Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 510




Thập Linh Hỏa thành, nơi khởi đầu cho những ước mơ và hi vọng, là một ngọn lửa đầu tiên nhen nhóm lên khát vọng cứu rỗi quê hương của nhiều người khốn khổ.

Các con đường rộng rãi nối tiếp nhau xuyên suốt cả một tòa thành trì lớn, người đông như hội, cho dù thời tiết lạnh lẽo thì họ vẫn làm việc chăm chỉ và không có lời than trách gì, ai cũng có công việc của riêng họ, người thì đang bận rộn chế tạo số da thú thành quần áo, người thì hò hét bán những món hàng mà họ không xài, người thì tụ họp với đồng đội chuẩn bị lên đường xông pha về hoang dã, tìm kiếm tinh thể tiến hóa, thức ăn.

Bầu không khí ngập tràn màu sắc và mới mẻ, tựa như nụ cười sáng sủa ấy sẽ chẳng bao giờ tắt ở trên môi của mọi người, đây là diện mạo của Thập Linh Hỏa thành, trong vòng một trăm km xung quanh đây, Thập Linh Hỏa thành đã trở thành một nơi an toàn nhất, nơi mà những người lưu lạc đang hướng đến.

Màn sáng bao trùm bầu trời Thập Linh Hỏa thành, nó cản trở một phần khí lạnh để nhiệt độ ở bên dưới ấm áp hơn, tạo ra một môi trường tốt cho người dân sinh hoạt, cho trẻ nhỏ có thể sống mà không sợ hãi khí lạnh khắc nghiệt.

“Tham kiến Hồng Y Giáo Chủ!” Một người cúi đầu chào hỏi, ông ấy là Thanok, sắc mặt của ông ta hơi mệt mỏi một chút nhưng tâm trạng thì khá thoải mái.

“Về rồi à?” Hồng Y Giáo Chủ Mặc Hàn khẽ gật đầu, ông quay người lại nhìn Thanok, ánh mắt tán thưởng.

Thanok làm việc miệt mài trong nhiều ngày qua, từ một đội ngũ nhỏ chừng một trăm người và một trăm sói xám lông dài đã tạo nên những thành quả đáng nể.

“Đúng như lời Mặc lão nói, việc chúng ta chủ động giao dịch tận nơi với những căn cứ khác tạo nên một oanh động không nhỏ, bọn họ còn chèn ép chúng ta về mặt giá cả hàng hóa.” Thanok bình tĩnh lên tiếng nói ra.

“Ừ, bọn họ nghĩ rằng chúng ta đang cần số lớn tinh thể tiến hóa nhưng thật ra chúng ta chỉ cần giúp đỡ cho những người bình thường khác vượt qua mùa đông, cứ mặc kệ bọn chúng đi, những kẻ chỉ luôn suy nghĩ cho lợi ích của bản thân thì sớm muộn gì cũng diệt vong.” Mặc Hàn nói với thần thái nhẹ nhàng, không để hành động chèn ép của những người khác vào mắt.

Thanok nhận lệnh tạo dựng nhiều khu tiếp tế và công bố địa điểm đó cho những người nạn dân bằng cách rải tờ rơi khắp mọi vùng đất, ngay cả ở trong các khu rừng sâu cũng có, mặc dù việc làm kia không mang lại hiệu quả lớn nhưng nó vẫn cứu được rất nhiều người đang cần thức ăn và quần áo ấm.

Hơn nữa, Thanok còn dẫn theo thành viên trong nhóm lên đường, đi thẳng tới những căn cứ ở cách bên ngoài Thập Linh Hỏa thành hơn một trăm km để giao dịch về thức ăn, quần áo, bởi vì đa số thức ăn đều đạt cấp một, cấp hai trở lên nên giá trị tính bằng tinh thể tiến hóa.

Quần áo, vũ khí của Giáo Đình thì miễn bàn về chất lượng, quần áo mua từ Cửa Hàng của Hệ Thống còn vũ khí lấy từ Luyện Khí Đường, vì số vũ khí, áo giáp đó không phải là pháp bảo, chỉ có độ cứng rắn như pháp bảo mà thôi nên các Luyện Khí Sư không tổn hao quá nhiều thời gian để chế tạo, thành phẩm cao đến rợn người.

“Mặc lão nói rất đúng, chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ là được, không cần quan tâm đến đám người vì lợi ích kia làm gì, tôi sẽ không bao giờ quên trách nhiệm hàng đầu của một thành viên chính thức trong Giáo Đình.” Thanok gật đầu đồng ý với Mặc Hàn.

“Đây là số tinh thể tiến hóa tôi trao đổi được từ một căn cứ cách Thập Linh Hỏa thành một trăm ba mươi km về phía bắc, tổng cộng là một ngàn hai trăm tinh thể tiến hóa cấp hai, mười tinh thể tiến hóa cấp ba, cùng rất nhiều tinh thể tiến hóa cấp một.” Thanok đưa một túi chứa đồ cho Mặc Hàn.

Mặc Hàn lấy túi chứa đồ khỏi tay Thanok, thần thức ông kiểm tra túi chứa đồ trong một giây, sau đó Mặc Hàn mỉm cười nói: “Mỗi chuyến đi chúng ta đều lời một khoản tiền lớn, cứ thế mà làm, và hãy tìm thêm những cuộc mua bán lớn hơn nữa, Giáo Đình không ngại có thêm tinh thể tiến hóa ở trong kho đâu.”

“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Thanok nghiêm túc trả lời. Mỗi lần Quân Đoàn Gaia viễn chinh thì đem về rất nhiều thịt của quái vật và cả nguyên liệu nữa, Thanok lấy từng phần ở trong kho đông lạnh rồi chuyển đi bán cho những căn cứ khác, phần lớn người mua là các người dân bình thường.

Lâu lâu cũng có một vài yêu cầu từ người đứng đầu của các căn cứ, thu mua thật nhiều thịt dự trữ cho mùa đông vì nghe thấy lời cảnh báo từ Thanok về thời tiết thay đổi, một lời đồn nhẹ từ miệng của Thanok tạo ra hàng chục cuộc giao dịch lớn, giờ thì một phần mười kho của Quân Đoàn Gaia đã bị chuyển hết.

“Đây là phần thưởng của mọi người, mấy ngày làm việc không ngủ rất vất vả, cậu và những người khác hãy bồi bổ lấy lại sức đi.” Mặc Hàn cười nhẹ một tiếng đưa cho Thanok một túi chứa đồ đang đựng tinh thể tiến hóa.

“Cảm ơn Mặc lão, tôi tin rằng mọi người sẽ còn cố gắng hơn nữa để báo đáp lại sự kỳ vọng của Mặc lão.” Thanok vui vẻ nhận lấy, Mặc Hàn ban thưởng rất hào phóng, số tinh thể tiến hóa ở trong đó đủ để hơn một trăm người sống sung túc trong vòng một tháng trời.

“Hãy nhớ rằng, ở trong Quang Minh Giáo Đình, người biết phấn đấu luôn luôn được hồi báo xứng đáng.” Mặc Hàn từ tốn gật đầu.

“Vâng, tôi sẽ khắc ghi lời dạy bảo của Mặc lão vào trong tâm trí và chuyển cho những người khác nữa.” Thanok nghiêm túc nói.



“Tốt rồi, cậu có thể đi.” Mặc Hàn cười thân thiện.

“Tạm biết Mặc lão, chúc ngài một buổi sáng tốt lành.” Thanok nhẹ giọng nói rồi quay người bước đi.

“Một người rất cố gắng trong công việc, xem ra Thanok thích hợp với vị trí đặc biệt này.” Mặc Hàn thản nhiên nhìn Thanok, ông lẩm bẩm một vài tiếng rồi quay về một bên, nhìn xuống phía dưới tường thành.

Ông đang đứng trên tường thành cao vút của Thập Linh Hỏa thành, các hộ vệ ở xung quanh đang canh gác, lâu lâu bọn họ lại hiếu kỳ quan sát Mặc Hàn, một Hồng Y Giáo Chủ của Giáo Đình, địa vị tôn quý không người nào ở Thập Linh Hỏa thành có thể sánh ngang ông, nghe nói ba Quân Đoàn Trưởng hợp lại thì trọng lượng mới bằng Mặc Hàn.

Mặc Hàn nào chỉ có hư danh? Đi đôi chức vụ Hồng Y Giáo Chủ là một thực lực không người nào dám nghi ngờ, nửa bước Tứ Dương kỳ chuẩn bị đột phá, lại còn lĩnh ngộ ý cảnh riêng biệt, nghe nói mới hai ba ngày trước, Mặc Hàn còn lấy được một viên tinh thể biến dị hệ thủy từ tay một người làm công việc săn bắn.

Mặc Hàn phải ra một cái giá cao mới mua được từ người đó từ khu chợ lớn của Thập Linh Hỏa thành, nên nhiều người biết tin tức và lan truyền khắp thành trì.

Kết hợp với một viên từ trước đó, giờ thì Mặc Hàn hấp thụ hai viên tinh thể biến dị, trở thành một thiên tài hai sao!

Mạnh hơn cả Thanh Vũ ở thời điểm hắn đánh nhau với Minh Khư Quỷ Vương, hiển nhiên, Thanh Vũ không được phép sử dụng quyền năng của Danh Hiệu.

Mặc Hàn trầm ngâm nhìn nơi phương xa trong ít phút, sau đó ông mới nhắm chặt đôi mắt, và một con mắt thứ ba hiện ra ngay giữa trán của Mặc Hàn, đôi con mắt thứ ba này rất kỳ lạ, phảng phất như nó có thể nhìn xuyên thấu mọi vật, thấy rõ bản thân của mọi thứ trên thế gian này.

Trận Pháp Thánh Nhãn!

“Bây giờ là thời điểm nên bố trí một trận pháp thay thế Thập Linh Hỏa trận rồi.” Mặc Hàn điềm tĩnh nói ra.

Muốn bố trí một trận pháp cấp cao hơn Thập Linh Hỏa trận, tương đương với trận pháp cấp bốn, uy lực ngang bằng hoặc thậm chí là hơn cả một cường giả Tứ Dương kỳ.

Đầu tiên, Mặc Hàn phải tập trung tinh thần quan sát vị trí, môi trường ở xung quanh đây, từ đó tạo ra một kế hoạch với những bước đi được tính toán kỹ, từ từ dựng thành một trận pháp.

Mặc Hàn vừa đột phá tới Trận Pháp Sư chưa lâu, dù cho quyền năng của Trận Pháp Thánh Nhãn cho phép ông bố trí một trận pháp cấp bốn, tuy nhiên việc đó cũng cực kỳ khó khăn, một thử thách lớn đối với Mặc Hàn.

May là, Thiên Phú Chi Tinh trợ giúp ông rất nhiều, tinh thần ông thông thoáng, suy nghĩ minh mẫn hơn trước gấp mười lần, dễ dàng thực hiện các bước thiết lập đại trận.

Quan sát xong, Mặc Hàn liền bắt tay vào bố trí, các cây cờ lớn được ông luyện chế ở trong Huyễn Linh Chiến Trường, tổng cộng là sáu mươi bốn cây cờ đại diện cho sáu mươi bốn điểm cấu thành đại trận, ông tốn hơn một tháng trời để luyện chế chúng, và tiêu hao rất nhiều tài nguyên.

Mặc Hàn cho rằng việc làm của ông là đúng!

Trận pháp luôn là một thủ đoạn phòng vệ khiến lòng người an tâm!

Nhất là khi ở Hành Tinh Gaia, chẳng có người nào am hiểu về trận pháp hơn Mặc Hàn cả!

Từng cây cờ lớn bị Mặc Hàn vung lên cao rồi cắm sâu xuống lòng đất, chúng giống như mọc rễ, sợ rằng người tiến hóa cấp ba cũng không đủ sức để rút chúng lên nữa, huống hồ, chúng mờ nhạt dần và biến mất khỏi thị giác của con người.

Phá trận rất đơn giản, đánh vỡ trận kỳ hoặc là trực tiếp đánh nát cả một trận pháp!

Nếu một Trận Pháp Sư bị vây nhốt ở trận pháp tất nhiên chọn cách thứ nhất rồi, còn người không biết gì về trận pháp thì cứ đấu đá loạn xạ, dùng lực phá trận.

“Huyền Thiên Huyễn Kiếm Trận!” Mặc Hàn đứng ở trên tường thành, đôi tay kết ấn không ngừng nghỉ, số trận kỳ cũng giảm dần, tiếng nói nhỏ nhẹ của ông truyền ra và không một người nào có thể nghe được.

“Mười ngày sau, Huyền Thiên Huyễn Kiếm trận sẽ hoàn thành!”



Ầm!

Một mặt hồ rộng lớn bỗng nhiên nổ tung, bọt nước bắn lên trời tới ba mươi, bốn mươi mét mới ngừng lại rồi đổ xuống lòng hồ, đây là một cái hồ cực kỳ lớn, đứng ở một bên bờ không thể nhìn thấy bờ bên kia dù có căng mắt lên nhìn đi chăng nữa.

Độ sâu của hồ cũng không kém gì, khoảng chừng vài trăm mét mới chạm được đáy hồ, còn nữa, nước hồ này rất đặc biệt vì mỗi một giọt nước đều nặng nề hơn thứ nước bình thường.

Bằng chứng là các bọt nước rơi xuống tạo ra âm thanh nặng trĩu lên mặt hồ.

Tại giờ phút này, một người thanh niên trẻ trung vừa phóng lên từ dưới lòng hồ nước, hắn cũng là người tạo ra động tĩnh lớn khi nãy.

Người thanh niên đứng ở trên hồ nước rồi nhìn chăm chú về phía dưới như thể đang chờ đợi cái gì, không lâu sau, một bóng đen khổng lồ xuất hiện rồi phóng lên từ mặt nước, đó là một loài cá lớn, vảy sáng bóng cứng rắn còn phát ra ánh sáng của kim loại.

Phần đầu nó to như một tòa nhà ba tầng, nó còn phô ra hàm răng sắc nhọn lạnh lẽo trong cái miệng lớn, và một đôi mắt dữ dằn hoang dại, nó há to miệng táp về phía người thanh niên đang đứng trên trời, rõ ràng là nó coi người thanh niên trở thành con mồi, một bữa ăn lót dạ.

“Chờ ngươi đã lâu!” Người thanh niên cười lớn một tiếng vang dội và dùng sức vào lòng bàn chân, một chiêu kẻ chân thẳng đứng mạnh bạo đụng thẳng vào đầu của con quái vật cá.

Ầm!

Con cá lớn không chịu nổi lực lượng của người thanh niên kia, cái đầu lớn bị méo mó vì nhận một đòn trực diện từ người thanh niên, không khí phát ra âm thanh trầm đục, nó bị đánh rớt xuống hồ nước và biến mất tăm, chẳng bao lâu sau, một con cá lớn nổi lềnh bềnh lên từ phía dưới lòng sông, máu tươi màu đỏ thẫm chảy ra từ vết thương ở trên đầu nó hấp dẫn nhiều sinh vật khác tiến tới tranh đoạt.

“Lần trước để ngươi chạy thoát, lần này thì không có chuyện đó đâu nhé.” Người thanh niên cười nói rồi đi khỏi vùng hồ nước sâu, bay về phía bờ đất.

Đám thủy quái đủ loại hình thù nghe mùi máu chạy đến xác của con cá khổng lồ, bọn chúng nhìn thân xác kia một cách tham lam, tuy vậy, chúng vẫn đang chần chờ vì áp lực tỏa ra từ thân xác kia rất lớn, đạt tới Tứ Dương sơ kỳ!

Ầm! Ầm!

Sau nửa tiếng chờ đợi, thân xác khổng lồ vẫn nằm im chứng tỏ nó đã thật sự chết hẳn, đám thủy quái bắt đầu cuồng bạo tấn công nhau để tranh giành con mồi giúp chúng đạt được sức mạnh cao hơn nữa.

Người thanh niên đặt chân lên mặt đất, hắn đang mặc vẻn vẹn một cái quần bơi màu lam và để thân thể trần, những giọt nước vẫn còn đang chảy xuống men theo các đường cơ bắp lực lưỡng hoàn mỹ.

“Giáo Hoàng!” Ba người đang đứng ở trên bờ, bọn họ hơi khom người rồi lên tiếng với người thanh niên kia.