Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 502




Người đang có mặt ở vùng thế giới thực được phân công làm nhiệm vụ xây dựng một khu nhà rộng lớn cung cấp cho những thành viên khác nghỉ ngơi.

Vì bị ảnh hưởng bởi thế giới hư ảo ở bên kia cho nên linh khí ở bên đây cũng nồng đậm, trữ lượng linh khí hơn Không Vũ quốc gấp mười lần.

Thanh Vũ không ở lại bên đây quá lâu, khu nhà ở vừa mới khởi công xây dựng nên chưa hình thành, là một vùng đất hỗn loạn với vật tư tùy ý nằm ở trên mặt đất.

Còn năm người Không Tinh, Hư Minh, Băng Tu, Triệu Thiên Ánh, Hạ Dương thì nhìn xung quanh bằng đôi mắt hiếu kỳ và không quên cảm nhận linh lực ở trong không khí, khuôn mặt có vẻ rất thích thú.

Bọn họ cũng nhận được một sự chú ý khá lớn vì là người đi theo Giáo Hoàng, lại còn bước vào cả Huyễn Linh Chiến Trường, một nơi có mức độ bí mật cao nhất của Quân Đoàn Gaia, chắc hẳn địa vị của năm người này không đơn giản, thần thái tự tin của năm người và linh áp họ tỏa ra khiến mọi người nghiêm túc.

Năm tu sĩ Tam Dương kỳ trở lên, loại tu sĩ có sức mạnh ngang bằng với Quân Đoàn Trưởng, Phó Đoàn Trưởng!

“Mọi người cứ làm việc đi, ta có việc phải đi sang bên kia.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng rồi nói ra.

“Vâng!” Đám người hô lớn rồi bắt tay vào công việc, không để ý nữa. Thanh Vũ còn nhìn thấy người mặc áo có tiêu chí của Luyện Đan Đường, Luyện Khí Đường, Phù Đường, Trận Pháp Đường, Tuần Thú Đường, mọi người làm việc cật lực.

Vù!

Đột nhiên, Thanh Vũ vừa đi tới gần thế giới hư ảo cùng năm người thì một bóng người lóe lên, xuất hiện ở một chỗ đất trống, năm người đi theo Thanh Vũ thì kinh ngạc không nói lên lời.

Người vừa xuất hiện đang mặc một bộ giáp màu trắng bạc lấp lánh, vẻ mặt thì hốt hoảng nhìn xung quanh, hai con người vằn vệt tia máu, trông rất dữ dằn, hình như cậu ta đang ở trong một trạng thái tồi tệ, tinh thần bị rối loạn.

“Được rồi, bình tĩnh đi, cậu vẫn còn sống.” Thanh Vũ từ tốn nói, còn sử dụng cả linh lực vào trong âm thanh, linh lực kia làm tinh thần người thanh niên ổn định lại.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân đã giúp đỡ.” Người thanh niên hít thật sâu rồi khom người nói.

“Không có gì đâu, chết ở thế giới hư ảo không phải là cái chết thật, tuy nhiên nó vẫn để lại một chút hậu quả khó lường, từ nay trở đi, đừng xem thường cái chết ảo, hãy thật tập trung chiến đấu và giữ lấy mạng sống của cậu, ở thế giới thật không có cơ hội thứ hai nếu như cậu chết đi đâu.” Thanh Vũ gật đầu và nói bằng giọng nghiêm túc.

“Tôi hiểu rồi thưa Giáo Hoàng đại nhân!” Người thanh niên nghe vậy, ánh mắt lóe lên và nghiêm giọng trả lời.

“Chúng ta đi thôi.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói với năm người ở sau, họ vẫn còn đang nghi ngờ nhìn người thanh niên xuất hiện từ hư vô.

“Giáo Hoàng, người kia vừa chết sao?” Không Tinh nhịn không được nữa, ông lên tiếng hỏi Thanh Vũ, bốn người kia cũng đưa đầu nhìn sang để tìm kiếm câu trả lời.

“Đúng thế, cậu ta vừa chết tại thế giới ảo.” Thanh Vũ thản nhiên gật đầu.

Người thanh niên kia là một thành viên của Quân Đoàn Gaia, nghe nói rằng Quân Đoàn Trưởng Dieter đang chỉ huy một đội ngũ lớn chừng một nghìn người tiến vào bên trong để dọn dẹp ra một khoảng không gian cho Giáo Đình đặt chân.

Tạo một vùng đất an toàn, không có quái vật để những người khác có thể an tâm tu luyện và học tập các nghề nghiệp, Quân Đoàn Gaia còn phụ trách tìm kiếm cả dược thảo, nguyên liệu luyện khí, chế phù gì đó để cho những người khác sử dụng.

Tuy chúng là vật ảo nhưng cảm giác học tập lại là thật, góp phần làm tăng cao năng lực nghề nghiệp trong một thời gian ngắn ngủi so với thế giới bên ngoài.

Đương nhiên, bọn họ vẫn có thể luyện chế bằng vật thật cho ra thành phẩm chân thật!

Giống như một nhóm người đang nghiêm túc nhìn vào một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi.



Cô gái kia khoác lên mình một chiếc áo choàng màu trắng tinh khôi, có một tiêu ký in ở giữa áo choàng, hình của tiêu ký là một cái đan lô màu đỏ hồng đang bừng cháy, ở trên đan lô còn có một viên ngôi sao màu vàng chứng minh người đang mặc nó là một Luyện Đan Sư một sao.

Giữa vùng đất vừa mới khai phá xong, còn tồn tại một ít cây cỏ dại đang đong đưa theo cơn gió nhẹ, Luyện Đan Đường, Nguyễn Thanh Đường Chủ tập trung cao độ nhìn vào một cái đan lô cao chừng hai mét, linh lực vờn quanh đan lô rồi biến thành một ngọn lửa đỏ hồng làm cho nhiệt độ càng lúc càng nóng bỏng.

Đan đỉnh màu trắng ngà, còn có các hình vẽ chạm khắc tinh xảo, tỉ mỉ đến từng chi tiết ở thân lô, hình vẽ về các loại cây dược thảo không biết tên đang lấp lánh tỏa ra vẻ đẹp hút hồn, đầy màu sắc của thiên nhiên, tựa như nó đang phô ra cho người xem một vùng đất trù phú trồng đầy linh dược tuyệt vời.

Đan đỉnh còn toát ra một vẻ đẹp hào nhoáng và khí chất cao quý không cho phép người nào khinh nhờn, và nó còn tỏa ra một luồng áp linh lớn lao thẳng vào tâm linh của mọi người, một luồng áp lực đè nặng lên linh hồn!

Một Luyện Đan Thánh Đỉnh mà bất kỳ một Luyện Đan Sư nào cũng ao ước có được, không chỉ về quyền năng siêu phàm của nó, mà còn về ý nghĩa của nó nữa, có trong tay Luyện Đan Thánh Đỉnh đồng nghĩa với việc trở thành Luyện Đan Đường, Đường Chủ!

“Đó là Nguyễn Thanh Đường Chủ, còn cái đan đỉnh kia là thứ gì?” Triệu Thiên Ánh ngạc nhiên nói, đôi mắt cô luôn nhìn thẳng vào Luyện Đan Thánh Đỉnh và không thể cưỡng lại vẻ đẹp kia.

“Đan đỉnh mà Nguyễn Thanh đang sử dụng có tên gọi là Luyện Đan Thánh Đỉnh, một Thánh Vật của Quang Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ thản nhiên trả lời cho Triệu Thiên Ánh.

Vì bọn họ vừa mới trở về Thập Linh Hỏa thành nên chưa biết về số Thánh Vật do Thanh Vũ ban thưởng cho mọi người, bọn họ đang choáng ngợp trước Luyện Đan Thánh Đỉnh.

“Luyện Đan Thánh Đỉnh, Thánh Vật?” Mọi người lẩm bẩm vài từ này ở trong lòng, vẻ mặt rung động, dù hai từ Thánh Vật xa xôi so với mọi người nhưng họ vẫn hiểu một phần về sự quý giá của Thánh Vật, và một phần kia rất nhỏ đến không đáng kể so với toàn bộ Thánh Vật, quyền năng của nó rất kinh khủng và không người nào dám nghi ngờ, cho đến tận tương lai sau này cũng vậy,

“Giáo Hoàng?” Nguyệt Linh đứng quan sát Nguyễn Thanh luyện đan, bỗng nhiên cô cảm thấy gì đó, bảy cái đuôi của Nguyệt Linh chuyển động trong khi cô quay người ra đằng sau.

Thanh Vũ gật đầu nhẹ với Nguyệt Linh, và còn đưa một ngón tay lên miệng để cho người vừa thấy Thanh Vũ im lặng, nếu họ cứ chào hỏi thì ảnh hưởng đến Nguyễn Thanh đang rất tập trung.

Ngoài Nguyệt Linh ra còn có nhiều người đến xem Nguyễn Thanh, như là Luyện Đan Sư Dương Bảo, Lê Hành, Trần Văn Long cùng nhiều người Luyện Đan Sư khác, Tuần Thú Đường Lý Quỳnh Chi, Không Huy mang vẻ mặt sầu não.

Luyện Khí Đường Vũ Hy và Trọng Huy – Luyện Khí Sư lĩnh ngộ ra Luyện Tâm cảnh có tương lai không thể đo lường, người chuẩn bị trở thành Hội Trưởng của Công Hội Mạo Hiểm Giả Nguyễn Vu và hai Phó Tướng Nguyễn An, Nguyễn Kỳ cùng một trăm năm mươi binh sĩ, Liễu Sơ Tinh, Vinh Mộc, Briona và nhiều đầu bếp đang tổ chức một cuộc tham quan Huyễn Linh Chiến Trường, anh em Naela và Kai, một số người thuộc các bộ phận khác hoặc các Thành Chủ cũng hứng thú quan sát.

“Chị Nguyễn Thanh đang luyện Kết Kim Đan à?” Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi.

Nguyệt Linh gật đầu trả lời: “Chị ấy vừa mới luyện chế thành công một viên Kết Kim Đan đạt phẩm chất thượng phẩm và đang tính luyện thêm một lần nữa.”

“Kết Kim Đan thượng phẩm!” Thanh Vũ nói với ánh mắt bất ngờ.

Kết Kim Đan hạ phẩm tăng ba phần tỷ lệ đột phá tới Kết Đan kỳ, trung phẩm là năm phần, thượng phẩm là bảy phần! Tùy theo phẩm chất mà giá trị của một viên Kết Kim Đan khác nhau.

Thanh Vũ nhờ rằng đây là lần đầu tiên Nguyễn Thanh luyện chế Kết Kim Đan, nhờ vào Luyện Đan Thánh Đỉnh và Thiên Phú Chi Tinh, Nguyễn Thanh ngoài luyện chế thành công ra còn đạt phẩm chất cao đủ làm cho rất nhiều Luyện Đan Sư hai sao ghen tỵ và tức điên.

“Có vẻ chị Nguyễn Thanh không sử dụng quyền năng của Luyện Đan Thánh Đỉnh.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.

“Chị ấy còn chưa xài quyền năng của Luyện Đan Thánh Đỉnh sao?” Nguyệt Linh kinh ngạc hỏi lại.

“Đúng vậy, Luyện Đan Thánh Đỉnh có nhiều quyền năng tối thượng, bao gồm, không thể thất bại khi luyện chế đan dược, tăng số lượng đan dược trong một lần luyện chế, đề cao phẩm chất của toàn bộ đan dược lên thành Tuyệt Phẩm, còn giúp cho người sử dụng luyện ra đan dược cao hơn bản thân một cấp độ.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.

“Thật là một quyền năng đáng sợ!!” Lý Quỳnh Chi, Nguyệt Linh, Lâm Phong, hay toàn bộ những người khác đều mở to mắt ra thốt lên.

“Giờ thì chị ấy đang muốn sử dụng quyền năng rồi!” Thanh Vũ ngưng trọng lên tiếng, mọi người lập tức chấn chỉnh tinh thần, tập trung hết sức nhìn xem Nguyễn Thanh, nhất là những người thuộc Luyện Đan Đường như Dương Bảo, Lê Hành, Trần Văn Long thì xem kỹ càng, nhìn mỗi chi tiết và không bỏ qua một giây phút nào.

Bọn họ là Luyện Đan Sư một sao của Luyện Đan Đường, giờ có cơ hội chứng kiến quá trình ra đời của Kết Kim Đan, điều đó giúp cho trình độ luyện đan của họ vững chắc và tăng cao hơn, sớm ngày đột phá tới Luyện Đan Sư hai sao.

“Lần đầu, chị Nguyễn Thanh muốn thử sức bản thân, sau khi luyện hóa Thiên Phú Chi Tinh, chị ấy dễ dàng luyện chế ra được đan dược cấp ba, không có vấn đề gì.” Lâm Phong điềm tĩnh nói.

“Lần thứ hai, trước khi luyện chế thì chị Nguyễn Thanh nói rằng viên Kết Kim Đan này sẽ tặng cho Ngọc Trang vì số dược liệu Ngọc Trang chuyển về cho Luyện Đan Đường, nên chị ấy đặt nhiều quyết tâm, làm cho thật hoàn hảo nhất.” Nguyệt Linh tiếp lời nói.

“Hm, ta cũng nghe nói về số dược liệu do Ngọc Trang chuyển về, chúng giúp ích cho Luyện Đan Đường trong những ngày khó khăn, trong đó có cả Chu Quả, một loại dược liệu chính luyện ra Kết Kim Đan.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

“Ngọc Trang là ai vậy?” Không Tinh nghi ngờ hỏi mọi người xung quanh, ông chưa từng nghe về người nào tên Ngọc Trang cả.

“Ngọc Trang là người đang giữ chức vụ Hồng Y Giáo Chủ tại Giáo Đình, và còn là Hồng Y Giáo Chủ đầu tiên, được Giáo Hoàng cực kỳ coi trọng.” Liễu Sơ Tinh bình tĩnh trả lời, cô là một Thành Chủ cảnh giới Tam Dương sơ kỳ, khuôn mặt mang theo vẻ đẹp điềm đạm văn nhã, và cũng là một người tinh ý nhất ở trong Giáo Đình.

Dù Liễu Sơ Tinh vào Giáo Đình cùng lúc với những Thành Chủ khác nhưng cô là người chịu tìm hiểu về Giáo Đình nhất và biết rõ thêm một số lượng lớn thông tin của Giáo Đình, bao gồm cả về Ngọc Trang Giáo Chủ.

“Có Hồng Y Giáo Chủ vậy sao? Tôi chưa bao giờ gặp mặt Hồng Y Giáo Chủ đó cả.” Không Tinh ngạc nhiên nói.

“Tôi cũng vậy, chưa bao giờ nghe về Ngọc Trang Giáo Chủ.” Triệu Thiên Ánh gật đầu.

“Quả là một người thần bí!” Hư Minh khẽ nói.

“Tuy nhiên, ở chức vụ Hồng Y Giáo Chủ, Ngọc Trang Giáo Chủ không phải là một người đơn giản!” Nguyễn Vu cũng tiếp lời, ánh mắt hiện rõ chiến ý, Ngọc Trang càng thần bí thì Nguyễn Vu càng đề cao Ngọc Trang và càng hứng thú có một trận chiến với Ngọc Trang Giáo Chủ.

Chiến đấu với Giáo Chủ là một thứ gì đó rất lớn lao đối với Nguyễn Vu, giờ ông không đánh lại Mặc Hàn, nhưng ở tương lai sau này, Nguyễn Vu chắc chắn sẽ gửi cho Mặc Hàn một lời khiêu chiến!

Bản tính ham chiến của Nguyễn Vu là vậy, lúc này ông đang mang theo người của Quân Đoàn Diệt Tà xông pha Huyễn Linh Chiến Trường, giúp cho thực lực của mỗi người tăng cao hơn, Nguyễn Vu để giành được nhiều tài nguyên sau các cuộc chiến với Tà Đồ, ông muốn sử dụng chúng ở Huyễn Linh Chiến Trường.

Keng!

Mọi người đang nói chuyện, bàn tán về Ngọc Trang hay Luyện Đan Thánh Đỉnh thì một âm thanh vọng ra từ phía của Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh chăm chú nhìn Luyện Đan Thánh Đỉnh, đôi bàn tay múa may một cách điêu luyện điều khiển ngọn lửa bao phủ đan đỉnh, khi âm thanh đó phát ra từ đan đỉnh cũng là lúc Nguyễn Thanh dừng tay, đôi mắt nhắm chặt lại để nghiền ngẫm về số kinh nghiệm cô thu hoạch được từ lần luyện đan này.

Keng!

Âm thanh vẫn chưa dừng lại, lại là một tiếng phát ra từ phía trong đan đỉnh, mọi người ngưng thần nhìn đan đỉnh, để xem Nguyễn Thanh luyện ra được bao nhiêu Kết Kim Đan ở lần luyện chế này.

Keng!

Trước nhiều ánh mắt thán phục cùng vui mừng của mọi người, tiếng kêu thứ ba vang lên rồi im lặng đi, chẳng còn một viên Kết Kim Đan nào nữa.

Giờ khắc này, Nguyễn Thanh mở mắt ra nhìn Luyện Đan Thánh Đỉnh, linh lực tràn vào bên trong rồi nâng ba viên đan dược Kết Kim Đan lên không trung, ba viên đan dược vừa xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người thì có người hô to.

“Tuyệt phẩm đan dược!!” Trần Văn Long, Dương Bảo, Lê Hành đồng thanh hô lớn, nét mặt khó tin, còn đôi mắt thì mở to hết cỡ để quan sát.