Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 504




Quân Đoàn Diệt Tà tỏa ra sát khí đậm đặc hơn và có thần thái nghiêm nghị, là chuẩn mực của một người binh lính luôn chiến đấu và không bỏ qua một chút cơ hội nào để sống sót ở trên chiến trường máu me.

So với Quân Đoàn Diệt Tà thì Quân Đoàn Gaia không bằng ở kinh nghiệm chiến trường với tu sĩ nên khí thế yếu hơn một phần.

“Tà Đồ là gì?” Lucas không hiểu, cậu ta vừa hấp thụ một viên tinh thể biến dị đạt được năng lực tiến hóa hệ điện, lại còn ở Huyễn Linh Chiến Trường tập luyện cho nên tu vi tăng tiến nhanh.

Nhưng địa vị cao vậy mà Lucas chưa từng nghe về Tà Đồ.

Dieter quay đầu qua nhìn Lucas rồi trả lời bằng giọng nói ngưng trọng, ánh mắt nghiêm nghị: “Theo như Mặc lão diễn tả thì Tà Đồ là những tu sĩ ác độc tàn nhẫn, chuyên diệt tuyệt mọi sinh vật để đạt được sức mạnh tà ác, và bọn chúng rất âm độc!”

“Sao lại có loại tu sĩ ác độc đến thế chứ?” Lucas cau mày hỏi.

“Bọn chúng tìm kiếm sức mạnh và không từ một thủ đoạn nào, cho nên tu sĩ bình thường nếu gặp phải chúng đều chiến đấu giết chết Tà Đồ hoặc bỏ chạy, chúng sẽ dùng máu tươi dâng hiến cho một tồn tại nào đó để đổi lấy sức mạnh.” Thanh Vũ chậm rãi giải thích.

“Nguyễn Vu và Quân Đoàn Diệt Tà đã trải qua nhiều trận chiến sống chết với bọn chúng, xem ra đội quân của Nguyễn Vu có kinh nghiệm dày dặn, tạm thời chúng ta chưa thể so sánh ngang hàng với họ được.” Dieter bình tĩnh nói ra.

Nguyễn Vu là tu sĩ Tam Dương trung kỳ, ngộ ra ý cảnh và thần thông độc nhất của chính ông ta, thực lực chân chính ngang bằng với tu sĩ Tam Dương đỉnh phong, nếu liều mạng thì còn khiến tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ ôm hận.

“Các cậu đừng tự đánh giá thấp bản thân, Quân Đoàn Diệt là thành lập dựa trên một đội quân của Không Vũ quốc, bọn họ tập luyện mấy chục năm trời, còn Quân Đoàn Gaia vừa thành lập mới đây thôi, thời gian cách biệt rất lớn.” Thanh Vũ cười nhạt một tiếng để khuyên bảo.

“Thua chính là thua, chúng tôi sẽ không lấy thời gian ra làm cái cớ để làm bản thân thỏa mãn với hiện trạng như bây giờ.” Dieter nhẹ nhàng lắc đầu nói, nét mặt thản nhiên chấp nhận sự thua kém Quân Đoàn Diệt Tà và Nguyễn Vu, nhưng lại một ngọn lửa phấn đấu, ganh đua đang cháy hừng hực ở trong hai con ngươi.

“Đúng vậy, rồi có ngày chúng tôi sẽ đứng ngang hàng với Quân Đoàn Diệt Tà của Nguyễn Vu.” Lucas trầm giọng nói trong khi gật đầu.

“Xin Giáo Hoàng thứ lỗi, chúng tôi phải đi lên trợ giúp mọi người.” Dieter hơi cúi đầu nói với Thanh Vũ.

“Đi thôi, hãy luyện tập cho tốt, có một Hành Tinh Gaia rộng lớn đang chờ đợi vòng tay cứu rỗi của mọi người.” Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu và nói, âm thanh vang vọng vào tai của mọi người làm cho tinh thần chiến đấu của họ tăng cao hơn bao giờ hết.

“Lũ côn trùng kia, nhận lấy cái chết đi!” Dieter thấy Thanh Vũ đồng ý, cậu ta không chần chờ nữa, một ngọn lửa màu đỏ bùng cháy lên giữa trời cao, Dieter phóng thẳng người lên rồi bay vào giữa đám quái vật, ngọn lửa bùng cháy đốt trụi mọi sự sống ở bán kính hai mươi mét khiến mọi người ồ lên một tiếng.

Dieter tiếp tục di chuyển với tốc độ cao, ngọn lửa tựa như một động cơ không bao giờ tắt thúc đẩy Dieter, vệt sáng màu đỏ xé tan từng đám quái vật, đánh cho bọn chúng thành than đen, một mình Dieter càn quét nhiều quái vật, trong đó không thiếu quái vật cấp ba.

“Thực lực của Dieter lại tăng nữa rồi.” Thanh Vũ cười khổ một tiếng, Dieter vừa thể hiện ra một màn giết chóc ngoạn mục bằng ngọn lửa cháy rực, linh áp phát ra từ Dieter bằng với tu sĩ ở cảnh giới Tam Dương đỉnh phong.

“Quân Đoàn Trưởng Dieter đã hấp thụ thêm một viên tinh thể biến dị hệ hỏa, ngài ấy mua chúng từ Lâm Phong, Nguyệt Linh Đường Chủ, và tu vi của ngài ấy chuẩn bị đột phá Tam Dương hậu kỳ.” Lucas nhỏ giọng nói cho Thanh Vũ.

“Chẳng trách tại sao Dieter lại mạnh đến cỡ này.” Thanh Vũ cười gật đầu với Lucas.

Người sở hữu năng lực tiến hóa có không gian phát triển rộng lớn, nếu họ hấp thụ thêm tinh thể chứa đựng năng lực giống như của chính họ thì uy lực của năng lực tiến hóa tăng cao hơn.

Lilith hấp thụ hai viên năng lực tiến hóa, Linda cũng vậy, điều đó khiến họ thành một trong những cường giả ẩn nhưng lại mạnh nhất của Giáo Đình.

Thậm chí, cho dù Thanh Vũ đối đầu với họ thì Thanh Vũ cũng không nắm chắc phần thắng! Trừ khi hắn sử dụng quyền năng của Danh Hiệu.

Dieter là đạt được năng lực hệ hỏa, một năng lực mạnh về tấn công và sức phá hủy, đồng thời cậu ấy còn luyện hóa Thiên Phú Chi Tinh và hấp thụ thêm một viên tinh thể biến dị hệ hỏa.

Khi ở trạng thái bình thường, Thanh Vũ chưa thể nhìn thấy rõ sâu cạn của Dieter, ít nhất là nửa bước Tứ Dương kỳ!

“Tạm biệt Giáo Hoàng đại nhân, tôi cũng phải tham chiến.” Lucas khẽ nói, sau khi thấy một cái gật đầu từ Thanh Vũ thì Lucas liền biến thành một tia sáng màu lam, phát ra một nguồn điện cao áp giết sạch lũ quái vật dám áp sát cậu ấy.

“Quân Đoàn Gaia này thật là, toàn những người hiếu chiến.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng.

“Xem ra mình phải yêu cầu Mira nghiên cứu về năng lực tiến hóa rồi, liệu một năng lực tiến hóa sẽ phát triển đến trình độ nào đây? Thiên tài năm sao chăng?” Thanh Vũ lẩm bẩm một tiếng.



“Nghe nói Quân Đoàn Gaia có một kế hoạch xây dựng một đội quân đặc biệt, mỗi thành viên đều là người sở hữu năng lực, thật đáng chờ mong.”

Trong lúc Thanh Vũ còn đang chiêm ngưỡng trận chiến đồ sộ ở đằng xa thì một vài người bay đến từ phía sau.

Đó là Không Tinh, Hư Minh, Băng Tu, Triệu Thiên Ánh, Liễu Sơ Tinh, Lâm Phong, Lilith, Linda, Tina, Lưu Úc, Khương Văn, Tuân Du, Tiểu Hắc, Trần Minh Nguyệt, Trần Liễu, Nguyệt Linh, Vũ Hy, Lý Quỳnh Chi, Không Huy, Đại Cẩu cùng ba mươi sói xám cảnh giới Tam Dương kỳ, Trâu Lửa vẻ mặt u oán nhìn Thanh Vũ, có cả một vài Thành Chủ cũng đi theo.

“Giáo Hoàng!” Mọi người dừng bước ở sau Thanh Vũ, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Ồ? Mọi người, tại sao lại ở đây?” Thanh Vũ quay đầu nhìn bọn họ và ngạc nhiên hỏi.

“Lý do bọn họ ở đây vì tôi và cả anh nữa.” Lilith bước về phía trước, Linda theo sau với vẻ mặt đắc ý, còn Tina thì nghiêm túc, ba người con gái trẻ tuổi, nét đẹp hiện đại trở thành tâm điểm của mọi người.

“Gâu!” Đại Cẩu phát ra một tiếng chó sủa.

“Đúng vậy.” Nguyệt Linh, Vũ Hy cũng cười cười nhìn Thanh Vũ.

Còn Thanh Vũ thì mở to mắt nhìn mọi người, rõ ràng là hắn có hiểu gì đâu!

“Không phải anh muốn luyện tập ở Huyễn Linh Chiến Trường sao?” Lilith cười hỏi.

“Tại sao cô lại biết?” Thanh Vũ ngạc nhiên, nhưng sực nhớ ra năng lực của Lilith, và hình như cô ấy đã ở Huyễn Linh Chiến Trường khá lâu rồi, cảnh giới cũng tăng lên Tam Dương hậu kỳ, Linda cũng vậy, còn Tina thì đột phá tới Tam Dương sơ kỳ.

“Được rồi, mục tiêu của ta ở Huyễn Linh Chiến Trường là luyện tập khoảng hai trăm ngày, sau đó mới lên đường tiến tới Trúc Cơ Cốc, nhưng tại sao mọi người lại quan tâm đến việc đó?” Thanh Vũ chịu thua Lilith, một năng lực tiến hóa khiến người khác ghen tỵ và phải ra sức đề phòng.

Thanh Vũ tự đặt ra một lịch trình cho bản thân, nhìn thấy mọi người cố gắng hết mình càng thúc đẩy Thanh Vũ hoàn thiện bản thân và cố gắng hơn, còn lại một tuần cho đến khi Trúc Cơ Cốc mở ra, Thanh Vũ sẽ lên đường vào bốn ngày sau, và trong bốn ngày này hắn phải ở Huyễn Linh Chiến Trường, không được rời khỏi đây một bước.

Ba ngày cuối cùng là thời gian dành cho việc di chuyển đến Trúc Cơ Cốc, hành trình khá xa và vất vả.

“Đương nhiên là cũng giống như anh rồi, luyện tập nha.” Lilith cười mỉm đáp lại.

“Luyện tập?” Thanh Vũ nghi ngờ hỏi.

“Haha! Lúc tôi nói về mục đích của anh cho mọi người thì bọn họ liền đòi đi theo cùng anh ở Huyễn Linh Chiến Trường.” Lilith thản nhiên nói.

“Đúng đó, đúng đó.” Linda gật đầu.

“Giáo Hoàng là người mà tôi kính trọng nhất, vì thế xin ngài hãy cho chúng tôi luyện tập cùng ngài.” Tina nhẹ giọng nói, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc. Nghe sự tích về một Giáo Hoàng tự tay xây dựng một Thập Linh Hỏa thành phồn hoa như hiện tại làm ai cũng phải thán phục cả.

Tina làm sao ngoại lệ cơ chứ? Giáo Hoàng là người đồng ý cho Tina dẫn theo nhiều người ở hang động đến Thập Linh Hỏa thành định cư, ơn huệ này lớn đến mức Tina không biết làm sao để báo đáp nữa.

“Mọi người muốn luyện tập cùng ta?” Thanh Vũ vẫn còn kinh ngạc, chuyện này quá đột ngột, Thanh Vũ không tính toán về nó ở trong lịch trình.

“Đúng vậy, Giáo Hoàng nghĩ rằng bọn tôi cản trở ngài à?” Vũ Hy cười híp mắt, cậu biết Thanh Vũ không nghiêm túc như vẻ bề ngoài, bởi vì Thanh Vũ rất thân thiết với mọi người khi còn ở ngôi làng nhỏ, hình tượng một Giáo Hoàng uy nghiêm chưa thể ảnh hưởng đến Vũ Hy hay Lâm Phong, thậm chí là Nguyệt Linh, Tiểu Hắc.

“Giáo Hoàng sợ bọn tôi làm vướng chân, vướng tay của ngài sao?” Nguyệt Linh cũng góp phần, cô vừa nói vừa chớp mắt, vẻ mặt nghi ngờ.

“Giáo Hoàng làm sao nghĩ như thế về chúng ta chứ? Chúng ta là những thành viên cấp cao của Giáo Đình, Giáo Hoàng sẽ giúp đỡ cho chúng ta mà không có một lời phàn nàn.” Tiểu Hắc bước về phía trước và nói một cách vang dội.

“Được rồi!” Thanh Vũ thấy mọi người đang có vẻ phấn khích chơi trò khiêu khích, hắn liền đưa tay lên ngăn cản.

“Luyện tập cùng nhau thì cũng được, nhưng đừng để bị bỏ lại ở sau!” Thanh Vũ nghiêm túc nói ra, đôi mắt nhìn các khuôn mặt nghiêm nghị của mọi người, họ có một tinh thần luôn nhìn về phía trước, Thanh Vũ không thể nào từ chối yêu cầu của họ được.

“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Mọi người đồng thanh nói lớn, âm thanh vui vẻ.

“Gâu!” Đương nhiên, có một vài tiếng chó sủa pha lẫn vào trong.

“Gừ!” Và làm sao thiếu một tiếng trâu rống của Trâu Lửa chứ?

“Tôi không đi có được không?” Không Huy cố gắng đưa tay lên ý kiến nhưng lại bị một người khóa chặt, không thể động đậy, đó là Không Tinh, ông ấy nhìn Không Huy một cách hiền hòa, nhưng đôi mắt thì lại nghiêm khắc đến lạ thường.

“Tôi muốn khóc có được không?” Không Huy đau khổ nói, tu sĩ Nhị Dương sơ kỳ nhỏ bé như cậu thì làm sao theo kịp đám người mạnh kinh hồn chứ? Ngay cả đứng quan sát thôi thì Không Huy còn cảm thấy áp lực nặng nề.

“Cố gắng lên, tương lai của Không Vũ quốc đặt lên vai của con đấy, Không Huy.” Không Tinh khích lệ truyền âm cho Không Huy, tính theo vai về thì Không Tinh là bậc cha chú của Không Huy nên gọi Không Huy rất thân mật.

“Cuộc luyện tập này kéo dài trong hai trăm ngày đêm, mong mọi người có thể hoàn thành nó.” Thanh Vũ ngưng trọng lên tiếng nói ra.

“Vâng!” Mọi người gật đầu, thần thái thì sáng sủa, ánh mắt đầy nhiệt huyết.

Thanh Vũ gật đầu hài lòng, khí thế ban đầu khá tốt nhưng không biết khi đối mặt với nguy hiểm ngoài kia thì bọn họ có giữ được khí thế đó hay không nữa.

Huyễn Linh Chiến Trường là một kho tàng!

Tuy nhiên, kho tàng kia có một chìa khóa, nó được làm bằng mồ hôi, bằng máu và cả ý chí của một con người!

Cái chết đối với Thanh Vũ là một thứ gì đó bình thường, bởi vì hắn mất đi cảm xúc “sợ hãi”, nên hắn đã đề ra một kế hoạch bắt buộc bản thân phải hoàn thành, kế hoạch không ảnh hưởng đến tâm lý của Thanh Vũ, còn mọi người thì khác, ít nhất năm mươi phần trăm người có mặt ở đây bỏ cuộc giữa chừng.

Thanh Vũ nghĩ vậy.

“Lên đường thôi, địa điểm luyện tập đầu tiên của chúng ta là Hắc Ám Sâm Lâm!” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.

“Vâng!” Mọi người phấn khích.

“Tại sao lại gọi là Hắc Ám Sâm Lâm?” Có một người không hiểu, đó là Không Huy.

“Bởi vì vùng rừng kia toàn màu đen tối, lại có nhiều sinh vật đáng sợ ẩn nấp cho nên ta đặt tên cho khu rừng đó là Hắc Ám Sâm Lâm.” Thanh Vũ bình tĩnh giải thích.

“Nó có nguy hiểm không?” Không Huy nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi tiếp.

“Đừng hỏi câu đó, bởi vì, ngươi nên hỏi là, người sẽ chết một trăm lần, hay một nghìn lần ở Hắc Ám Sâm Lâm.” Thanh Vũ mỉm cười trả lời.

“Đi thôi.” Thanh Vũ khoát tay rồi bay lên trời cao, đám người vội vàng theo sau Thanh Vũ, để lại một Không Huy run lẩy bẩy đứng yên tại chỗ, vẻ mặt sắp khóc đến nơi rồi.

“Đi mau nào, con là một người sẽ gánh vác tương lai của Không Vũ quốc.” Chẳng biết từ bao giờ, Không Tinh đứng cạnh Không Huy, một bàn tay đặt lên vai Không Huy, tiếp thêm sức mạnh và dũng khí cho Không Huy.

“Tôi…” Không Huy lấp bấp một tiếng, chưa nói xong thì một luồng linh lực bao phủ Không Huy, mạnh bạo kéo Không Huy lên bầu trời, bay theo đoàn người của Thanh Vũ.

“Á!! Tôi không muốn đi chết!!” Tiếng hét thảm thương của Không Huy vọng xuống bên dưới làm cho quái vật cũng phải rùng mình.

“Giáo Hoàng và cả những người đó.” Dieter điềm tĩnh nhìn mọi người vượt qua phòng tuyến của Quân Đoàn Gaia.

“Luscas, anh ở đây chỉ huy mọi người, tôi muốn đi theo bọn họ.” Dieter suy tư trong một phút và quyết định.

“Quân Đoàn Trưởng cứ tự nhiên.” Lucas mỉm cười tự tin, còn đưa một nắm đấm ra ngoài.

“Nhờ vào anh đấy.” Dieter vừa nói vừa đưa một nắm đấm đụng vào nắm đấm của Lucas, sau đó Dieter liền phóng thẳng về phía chân trời, biến mất theo hướng của đoàn người Thanh Vũ.