không hiểu gì, còn Tiền Phá Lang khoát tay lên cao như thể chứng minh cho lời nói, hơn một trăm người liền xuất hiện ở sau lưng ông ta, hai con người âm trầm lạnh lùng, sát khí cô đọng thành thực chất.

“Xem ra ngài không hiểu thì phải.” Tiền Phá Lang vẫn thoải mái vô cùng, ông ta tiếp tục cười nói và không vội vàng đốn hạ Thanh Vũ, bởi vì Thanh Vũ đang ở trong đại trận mà ông ta tự tin nhất, đại trận kia chôn giết không biết bao nhiêu tu sĩ cường đại rồi.

Có thêm một Giáo Hoàng cũng chẳng vẻ vang gì thêm.

Trò chuyện phiếm với tu sĩ mạnh mẽ trước khi bọn họ chết là một niềm vui thú của Tiền Phá Lang.

“Tôi là đệ tử của Luyện Hồn Tông, lấy vài linh hồn bỏ vào vài xác chết là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi, với lại, thân thể của ngài cũng khá đáng giá đấy, sau khi ngài chết đi, tôi sẽ lấy linh hồn ngài luyện thành một ma vật, còn thân thể cho linh hồn khác sử dụng.”

“Linh hồn? Các ngươi có liên quan đến chuyện linh hồn tấn công một ngôi làng phải không?” Thanh Vũ nghe vậy, chưa để mấy lời khiêu khích vào mắt, nhưng hắn lại hỏi Tiền Phá Lang.

“Và các ngươi đã thăm dò ta từ lúc ta ở ngôi làng kia.”

Tiền Phá Lang lắng nghe xong, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Thanh Vũ, tiếp theo, Tiền Phá Lang vỗ hai tay vào nhau tạo ra tiếng đập tay, giọng nói khen ngợi:

“Không hổ là một Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, trí thông minh của ngài làm tôi khâm phục.”

“Đúng thật là ngài đã tiêu diệt một nhóm oan hồn do Tiền gia điều khiển, tuy nhiên, chúng tôi lại phát hiện ra thêm một con cá lớn, đáng tiếc, lúc đó đang là “mùa thu hoạch” nên chúng tôi không có thời gian tìm để ngài để tính sổ, giờ thì lũ Tà Đồ chết sạch, “mùa thu hoạch” cũng qua đi, chúng tôi có rất nhiều thời gian để chơi với ngài.”

“Còn nữa, nói đến “mùa thu hoạch” thì tôi còn phải cảm ơn đám Tà Đồ vô tri kia, nếu không nhờ bọn chúng đưa đầu lên cao để cho người khác nhắm bắn thì chúng tôi đã không thu được chừng tám mươi ngàn linh hồn từ người dân ở phía bắc của Không Vũ quốc rồi.”

“Các ngươi lợi dụng Tà Đồ, âm thầm giết người dân vô tội lấy linh hồn, không sợ trời phạt sao?” Thanh Vũ nói với giọng lạnh lùng, ánh mắt cũng hiện rõ sát khí dành cho Tiền Phá Lang.

Không ngờ ngoài đám Tà Đồ phá hoại ở phía bắc, còn có một Tiền gia đầy âm mưu man rợ, cử oan hồn đi giết người rồi thu hoạch thêm linh hồn, vừa có hiệu suất cao, vừa không để lại một chút vết tích gì cho tu sĩ lần theo.

Một thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc pha trộn vào một trí thông minh đáng sợ!

“Trời phạt? Người tu tiên nghịch thiên mà lên, há sợ trời phạt cái gì?” Tiền Phá Lang cười rộ lên, nét mặt thì bắt đầu khinh thường Thanh Vũ, những lời nói non nớt và tuổi đời còn trẻ, dù đứng trong đại trận đáng sợ vẫn không sợ hãi gì, một loại tu sĩ tự phụ, và cũng là loại tu sĩ dễ chết non nhất!

“Huống chi, mưu kế của chúng ta há lại là một người như ngài có thể biết rõ? Dị Hồn Chân Quân tài trí thông thiên, sớm ngày hoàn thành đại nghiệp nửa thiên niên kỷ của chúng ta.”

Trong mắt Tiền Phá Lang, Thanh Vũ là một người chết, một linh hồn có giá trị cao, một thân thể của thiên tài, cho nên hắn càng thích thú hơn với loại con mồi béo bở này. Tự đâm đầu vào ngõ cụt mà không hề hay biết, một đứa nhóc con vô tri chưa dứt sữa mẹ, chữ “ngài” kia chỉ là một sự chế giễu của Tiền Phá Lang mà thôi.

“Dị Hồn Chân Quân!? Ngươi là tay sai của Dị Hồn Chân Quân?” Thanh Vũ bất ngờ nghe cái tên quá đỗi quen thuộc từ Hắc Viên tộc, người tấn công cả tộc Hắc Viên chính là Dị Hồn Chân Quân.

Một tu sĩ đạt cảnh giới Nguyên Anh kỳ trở lên, được người đời xưng danh là Chân Quân!

“Ngài cũng biết Dị Hồn Chân Quân đáng kính sao? Vậy thì được chết dưới tay chúng tôi, người hầu cận của Dị Hồn Chân Quân là một vinh hạnh của ngài rồi.” Tiền Phá Lang ngạc nhiên một hồi, nhưng sau đó thì lại cười nói.

“Rốt cuộc thì, các ngươi đang muốn làm gì?” Thanh Vũ lạnh lùng hỏi, kế hoạch do một Chân Quân lập ra khoảng nửa thiên niên kỷ cất dấu nhiều âm mưu đáng sợ, Thanh Vũ cũng cần phải thận trọng và cố moi móc ra thông tin từ một Tiền Phá Lang vẫn đang tin chắc rằng có thể giết chết Thanh Vũ.

“Ngài rất muốn biết phải không? Thế thì hãy trở thành một thành viên của chúng tôi thôi.” Tiền Phá Lang không ngu đần như Thanh Vũ nghĩ, ông ta trở nên thật nghiêm túc, tay thì bắt đầu kết ấn quyết với tốc độ để lại các bóng mờ.

“Luyện Hồn Địa Ma Trận, Thất Đại Địa Ma Hồn!” Tiền Phá Lang quát lớn với giọng khàn khàn, lạnh lẽo hơn trước rất nhiều.

Ba mươi người yên lặng từ nãy đến giờ cũng làm theo Tiền Phá Lang, bọn họ là linh hồn dữ tợn đang chiếm giữ thể xác của một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, còn Tiền Phá Lang thì vô ý để lộ tu vi khi điều khiển đại trận, tu vi của ông ta là Kết Đan đỉnh phong, bằng với Thanh Vũ.

Linh lực tạo thành một áp lực nặng nề làm cho không khí trầm trọng hơn trước nhiều, ngay cả Thanh Vũ cũng phải nghiêm túc, tu vi Tam Dương đỉnh phong bộc phát, tạo ra một cơn lốc xoáy mạnh quét ngang một đám sương mù.

Nháy mắt sau khi đám người Tiền Phá Lang kết ấn thành công, sương mù dày đặc hơn và Thanh Vũ không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, bao gồm cả Tiền Phá Lang, thần thức bị áp chế một cách triệt để.

Có tiếng gào thét của quỷ dữ vọng lại từ phía sâu trong sương mù, Thanh Vũ cảnh giác nhìn xung quanh, linh lực thì cứ tỏa ra xung quanh tạo thành một vòng bảo vệ.

“Ngài hãy tận hưởng món quà của chúng tôi, quên nhắc nhở cho ngài nữa, sương mù kia là Âm Linh Sương, được Dị Hồn Chân Quân lấy từ Âm Linh Sâm Lâm, một địa danh nổi tiếng của Luyện Hồn Tông.” Giọng nói mờ nhạt của Tiền Phá Lang vang vào tai Thanh Vũ.

Khi mọi âm thanh rơi xuống và không gian thì lẳng lặng yên tĩnh đến đáng sợ, một con quái vật khổng lồ bước tới, lộ ra một bóng mờ bao phủ Thanh Vũ vào trong, con quái vật lớn khoảng chừng hai mươi mét, tuy nhiên nó lại ở thể linh hồn, một tay nó cầm chùy sắt to lớn rồi vung mạnh thẳng về phía Thanh Vũ.

“Gừ!!” Nó vừa đập mạnh hết sức vừa gào thét làm sương mù chấn động, lộ ra một thân thể màu đen của loài quỷ hồn.

“Đây là Địa Ma Hồn, một loại hồn trong Âm Linh Sâm Lâm, chính tay Dị Hồn Chân Quân ban thưởng cho tôi.” Tiền Phá Lang nhàn nhạt nhắc nhở, giống như đang xem một đấu trường giữa hai loài sinh vật bị nhốt, không chết không thôi.

Mắt thấy cây chùy sắt, một loại pháp bảo đạt đẳng cấp nửa bước Tứ Dương kỳ đến gần, Thanh Vũ không hề có ý định né tránh, hắn xiết chặt một nắm đấm, linh lực tràn vào trong để tiếp thêm sức mạnh, Quang pháp tắc ẩn hiện và hòa vào một pháp tắc hệ Kim mà Thanh Vũ vừa mới lĩnh ngộ.

Hàng loạt cả kỹ năng mạnh của Thánh Kỵ Sĩ làm Thanh Vũ trở nên cứng cỏi hơn bao giờ hết.

Chùy sắt tới gần, Thanh Vũ đấm thẳng, muốn đối đầu trực tiếp với Địa Ma Hồn của Tiền Phá Lang, nháy mắt sau, hai luồng sức mạnh lớn lao đâm sầm vào nhau rồi nổ tung, tạo ra một luồng sóng xung kích quét ngang, mặt đất thì vỡ vụn, thực vật ở xung quanh thì tan biến thành bụi phấn.

Ầm!

Địa Ma Hồn bay ngược lên trời cao rồi đâm vào màn sáng, nó gào thét trong đau đớn, ánh mắt khó tin nhìn xuống phía dưới của đại trận, bởi vì có một bóng người vẫn còn đứng hiên ngang, chiếc áo choàng màu trắng nghiêm trang đang bay phất phới.

“Gào!!” Địa Ma Hồn phẫn nộ hét lớn, nó cũng là một loại hồn phách có trí tuệ, được Luyện Hồn Tông nuôi dưỡng ở trong Âm Linh Sâm Lâm, cắn nuốt không biết bao nhiêu oan hồn, oán hồn, quỷ hồn hoang dại, xưng vương xưng bá, giờ đây lại bại dưới tay một tu sĩ nhỏ bé, nó làm sao cam lòng?

“Có một chút thực lực!” Tiền Phá Lang kinh ngạc nhìn trận chiến, Thanh Vũ đánh bay Địa Ma Hồn làm ông bất ngờ không thôi, nhưng nghĩ lại còn có đại trận đang vận chuyển, ông vẫn giữ được một sự tự tin tuyệt đối.

Bành! Địa Ma Hồn xông thẳng xuống, một cây chùy sắt đập tới, đầu chùy lóe lên ánh sáng kim loại, linh áp mãnh liệt phảng phất như một ngọn núi cao đang đè xuống Thanh Vũ.

“Địa Ma Hồn? Các ngươi nên gọi nó là Thảo Ma Hồn thì đúng hơn.” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng nói, vẫn là một chiêu như cũ, không hề có pháp thuật hoa lệ gì, một quyền đấm ra ngoài, đánh cho Địa Ma Hồn bay ra xa, hồn phách cũng chập chờn, mà pháp bảo thì bắt đầu có vết rạn nứt.

“Ngài rất mạnh!” Tiền Phá Lang nghe vậy, ông không phẫn nộ gì, chỉ là nhẹ nhàng lên tiếng.

“Thế nhưng, Luyện Hồn Địa Ma Trận có Thất Đại Địa Ma Hồn trấn giữ, ngài nên cẩn thận đằng sau thì hơn.”

Vù! Vù! Vù!

Tiếng không khi bị một sức mạnh khổng lồ xé toạc vang lên ở sau lưng Thanh Vũ, và ngay vào lúc đó, vài vật khổng lồ đập tới, không hề cho Thanh Vũ một chút không gian để né tránh, bị sương mù ngăn cách tầm nhìn, Thanh Vũ không thể phản ứng kịp để ra đòn chống trả.

Ầm!!