Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 569




Bản tính của Lương Phi Nguyên là thế, hắn luôn tìm mọi cách để chèn ép người nào dám chống đối hắn.

Mạc Ảnh Quân hay nhóm Thanh Vũ là một ví dụ điển hình.

Không cho phép viện quân tập hợp vội vàng từ Hàn Linh Thành tiến công nhằm dìm chết Mạc Ảnh Quân, Thiếu Tông Chủ của Hoàng Cương Đao Tông.

Lương Phi Nguyên sẽ không bị truy cứu trách nhiệm gì nếu Mạc Ảnh Quân tử vong, Hợp Ma Tông sẽ lấy lý do Mạc Ảnh Quân tự tìm đường chết để bác bỏ lời cáo buộc của Hoàng Cương Đao Tông.

Dù cho hai tông khai chiến thì sao?

Hợp Ma Tông nổi danh hung ác, làm sao sợ Hoàng Cương Đao Tông?

Có thể nói, cho dù Lương Phi Nguyên là một kẻ độc ác nhưng lại độc ác một cách thông minh.

Nếu không hắn sao có thể sống sót khi tạo nhiều thù oán với tu sĩ khác?

“Lương Phi Nguyên, tôi từng nghe về sự tàn nhẫn của hắn, không ngờ hắn lại ác độc đến thế.” Một tu sĩ cảm khái nói thầm.

“Không cho viện quân tiến công, vậy thì người bên trong khu rừng sẽ gặp nguy hiểm lớn.”

“Cầu mong bọn họ an toàn, nếu không Xích Nghĩ Ma Tông sẽ giết tới Hàn Linh Tông, san bằng hết cả Hàn Linh Thành mất.” Một tu sĩ âm thầm cầu khẩn, vì hắn là đệ tử của Hàn Linh Tông.



“Giết!!!”

“Giết!!”

“Phòng ngự, tập trung tinh thần vào!!” Giữa khu rừng rộng lớn bị chiếm bởi Xích Nghĩ Ma Tộc, có chín nhóm tu sĩ, mỗi nhóm hơn hai ngàn người, tất cả họ đang dựa dẫm vào nhau để sống sót, tu sĩ hợp tác tạo thành một lớp phòng ngự bằng linh lực ngăn cản ngọn lửa thiêu đốt cháy rực của Xích Nghĩ Ma Tộc.

Mặc dù bị tấn công một cách dồn dập từ bầy hung thú nhưng họ vẫn giữ vững bước chân, lùi về phía hướng tường thành, chờ đợi người khác cứu giúp.

Xích Nghĩ Ma Tộc chiếm cứ mặt đất, cá thể có cánh thì ngự trị bầu trời cao, bao phủ tám phương bốn hướng, bọn chúng tấn công điên cuồng, giết chết nhiều tu sĩ không chịu đựng được nữa.

“Đừng bỏ cuộc, chúng ta nhất định sẽ trở về an toàn!” Một Bách Trưởng lớn tiếng nói, tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho mọi người.

Có thể họ là tu sĩ, tán tu đến từ nhiều vùng đất khác nhau, tuy nhiên, ở thời khắc hiện tại, họ là một thể thống nhất khiến cho trái tim của họ đều đập chung một nhịp, thực hiện chung một mục đích, đó là sống sót!

“Không!!” Một tu sĩ hoảng sợ nhìn người bạn thân cạn kiệt linh lực, thân thể ngã ầm xuống bên dưới, giữa bầy Xích Nghĩ Ma Tộc rồi bị chúng nhấn chìm, hai hàng nước mắt đau khổ chảy dài xuống.

“Đừng, không phải chúng ta đã từng hẹn ước bên nhau mãi mãi sao?” Một nữ tu sĩ ngây ngốc nhìn người bạn đời đỡ lấy một cột lửa kinh khủng vì vòng bảo vệ bị đâm thủng, người bạn đời kia hóa thành tro tàn ngay trước mắt cô ta.

“Đừng làm như vậy!!” Một ít tu sĩ ở gần hét lớn, ánh mắt chứa đựng bi ai nhìn nữ tu sĩ lao ra khỏi vòng bảo vệ, sau đó cô ta tự bạo, giết chết nhiều Xích Nghĩ Ma Tộc đã cắn nuốt người bạn đời của cô ta.

Những người đứng gần đó thậm chí còn không biết tên hai người, thế mà họ lại ra đi ngay trước mắt của họ, một tình cảm thắm thiết, một tình yêu cao cả khiến họ khâm phục, bỗng chốc, trái tim họ như thắt lại, đau khổ không lời.

“Tại sao viện binh vẫn chưa tới?” Một tu sĩ cắn răng nói, ánh mắt vằn vện tia máu, linh lực yếu ớt cố gắng chống đỡ bản thân đi theo nhóm trong khi luyện hóa đan dược hồi phục linh lực, hồi phục thương thế.

“Nếu tiếp tục thế này, chúng ta sẽ chết hết!” Một Bách Trưởng hoảng sợ nói ra.

“Đủ rồi! Đừng mất ý chí sống sót, chúng ta sẽ rời khỏi đây!!” Một Bách Trưởng cảnh giới Kết Đan hậu kỳ quát lớn, đánh bay hết mọi suy nghĩ tiêu cực của mọi người.

“Cùng nhau!” Hắn ta nhấn mạnh đến mức khuôn mặt vặn vẹo một cách dữ dằn trong khi dùng pháp thuật đánh bay nhiều Xích Nghĩ Ma Tộc.

Ai nấy đều mệt mỏi rã rời, xung quanh toàn là hung thú đang chờ đợi với một đôi con ngươi tham lam nhìn họ.

Nhìn những người không còn sức lực chống lấy thân thể nên rơi từ không trung xuống rồi bị thôn phệ bởi hung thú, lòng họ lại lạnh lẽo hơn một phần.

“Chúng ta có thể sống sót sao?” Một tu sĩ trẻ tuổi lẩm bẩm, ánh mắt ngây dại.

“Chúng ta có thể không?” Những người khác đang tự hỏi với lòng.

“Tại sao lúc đầu mình lại tham lam như vậy chứ?” Một tu sĩ tự trách bản thân.

“Mình sẽ trở về, nhất định là như vậy.” Có tu sĩ nhớ đến khuôn mặt quen thuộc của người thân đang chờ tại quê nhà, nội tâm kiên định hơn.

“Tạo không muốn chết, tao phải ra khỏi đây!” Đột nhiên, một tu sĩ phóng ra khỏi cả nhóm, sử dụng mấy chục pháp bảo phòng ngự bảo vệ xung quanh, còn sử dụng một loại pháp thuật tăng tốc, xuyên qua mấy trăm Xích Nghĩ Ma Tộc.

“Kẻ đó điên rồi!!” Người trong nhóm lắc đầu nhìn người đột phá vòng vây kia.

Đúng như vậy, người lao ra khỏi nhóm chưa đến ba giây sau, một cây càng khổng lồ đã cắt đứt thân thể người kia thành hai mảnh, máu tươi bắn tung tóe, pháp bảo vỡ nát, đó là một Xích Nghĩ Ma Tộc cảnh giới Kết Đan sơ kỳ.



Có đến mấy trăm cá thể Kết Đan kỳ đang đứng trong các cá thể nhỏ yếu hơn, che dấu khí tức của bản thân để tấn công một cách bất ngờ giết chết con mồi đào tẩu.

Trong ấn tượng của tu sĩ, Xích Nghĩ Ma Tộc rất nhỏ yếu, những lần Diệt Kiến Hội trước đó đã chứng minh suy nghĩ kia là đúng cho đến Diệt Kiến Hội lần này.

Sự xuất hiện của Trúc Cơ Cốc giúp cả toàn bộ tộc hung thú cường đại hơn gấp một trăm lần!

Có thể lối vào Trúc Cơ Cốc bị người phát hiện chưa lâu, nhưng mà Xích Nghĩ Ma Tộc đã chiếm cứ bảo địa tràn đầy linh khí đó không biết bao lâu rồi, bọn chúng tăng trưởng sức mạnh với tốc độ chóng mặt!

Tốc độ di chuyển của chín nhóm giảm dần vì thiếu người, cạn kiệt linh lực, tâm lý lo âu, tinh thần hoảng loạn, đủ loại sắc thái hiện rõ trên khuôn mặt của từng người.

Có người mất đi ý chí, tự dấn thân vào giữa bầy Xích Nghĩ Ma Tộc.

Có người muốn giúp đỡ người bạn thân, người yêu, hay người thân nào đó thoát khỏi đây nên cam nguyện tự bạo, dùng hết toàn bộ những gì bản thân có được để giết chết Xích Nghĩ Ma Tộc.

Có kẻ vẫn cố gắng chống đỡ, hi vọng vào tương lai tươi sáng.

Thế nhưng, tất cả bị đẩy vào một tình thế khủng khiếp hơn.

Một tu sĩ bần thần chỉ tay về một hướng, giọng nói run rẩy: “Nhóm kia, nhóm kia….”

“Tất cả họ đều chết rồi!!!” Một tiếng thét kinh hãi vang vọng khắp trời đất.

“Quá kinh khủng!! Tất cả họ đều chết sạch!!” Một Bách Trưởng hoảng hồn dùng thần thức quan sát vị trí kia.

Mới một phút trước, hơn hai ngàn người vẫn đang di chuyển cho đến khi họ không chống đỡ được nữa, một Xích Nghĩ Ma Tộc cảnh giới Kết Đan đỉnh phong xuất hiện, nó dùng cặp càng to khỏe đập tới, phá vỡ vòng bảo vệ cho đám Xích Nghĩ Ma Tộc nhỏ yếu hơn xông vào, thế là một màn tiệc máu tanh diễn ra chớp nhoáng.

Hơn hai ngàn tu sĩ, không một người sống sót!!

“AAAA!” Một tu sĩ há to miệng hét lớn hết cỡ trong khi nhìn một bóng đen đang lao tới nhóm của hắn.

Vài tu sĩ khác cũng phát hiện ngay sau đó, họ đều kinh hãi hét to:

“Nó tới rồi!!”

“Con phá vỡ linh lực hộ thuẫn của nhóm kia, nó đến đây rồi!!”

Nghe tiếng la thất thanh từ bọn họ, nhiều tu sĩ khác nhìn sang với ánh mắt khủng khiếp, vẻ mặt xám như tro tàn.

Một bóng đen to lớn, linh áp tỏa ra từ nó áp đảo vượt trội so với những cá thể khác, nó lao nhanh bằng đôi cánh mỏng trên lưng, ánh mắt hung hãn màu đỏ đậm, cặp càng bá đạo chuyển động một cách mạnh bạo, không khí phát ra tiếng xé gió, nó nghiền nát mọi cá thể chặn đường để lao tới nhóm bên này.

“Các vị, nếu cứ để như thế thì chúng ta sẽ chết hết, tôi đề nghị rằng những ai nguyện ý hi sinh theo tôi, cùng nhau giết ra một lối thoát!” Bách Trưởng tu vi Kết Đan hậu kỳ trầm giọng nói, sau đó hắn ta nhìn một người trẻ tuổi, nét mặt hòa ái.

“Ông nội, đừng làm vậy.” Người trẻ tuổi kia run giọng khuyên bảo.

“Chỉ cần con sống sót, ông có chết cũng không hối tiếc.” Bách Trưởng cười nhẹ nói ra, khuôn mặt thản nhiên, như thể ông ta đã đón nhận cái chết với sự bình thản trong lòng.

Người trẻ tuổi kia vì quá đau khổ bởi sự hi sinh cao cả của người ông, nước mắt lăn dài trên mặt, những giọt nước mắt của tuyệt vọng.

“Đoàn Thế Thành Chân Nhân, tôi nguyện cùng ông giết ra một con đường máu!” Một Chân Quân nghiêm giọng nói ra.

“Tôi cũng vậy, nếu có thể chết vì hậu bối, đó cũng là một cái chết không tệ.” Một Chân Nhân mỉm cười nói ra, râu tóc bạc trắng, trải qua quá nhiều sự đời, không còn hồi tiếc gì với cuộc sống nữa.

“Chúng tôi cũng theo ông.” Nhiều tu sĩ Kết Đan kỳ có người thân, bạn bè trong nhóm đều lên tiếng, mặc cho nhiều người khác dang ra sức khuyên ngăn.

“Tốt, Đoàn Thế Thành này có thể chết cùng các vị, đời này không luyến tiếc!” Đoàn Thế Thành cười to nói ra, giọng nói hào sảng, không sợ hãi cái chết.

“Chúng ta cùng nhau đi thôi!” Đoàn Thế Thành quát lớn một tiếng, bay ra khỏi nhóm, gần một trầm tu sĩ Kết Đan kỳ cũng nhanh chóng theo sau, bọn họ nhắm thẳng đến Xích Nghĩ Ma Tộc cảnh giới Kết Đan đỉnh phong, giết chết được cá thể này thì tỷ lệ sống sót của cả nhóm sẽ tăng lên đáng kể.

“KHÔNGGGG!” Đứa cháu trai của Đoàn Thế Thành thét lớn trong sự vô lực, nhìn người thân hi sinh vì bản thân mình, đó là một cảm giác cực kỳ tồi tệ, đau khổ nhất trần thế.

Đoàn Thế Thành cùng một trăm tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ xé nát nhiều tầng Xích Nghĩ Ma Tộc, đánh cho bọn chúng lùi lại liên tục, bọn họ đã sử dụng toàn lực, thiêu đốt tinh khí thần, không hề giữ lại chút gì, bọn họ đã biết rằng, một khi quyết định theo Đoàn Thế Thành, đồng nghĩa với cái chết!

“Chúng ta không bằng họ.” Các tu sĩ Kết Đan kỳ vẫn ở lại trong nhóm nhẹ giọng nói, ánh mắt kính phục, họ chỉ có một thân một mình giữa nguy hiểm, nên họ vẫn hi vọng sống sót, không muốn tự sát.

Xích Nghĩ Ma Tộc cảnh giới Kết Đan đỉnh phong chạm trán với nhóm người Đoàn Thế Thành, cả hai bên liền đánh nhau ác liệt, pháp bảo bay đầy trời rồi nổ tung, ánh mắt trùng thiên thiêu cháy thân thể của tu sĩ, nháy mắt sau liền có người bị đốt thành tro tàn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Nhiều cá thể Kết Đan kỳ bên Xích Nghĩ Ma Tộc cũng tham chiến, dẫn đến trận chiến lớn xảy ra, bên phía nhân loại thua thiệt, hơn hai mươi tu sĩ ngã xuống trong tiếng thét tuyệt vọng của người thân, bạn bè.

“Các vị, thời cơ đã đến, chúng ta cùng nhau lên đường thôi.” Đoàn Thế Thành mỉm cười nói.

“Hẹn ngày gặp lại.” Các tu sĩ Kết Đan kỳ còn sống đều cười một cách điên dại.

Bọn họ thành công hấp dẫn hơn một trăm cá thể Kết Đan kỳ gần đó, đánh cho Kết Đan đỉnh phong bị thương nặng, nay đây là khoảng khắc sau cùng của trận chiến, tất cả họ đều nhắm chặt đôi mắt, linh lực trong cơ thể trở nên cuồng bạo, pháp bảo của họ cũng thế.

“Họ muốn tự bạo!!” Một tu sĩ Kết Đan kỳ hoảng sợ nói ra.

“Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ các vị cho đến cuối đời.” Một tu sĩ trẻ tuổi cúi đầu nói ra.

Tất cả mọi người đều nhìn sang bằng một đôi mắt kính trọng, có lẽ họ sẽ ghi khắc giây phút này đến phần cuối của cuộc đời.

Đoàn Thế Thành cùng người khác xuôi tay, thân thể phình to lên, bọn họ sẽ nổ tung để tiêu diệt số Xích Nghĩ Ma Tộc gần đó, tạo ra một khoảng không cho nhóm chạy khỏi đây.

“Tạm biệt!” Đoàn Thế Thành nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng.

Họ chờ đợi giây phút cơ thể nổ tung, linh lực cuồng bạo bạo tạc xé nát bọn hung thú, nhưng mà ngay khi sắp tới thời khắc đó, một tiếng nói bình thản vang lên giữa không gian, truyền vào tai của mọi người.

“Đừng dại dột, chúng tôi là viện binh của mọi người đây.” Tiếng nói kia ẩn chứa một sự tự tin khiến người khác tin cậy.

Thế là Đoàn Thế Thành cùng gần tám mươi tu sĩ Kết Đan kỳ đều mở mắt ra, linh lực biến trở về như trạng thái bình thường, không hề xao động nữa, họ đều nhìn về một hướng, thấy nhiều bóng người đang đạp không đến đây trong khi đánh lùi nhiều Xích Nghĩ Ma Tộc chặn đường.

Người dẫn đầu trông còn rất trẻ, thân cao khoảng một mét bảy sáu, khuôn mặt bình thường, một nụ cười thoải mái hiện rõ trên môi, tư thái nhẹ nhõm dù đang đối mặt với nguy hiểm rình rập xung quanh.

“Tu sĩ Kết Đan sơ kỳ?” Đoàn Thế Thành cười khổ nói ra.

“Viện binh là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, chúng ta không còn hi vọng nữa rồi, tự bạo thôi.” Đoàn Thế Thành cười nhẹ nói tiếp, cứ thế, cả đám họ lại nhắm mắt xuôi tay, chuẩn bị tự bạo tiếp.

“Đã bảo là ngừng lại, các ngươi không nghe rõ à?” Một người đi sau người thanh niên kia nói với giọng khó chịu, thân thể cao hơn hai mét, tướng tá như hùng sư, cơ bắp cuồn cuộn nổi bật.

Hiển nhiên, người đó là Hắc Tinh, còn người dẫn đầu là Thanh Vũ, kế đến là Ngọc Trang, Lâm Phong, Không Yên.

Chưa đến một giây sau, Mạc Ảnh Quân cùng năm tu sĩ Kết Đan kỳ cũng đuổi kịp, cậu ta cười nói:

“Đến giờ trở về rồi.”

“Mạc Ảnh Quân Thiếu Chủ?” Lúc này, Đoàn Thế Thành mới giật mình nói ra.

“Thiếu Tông Chủ của Hoàng Cương Đao Tông tự mình đến giải cứu chúng ta?” Một tu sĩ bất ngờ thốt ra.

“Chúng ta được cứu người.” Đám đông hoan hô.

“Hình như họ đều quên Giáo Hoàng rồi thì phải.” Hắc Tinh cười xấu xa nhìn Thanh Vũ, cảm thấy cảnh tượng này rất thú vị.

Bọn họ đều không biết rằng người đi đầu tiên đến đây để cứu họ là Thanh Vũ, họ đều nhìn vào Mạc Ảnh Quân vì địa vị của cậu ta.

Thanh Vũ không hề so đo với mọi người làm gì, hắn đến đây vì cứu người, có thể họ sống hay chết dựa vào số mệnh, tuy nhiên, Thanh Vũ lại không đành lòng nhìn thấy tất cả họ rơi vào mồm máu của hung thú, thứ hai, có rất nhiều thế lực một sao đang ở đây, nếu cứu họ thì danh tiếng của Giáo Đình sẽ vang xa hơn nữa, tăng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ từ Hệ Thống.

Biết thời gian gấp rút, không thể lãng phí một giây nào, Thanh Vũ nhẹ nhàng bóp nát một lá phù cấp bốn.

Lá phù vừa cháy hết thì một nguồn năng lượng kinh thiên hiện ra giữa trời đất, những giọt nước xuất hiện đột ngột ngưng tụ thành một con quái vật như loài cá, nó to hơn một trăm mét với cái mặt trông rất dữ tợn, gai góc bao phủ đầy trên thân thể.

“Kia là… phù chú cấp bốn hạ phẩm!!” Mạc Ảnh Quân kinh ngạc nói ra.

“Cá Dữ Phù?” Hắc Tinh nghiêm nghị lẩm bẩm.

“Cá Dữ Phù, một loại phù do Nguyệt Linh Đường Chủ luyện chế.” Không Yên ngưng trọng nói.

“Lấy cảm hứng từ một loài cá dữ trong Huyễn Linh Chiến Trường để tạo thành, Nguyệt Linh Đường Chủ quả là một thiên tài tuyệt diễm.” Lâm Phong nghiêm túc nói ra.

Ầm!

Cá Dữ Phù, cái tên không mấy bắt tai nhưng nó thật sự rất mạnh mẽ, nó vừa hiện ra liền nhào tới, há cái miệng khổng lồ nuốt chửng một con Xích Nghĩ Ma Tộc cảnh giới Kết Đan đỉnh phong, sau đó quẫy đuôi một cái mạnh đập bay hết mấy chục con Kết Đan kỳ khác, đánh cho thân thể chúng vỡ thành mấy mảnh.

Sự bá đạo của một lá phù cấp bốn đang trình diễn trước mặt mọi người!

“Cá Dữ Phù, loại phù được Nguyệt Linh đặt tên quả nhiên không tầm thường.” Thanh Vũ hài lòng nói ra, trong tất cả loại phù, Nguyệt Linh không đặt tên cho chúng ngoại trừ phù chú cô cảm thấy thích.