Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 577




Nghe thấy hàng loạt tiếng kêu lớn vang vọng khắp nơi, tu sĩ nào, tu sĩ nấy đều ngẩng đầu lên cao, đôi mắt ngưng tụ, thậm chí dùng cả thần thức để cố gắng nhìn thấy một Bạch Linh Điệp.

“Ở đâu?” Một ít tu sĩ Luyện Khí kỳ chưa tu luyện ra thần thức mạnh mẽ nên không nhìn thấy.

“Đừng lo lắng, chút nữa thôi, hàng trăm ngàn Bạch Linh Điệp sẽ xuất hiện.” Một tu sĩ Kết Đan kỳ cười nói ra.

Ngay cả Thanh Vũ, Ngọc Trang hay mọi người còn lại đều cảm thấy vui vẻ vì được tận mắt nhìn thấy một kỳ quan tạo nên từ một chủng hung thú hiền hòa là Bạch Linh Điệp.

“Chúng đẹp lung linh.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói ra. 

“Chúng như đang tỏa sáng ngay bên dưới ánh nắng của bình minh.” Dương Khả mê mẩn nói nhỏ.

“Đẹp quá, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy Bạch Linh Điệp.” Tiêu Mị nhìn không chớp mắt.

“Không ngờ rằng ở giữa một chủng tộc hung thú tàn bạo như Xích Nghĩ Ma Tộc lại có một chủng tộc đẹp tinh xảo đến vậy.” Không Yên cảm khái, ánh mắt thưởng thức nhìn cánh rừng.

Bắt đầu từ một Bạch Linh Điệp, nó nhẹ nhàng vỗ cánh, đong đưa theo cơn mỏng manh thổi từ phương trời xa đến đây, thân thể nhỏ bé bằng cỡ một bàn tay của người trưởng thành, cặp mắt như ngọc lam, đôi cánh màu trắng tuyệt đẹp với những đường hoa văn đủ loại hình thù, hoa văn màu đỏ hồng như đang đồng hóa với thứ ánh sáng mỹ lệ của Mặt Trời, chúng tỏa sáng rực rỡ.

Cứ thế, Bạch Linh Điệp xuất hiện từ bên trong những ngõ ngách của một khu rừng rộng lớn, chúng bay lượn cùng nhau, xoay chuyển bay múa trên trời cao, chúng tụ họp lại một vị trí gần với bìa rừng, nơi tu sĩ đã có mặt từ trước.

“Bạch Linh Điệp đang chuẩn bị Bạch Linh Mộng Vũ!” Đoàn Thế Thanh vui vẻ nói ra.

“Đúng là khiến người ta chờ mong.” Mạc Ảnh Quân cười nhẹ nói ra.

“Hơn hai trăm nghìn Bạch Linh Điệp, số lượng gấp bốn lần năm trước!” Lý Duy Mạnh rung động nói, ánh mắt chăm chú không bỏ qua một giây phút nào vì mê mẩn cái đẹp của Bạch Linh Điệp.

Mỗi một con đều có hoa văn khác nhau, chúng bay lượn không theo hàng lối nhưng lại bắt nhịp với nhau một cách hoàn mỹ, tựa hồ như cả bầy đang thở chung một nhịp.

Hầu hết tu sĩ đều bỏ qua món ăn, rượu ngon trên bàn tiệc, họ thẫn thờ ngẩng đầu lên cao để ngắm nhìn Bạch Linh Điệp, có lẽ khoảng khắc ngắn ngủi này sẽ đi theo họ đến chặng đường cuối của cuộc đời.

Không thể nào bị phai nhòa!

Nếu không, danh tiếng của Bạch Linh Điệp đã không vang xa đến như vậy, vàng đến tận hàng trăm năm trời vẫn không hạ nhiệt.

Mấy trăm Cầm Sư ngưng thần, đôi mắt nhìn thẳng vào bầy đàn xinh đẹp kia, bọn họ đang cố gắng để tâm trạng ổn định, tâm tình bình thản để chuẩn bị khiêu chiến vị Cầm Sư đã sáng tạo ra Bạch Linh Mộng Vũ.

Một khi Bạch Linh Mộng Vũ bắt đầu, đó là thời khắc của cuộc khiêu chiến!

Không một Cầm Sư nào sẽ bỏ qua cơ hội này!

Phần lớn Cầm Sư đã đến đây vài lần, cho đến vài chục lần, bọn họ đã khao khát sự chiến thắng từ rất lâu rồi.

Ngay khi Bạch Linh Điệp tập trung đông đủ, một Bạch Linh Điệp bay đến vị trí cao nhất, ở trung tâm của bầy, nó mang màu sắc sặc sỡ nhất, ánh sáng tỏa ra từ hoa văn mạnh nhất, và cũng là Bạch Linh Điệp to lớn nhất, ai cũng có thể cảm nhận được một khí chất đặc biệt từ nó.

Một Bạch Linh Điệp Vương, cá thể làm chủ cả một chủng tộc.

“Thật mỹ lệ!” Các tu sĩ cảm thán không thôi.

“Nếu có thể bắt giữ nó thì hay rồi.” Một tán tu tham lam nói.

“Đừng mơ tưởng viễn vong, nếu ngươi làm hỏng sự kiện của Bạch Linh Điệp, các Cầm Sư hay các tu sĩ khác sẽ xé người ra thành mấy chục mảnh.” Có tu sĩ cười lạnh đáp lại.

“Tại sao vậy?” Tu sĩ kia không hiểu.

“Bạch Linh Mộng Vũ bắt đầu, cũng là lúc thu lấy Bạch Linh Phấn, một loại dược liệu quý giá ngang với dược liệu cấp ba, ai có mặt ở đây đều có phần, ngươi làm hỏng nó khác nào đạp đổ hết tất cả miếng ăn của mọi người tại đây.” Tu sĩ cười gằn.

“Ta còn nghe nói, bột phấn của Xích Nghĩ Ma Tộc cũng bắt nguồn từ Bạch Linh Điệp.”

“Thuyết pháp này nói làm sao?” Có tu sĩ hiếu kỳ.

“Xích Nghĩ Ma Tộc sử dụng một loại dịch được Bạch Linh Điệp tổng hợp để làm thức ăn, vì thế trong cơ thể chúng cũng bắt đầu tổng hợp loại bột phấn hệ hỏa.” Có tu sĩ nhẹ giọng nói ra.

“Không ngờ hai chủng tộc này lại thân thiết với nhau như vậy.” Có tu sĩ cảm khái nói.

“Nào, Bạch Linh Mộng Vũ bắt đầu rồi kia.” Có tu sĩ nhắc nhở, ánh mắt mong đợi.

Tất cả tu sĩ đều nín thở, tập trung bằng mọi thứ họ có để không bỏ qua một chi tiết nào.

Bạch Linh Điệp Vương bay lên trời cao, chờ đợi trong khoảng vài giây để các cá thể khác tụ họp đầy đủ, và rồi Bạch Linh Điệp Vương vỗ cánh nhẹ nhàng, tia sáng từ hoa văn bỗng nhiên chói lóa, bao phủ lấy toàn thân thể của Bạch Linh Điệp Vương, một thân thể rực sáng, mỹ lệ không thể nào tả nổi.

Lấy ánh sáng của bình minh làm phông nền, cả bầy Bạch Linh Điệp cùng nhau tỏa sáng, Bạch Linh Điệp Vương mở đầu bằng những đường di chuyển tinh tế, cả bầy đàn như hòa chung làm một thể, tất cả chúng đều bay theo một con đường khác biệt, tạo thành một bức tranh mỹ mều trên không trung của Xích Nghĩ Sâm Lâm.

Các hạt sáng màu trắng rơi nhẹ tênh xuống bên dưới mặt đất, nó như một trận mưa tuyết xinh đẹp vô cùng, cả bầy Bạch Linh Điệp bắt đầu buổi biểu diễn đã ăn sâu vào tâm trí, ăn sâu vào dòng máu của chúng.

Chẳng mấy chốc sau, mọi tu sĩ đều yên lặng, không để ý đến các Bạch Linh Phấn giá trị nữa, họ đều mải mê ngắm nhìn Bạch Linh Mộng Vũ.

Khởi đầu là một bầu không khí tươi tắn, xinh đẹp, tựa như bông hoa vừa mới nở rộ để khoe sắc, sau đó bầu không khí chuyển biến chậm rãi, cho đến khi cảm xúc của cuộc biệt ly, đau buồn kia tràn ngập trong đất trời.

Tu sĩ nào, tu sĩ nấy đều buồn bã, tâm trạng rối bời, xao xuyến nghĩ về nơi quê hương của họ.

Một ít tu sĩ có tâm tính kiên định thì vẫn bình thường, chỉ là cảm nhận chứ không bị ảnh hưởng nhiều lắm

Tuy nhiên, phần lớn tu sĩ đều muốn bản thân quay trở về nơi cố thổ, được nhìn ngắm khung cảnh yên bình kia một lần nữa.

“Đây là cảm xúc của vị Cầm Sư kia.” Mạc Ảnh Quân nói khẽ.

“Bạch Linh Điệp vì cảm ơn vị Cầm Sư kia nên dành tặng người đó một khúc Bạch Linh Mộng Vũ.” Kỷ Lãnh Hoàng nhẹ nhàng nói ra.

“Tri kỷ, không hẹn mà gặp, dù cách biệt bởi chủng tộc thế nhưng trái tim của họ đã thật sự thấu hiểu lẫn nhau.” Đoàn Thế Thành nói với vẻ mặt đầy cảm xúc.

“Đây đúng là một tuyệt tác, một màn biểu diễn tuyệt vời.” Hắc Tinh nghiêm giọng nói ra.

“Các Cầm Sư không chờ đợi được nữa.” Thanh Vũ bình tĩnh đưa mắt nhìn các Cầm Sư, bọn họ cầm chặt cây đàn tinh mỹ trên tay, ánh mắt nôn nóng.

Thanh Vừa vừa nói xong, một Cầm Sư đã xung phong đi đầu, hắn là Cầm Sư biểu diễn trước đám đông đầu tiên, tạo nên một tiếng vang khá lớn.

Các Cầm Sư thấy có người đi đầu, bọn họ đành đứng yên tại chỗ, im lặng theo dõi kỳ biến.

“Nguyễn Hiếu.” Một Cầm Sư nhỏ giọng nói tên người thanh niên kia.

“Trước đó, Trần Hiếu đã trình bày một khúc Liệt Hỏa Bi Ca.”

“Lần này hắn sẽ trình diễn khúc gì đây?” Các Cầm Sư ngưng thần suy đoán trong lòng.

Trần Hiếu chọn một viên đá lớn, mặt dẹp, nó cao bốn năm mét để ngồi xuống, sau đó Trần Hiếu chỉnh chu cơ thể, hít sâu một hơi giữ bình thường và ngồi xuống tại chỗ, đặt cái đàn thân thuộc ở trước mặt, ánh mắt nhìn về phía Bạch Linh Điệp thật sâu rồi nhắm chặt lại.

Theo đó, tiếng đàn vang lên, du dương mà sâu lắng, tiếng đàn vang vọng khắp nơi, vang lên từng chiếc cây, cành lá của Xích Nghĩ Sâm Lâm, vang lên đến lỗ tai nhỏ bé của các loài sinh vật sống trong đó, vang lên tai của Bạch Linh Điệp đang bay múa trên bầu trời cao.

Tiếng đàn thấm thoát trôi đi, một chút bình an, một chút sâu lắng, và chợt, nhiệt huyết bùng cháy lên dữ dội, như thế mọi người có thể nghe được tiếng la hét, tiếng gào khóc trên chiến trường, ngay sau đó là nỗi niềm bi tráng và hào hùng của những người chiến sĩ còn sống…

“Đây là… Chiến Hồn Khải Vang Khúc!” Một Cầm Sư ngạc nhiên nói ra.

“Một ca khúc đã thất truyền từ lâu, tại sao Trần Hiếu lại sở hữu.” Một Cầm Sư kinh ngạc nói ra.

“Đáng tiếc, khúc ca tuyệt vời, nhưng nó chính là vấn đề lớn.” Một Cầm Sư cao tuổi lắc đầu nói trong khi nhìn Bạch Linh Điệp.

Cho dù khúc vang đang ở cao trào, thế nhưng chẳng một Bạch Linh Điệp nào ngó ngàng tới Trần Hiếu, chúng cứ tiếp tục trình diễn tiết mục tuyệt vời kia, chẳng để âm điệu do Trần Hiếu tạo ra vào tâm trí.

“Bạch Linh Điệp xưa nay vốn hiền lành, nào có tranh đấu?” Cầm Sư cao tuổi kia nhẹ nhàng nói ra.

“Đúng vậy, Bạch Linh Điệp không bao giờ biết chiến trường là gì, thậm chí chúng rất ghét tranh đấu nên chẳng để tâm đến Trần Hiếu.” Một Cầm Sư gật đầu.

“Để tôi thử một khúc.” Có Cầm Sư mỉm cười tự tin sau khi Trần Hiểu ủ rũ đi xuống.

“Thanh Tâm Vãng Linh khúc, đó là khúc ca nói về một loài hoa đại diện cho sự an tường, Vãng Huyền Hoa.” Một Cầm Sư nhận ra khúc của người đang gảy đàn.

“Bạch Linh Điệp bay xuống rồi, tận ba Bạch Linh Điệp!” Cả đám người chợt thốt thành tiếng vì thấy ba Bạch Linh Điệp bay nhẹ nhàng trên đầu của Cầm Sư kia.

Cuối cùng, vị Cầm Sư kia trở về với khuôn mặt vui vẻ, mãn nguyện, đây là thành tựu lớn nhất của hắn ta, nhớ năm trước, chẳng có Bạch Linh Điệp nào ngó đến hắn cả.

Sau đó, rất nhiều Cầm Sư cứ nối tiếp nhau lên cục đá lớn để trình diễn khúc phổ, tấu lên tiếng đàn tốt nhất của họ để cảm hóa Bạch Linh Điệp.

Nhưng người có thể ảnh hưởng đến Bạch Linh Điệp thì rất ít, lác đác không có mấy, lại không thể để hơn mười Bạch Linh Điệp cùng bay múa trên đỉnh đầu.

Tuy vậy, phần lớn trong số họ đều cảm thấy vui vẻ vì đã dám khiêu chiến vị tiền bối Cầm Sư mấy trăm năm trước.

Lúc này, họ mới nhận ra vị tiền bối kia cao thâm, tuyệt diệu đến mức nào.

Một khúc ảnh hưởng cả chủng tộc!

Lưu truyền đến tận hậu thế!

“Bạch Si muốn lên trình diễn rồi sao?” Một Cầm Sư ngạc nhiên nói ra vì nhìn thấy vị Cầm Sư tên Bạch Si đang bước lên tảng đá lớn.

“Bạch Si, vị Cầm Sư trẻ tuổi lĩnh ngộ Luyện Tâm cảnh.”

“Đây là Cầm Sư có thể dùng tâm hòa lẫn vào khúc phổ, một lợi thế cực kỳ khổng lồ.” Cầm Sư cao tuổi ngưng giọng nói ra.

Tất cả tu sĩ đều để tâm đến Bạch Si vì tiếng tăm của cậu ta rất lớn, ngay cả nhóm Thanh Vũ cũng cảm thấy hiếu kỳ về Bạch Si, bọn họ không hiểu âm luật cho nên chỉ biết tiếng đàn của người nào cũng hay, cho thấy bọn họ đã bỏ ra nhiều công sức, tâm huyết vào cây đàn của họ, họ thật sự nghiêm túc.

Thế nhưng, giữa thế giới này, đôi khi chỉ cố gắng thôi thì chưa đủ.

Bạch Si, một người vừa cố gắng lại vừa sở hữu thiên phú cao về âm luật chắc chắn hơn hẳn bọn họ.

“Bạch Si sẽ đàn khúc phổ gì đây?” Nhiều tu sĩ ngóng trông.

Tiếng đàn du dương, vang vọng liên miên bất tuyệt, lại lơ lửng giữa không gian, tiếng đàn kia thật sự rất yên bình, làm cho trái tim của mọi người đều dịu lại, đó là tiếng đàn của Bạch Si.

Tiếng đàn kia, như đang ẩn chứa cả sinh mệnh của Bạch Si vậy.

“Đó là Bạch Thuờng Hữu Tình khúc.” Một Cầm Sư giật mình nói.

“Khúc phổ do chính Bạch Si viết ra, Bạch Thường Hữu Tình, trần thế vốn dĩ màu trắng, thanh khiết không bụi trần, chuyện thường tình giữa muôn nơi, cũng như tình yêu là thứ không thể đổi dời như trần thế.” Một tu sĩ nhẹ nhàng nói ra cảm ngộ về Bạch Thường Hữu Tình khúc.

“Lấy Bạch Thường làm điểm phụ, Hữu Tình làm điểm chính, sáng tạo ra một khúc phổ đặc biệt, rất trừu tượng, rất ý nghĩa.” Một Cầm Sư cao tuổi nói ra.

“Tình yêu, muôn loài đều có nó, muôn đời trần thế cũng không thể tách rời.”

“Ở đây, tình yêu của Bạch Linh Điệp là tình yêu quê hương!”

“Bạch Si vừa tài giỏi lại có ánh mắt cao, một thiên tài đúng với danh, xứng với thực.” Các Cầm Sư đều ca ngợi hết lời.

Các tu sĩ thì chỉ ngồi nghe họ nói chuyện, ánh mắt kính trọng nhìn vào Bạch Si, bọn họ không hiểu âm điệu của tiếng đàn, không hiểu hết ý nghĩa của khúc phổ, tuy nhiên, bọn họ lại cảm thấy có một tình yêu đang nở rộ trong lòng, một cảm xúc rất kỳ lạ.

“Bạch Linh Điệp bay xuống rồi!” Đoán Thế Thành phấn khích chỉ tay vào bầy Bạch Linh Điệp.

“Một, hai, ba,… đột phá mười!” Các Cầm Sư chăm chú đếm số Bạch Linh Điệp tách đàn, bay đến trên đầu của Bạch Si để nhảy múa.

“Không, số lượng đang còn tăng lên!” 

“Rất nhiều Bạch Linh Điệp đang bị tiếng đàn của Bạch Sĩ dẫn dắt!”

“Số lượng quá nhiều!!”

“Không thể nào, đột phá một trăm rồi!”

“Hai trăm!!”

“Năm trăm Bạch Linh Điệp!”

“Một ngàn!! Bạch Si đã phá vỡ kỷ lục của một Cầm Sư lập ra từ mười năm trước.”

Cả đám đông sôi trào nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang gảy đàn trên tảng đá cao, ánh Mặt Trời đang phủ xuống theo hướng đó nên họ chỉ nhìn thấy một bóng lưng mờ ảo của Bạch Si.

“Một thiên tài thật sự trong lĩnh vực âm luật!” Thanh Vũ từ tốn nói ra.

“Tiếng đàn rất hay.” Ngọc Trang gật đầu nhẹ rồi khen ngợi.

“Nếu có thể chiêu mộ Bạch Si vào làm việc cho ta thì tốt.” Lương Phi Nguyên nhìn Bạch Si bằng ánh mắt toán tính.

“Mỗi người đều có lĩnh vực mà họ giỏi nhất.” Mạc Ảnh Quân cười nhẹ nói ra.

“Nghe xong tiếng đàn này, tôi nghĩ mình cũng nên học tập âm luật, trở thành một Cầm Sư thử xem sao.” Kỷ Lãnh Hoàng phấn khởi nói ra, ánh mắt nghiêm túc không đùa giỡn.

“Đến lúc đó không có thời gian để mà ăn cơm.” Mạc Ảnh Quân lắc đầu nói ra. Vừa là Phù Sư, vừa là thiên tài tu luyện, vừa lại muốn làm Câm Sư, coi thời gian là thứ rẻ mạc hay sao?

Giữa lúc đám đông còn đang nghị luận xôn xao, tiếng ca ngợi, thán phúc cứ vang lên khắp nơi, nào ngờ, một tiếng sáo xuyên thủng tiếng đàn trong trẻo chất chứa tình yêu thương kia, tiếng sao cực kỳ bá đạo, vừa xuất hiện liền chiếm lấy vị trí chủ đạo.

Nháy mắt sau, tiếng sáo vang vọng thiên khung, át hẳn đi tiếng đàn của Bạch Si, ngay cả hơn hai trăm ngàn Bạch Linh Điệp cũng bỗng nhiên rực cháy thành những quả cầu lửa nóng rực, bầu không khí trở nên ngưng trọng, căng thẳng, nhiệt độ tăng nhanh, chẳng mấy chốc sau, cả thế giới biến thành một vùng đất lửa, tất cả tu sĩ đều hoảng hồn nhìn cảnh quan xung quanh biến đổi nhanh chóng.

Và rồi…!

Vù! Vù! Vù!

Hai trăm ngàn quả cầu lửa đang bay múa trên trời, chúng cứ thế lao thẳng xuống mặt đất, như muốn hủy diệt tất cả, dìm cả mọi người vào địa ngục của lửa, đốt cháy thân thể lẫn linh hồn của họ.

Bạch Linh dừng gảy đàn, miệng phun một ngụm máu tươi, ánh mắt kinh hãi nhìn bầu trời màu đỏ ngòm, bầu trời đang bị một màu của máu bao phủ!

“Chuyện gì thế này…!”Cầm Sư cao tuổi run rẩy hỏi.

“Đây là…” Ánh mắt sợ hãi, kinh hồn, nhưng ông ta vừa nhớ lại một ít truyền thuyết ghi trong sách vở, giọng nói hoảng sợ.

“Vương Giả!!”