Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 579




Mạc Ảnh Quân lắng nghe xong, cậu ta không khỏi cười khổ, còn các tu sĩ đi cùng thì giật nảy cả mình, bọn họ nhìn xung quanh quan sát xem có gì bất thường hay không.

Tu sĩ có thể đưa mấy chục ngàn tu sĩ vào ảo cảnh kinh khủng tất nhiên không đơn giản, thế mà Kỷ Lãnh Hoàng vẫn buông lời kiểu đó, tu sĩ ấy mà nghe được thì cả đám cứ bắt tay nhau xuống hoàng tuyền thăm tổ tiên mất.

Ấy thế mà, Thanh Vũ vẫn thản nhiên trả lời Kỷ Lãnh Hoàng, không hề xem lời nói của cậu ta là trò đùa.

“Lãnh Hoàng, cậu có thể tính sổ với người kia trong Trúc Cơ Cốc.”

Thanh Vũ vừa nói xong, Mạc Ảnh Quân, Kỷ Lãnh Hoàng hay những người khác đều bất ngờ, thông tin ẩn chứa trong lời nói quá lớn, chẳng khác một vệt sấm chớp oanh động giữa trời quang mây tạnh là bao.

“Thật vậy ư?” Kỷ Lãnh Hoàng vui vẻ hỏi để xác nhận.

“Tất nhiên rồi, anh Thanh Vũ không lừa gạt anh làm gì.” Ngọc Trang khẽ nói.

“Nhưng đến khi đó, tôi khuyên anh nên cẩn thận, người thổi sáo rất nguy hiểm!” Ngọc Trang nghiêm mặt nhắc nhở.

“Không sao, tôi thích nhất là khiêu chiến với những đối thủ mạnh.” Kỷ Lãnh Hoàng vỗ ngực, giọng nói to rõ, thái độ thì không để lời khuyên nhủ của Ngọc Trang vào tâm trí.

“Vòng đấu Thiên Tại Hội đã bắt đầu chưa.” Thanh Vũ nhẹ nhàng hỏi, chuyển sang một chủ đề khác.

Mạc Ảnh Quân liền trả lời: “Thiên Tài Hội sẽ chính thức bắt đầu sau năm phút nữa.”

“Có rất nhiều tu sĩ đến từ Ngũ Đại Thế Lực tham gia quản lý Thiên Tài Hội, họ cũng là những trọng tài có trọng lượng cao.”

“Vậy à?” Thanh Vũ gật đầu như đã hiểu.

Đây là một cuộc so tài quan trọng của Ngũ Đại Thế Lực hai sao, hiển nhiên bọn họ phải cử tu sĩ đến duy trì nó, một phần là bảo vệ sự công bằng của Thiên Tài Hội, phần còn lại là bảo vệ thiên tài của bọn họ không bị ám hại đến chết.

Ai biết được các tán tu có thủ đoạn âm hiểm gì? Một khi thiên tài của họ chết đi thì cả thế lực sẽ chảy máu, ai mà không quý trọng các thiên tài kia.

Lúc các thiên tài trưởng thành thì bọn họ liền trở thành một cây cao, giúp cho thế lực đứng vững vàng hơn nữa giữa thế giới nguy hiểm này.

“Lễ khai mạc ở ngay kia, chúng ta đến đó chứ?” Mạc Ảnh Quân cười nói trong khi chỉ tay về một cái đài cao, rất nhiều tu sĩ đang tụ tập tại đó và chờ đợi lễ khai mạc.

“Nhiều tu sĩ thật đấy.” Hắc Tinh ngạc nhiên nói.

“Cũng có rất nhiều thiên tài nữa.” Không Yên nhẹ giọng nói ra.

Hơn hai mươi ngàn tu sĩ, tán tu, bọn họ đang sử dụng đủ loại pháp bảo, còn có cả thiên tài vốn không thường xuyên hiện thân, một thịnh hội hiếm có, một nơi thích hợp cho những cuộc gặp gỡ duyên phận hay kết giao bạn bè.

“Chúng ta đến đó thôi.” Thanh Vũ từ tốn đáp lại Mạc Ảnh Quân.

Thanh Vũ không tham dự Thiên Tài Hội với bất cứ một tư cách gì, hắn chỉ đang quan sát như một khán giả mà thôi, việc còn lại dành cho Ngọc Trang, Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên, bọn họ sẽ dương danh của Quang Minh Giáo Đình cho toàn bộ thế lực có mặt ở đây biết.

Và đó cũng là số lượng dư sức để hoàn thành nhiệm vụ từ Hệ Thống.

Danh tiếng của Thanh Vũ đã đủ lớn, nhưng chẳng ai biết hắn đến từ thế lực nào, ở nơi nào tại thế giới rộng lớn này, giờ đây, cộng thêm danh tiếng do bốn người đánh ra, chắc chắn rằng mọi người đều nhớ kỹ cái tên Quang Minh Giáo Đình.

Nhóm Thanh Vũ và nhóm Mạc Ảnh Quân lặng lẽ đi đến dưới đài cao, các tu sĩ đang ngồi trên những cái ghế gỗ, một phần ở mặt đất, một phần ở trên trời, chia theo thành từng bậc thang, chỗ ngồi đông đúc, thừa sức cho hơn ba mươi ngàn tu sĩ ngồi xuống.

Bọn họ tùy ý chọn một chỗ ngồi nói chuyện, tiếng người ồn ào, ai cũng đang trò chuyện một cách hăng say, đôi khi bọn họ còn kết bạn được với nhiều tu sĩ khác, tạo nên một mối quan hệ tốt đẹp, tuy bề ngoài là về, sự nham hiểm bên trong không thể đo lường được.

Có thể kết bạn nhưng chẳng thể gửi gắm quá nhiều niềm tin, đó là một quy luật vô hình giữa mọi tu sĩ.

“Bắt đầu rồi.” Trần Đình Hải nhỏ giọng nói ra.

Hơn ba mươi ngàn tu sĩ đều bắt đầu yên lặng, không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, bọn họ tập trung ánh mắt vào cái đài cao trước mặt, họ thấy rõ có năm tu sĩ mặc quần áo với tiêu chí khác nhau bay lên đài cao.

Mỗi một tu sĩ đại diện cho một thế lực hai sao.

Bao gồm là Hoàng Cương Đao Tông, Yêu Nguyệt Tông, Đà La Môn, Kỷ Hằng Vương Triều và Hợp Ma Tông.

Tất nhiên, thân là một thế lực cường đại, Hợp Ma Tông vẫn giữ vị trí chủ đạo.

“Hoan nghênh các tu sĩ đến đây để tham dự Thiên Tài Hội do Ngũ Đại Thế Lực hợp tác tạo ra, những thiên tài đứng trong vị trí một trăm trở lên đều được ghi danh lên Thiên Tài Bảng!”

“Đương nhiên, có thể ghi danh lên đó hay không là do bản thân các thiên tài quyết định trên sân đấu, còn năm người chúng tôi chỉ là trọng tài, chịu trách nhiệm phân xử thắng thua mà thôi.”

“Xin được tự giới thiệu, ta là Lương Minh Đạt, một Trưởng Lão Nội Môn của Hợp Ma Tông.” Người cất giọng đầu tiên ngạo nghễ nói, ánh mắt cay độc nhìn xuống dưới, giọng mang theo sự ưu việt so với các tu sĩ khác, còn sắc mặt thì hơi trắng bệch vì tu luyện Hợp Hoan Đại Điển.

“Ta là Lý Thanh Chiếu, Trưởng Lão Nội Môn của Đà La Môn.” Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, lưng đeo một thanh kiếm, ánh mắt bén nhọn, nhìn thôi đủ biết là hạng người không vừa rồi.

“Tôi là Mạc Trung Kiên, một Trưởng Lão Nội Môn của Hoàng Cương Đao Tông.” Một người khác cười nói, khuôn mặt kiên nghị, tay luôn giữ chặt lấy một cây đại đao, tướng tá to lớn, cao chừng hai mét, phần lớn tu sĩ của Hoàng Cương Đao Tông đều có thể hình lực lưỡng vì họ rất thích luyện thể.

“Ta là Kỷ Văn Khoa, một trong các Tướng Lĩnh của Kỷ Hằng Vương Triều.” Một người đàn ông mặc trọng giáp, giọng nói hùng hồn, hai mắt ác liệt, ẩn chứa sát khí nhàn nhạt, tu sĩ nào bị ông ta nhìn tới đều rụt rè sợ hãi.

“Xin chào, tôi là một Trưởng Lão Nội Môn của Yêu Nguyệt Tông, Lê Sử Hiền.” Một tu sĩ trẻ tuổi mỉm cười nói, khuôn mặt trắng trẻo điển trai, nụ cười rạng rỡ nên thu hút ánh nhìn của các nữ tu sĩ.

“Cái gì?” Nghe giới thiệu xong, tu sĩ bên dưới liền sôi trào, ánh mắt ngưỡng vọng nhìn năm người kia, nhất là bọn họ đang tập trung vào Lê Sử Hiền.

“Lê Sử Hiền!?” Đoàn Thế Thành ngạc nhiên nói.

“Đó chẳng phải là tu sĩ thiên tài sao hai của Yêu Nguyệt Tông?”

“Đúng vậy rồi, là Lê Sử Hiền, thiên tài hai sao từng tham dự Trúc Cơ Cốc vào năm mươi năm trước.” Trần Đình Hải cũng thốt ra thành tiếng.

“Người đó có danh tiếng lớn lắm à?” Hắc Tinh cười thô lỗ hỏi. Ánh mắt như đang đánh giá xem Lê Sử Hiền bằng bao nhiêu nắm đấm của cậu ta vậy.

“Một người cực kỳ nổi tiếng.” Trần Đình Hải ngưng trọng gật đầu.

“Lê Sử Hiền, một thiên tài hai sao từng tham dự Trúc Cơ Cốc kỳ trước, đáng tiếc hắn bị một thiên tài của Hợp Ma Tông đánh bại, mất đi cơ hội đột phá Trúc Cơ viên mãn, thế nhưng hắn đã không bỏ cuộc, cam nguyên dừng chân ở cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong trong hai mươi năm, từ đó giữ vững căn cơ, không cần đột phá cảnh giới Trúc Cơ viên mãn nhưng vẫn giữ lại được chiến lực cao.”

“Một thiên tài hai sao của cảnh giới Kết Đan Chân Nhân!”

“Dừng chân ở Trúc Cơ đỉnh phong tận hai mươi năm?” Lâm Phong Không Yên, Hắc Tinh, Ngọc Trang đều cảm thấy bất ngờ, họ ở cảnh giới này chưa đến nửa năm, nhưng mà linh lực đã bắt đầu bạo động, nếu không đột phá thì cơ thể sẽ yếu dần đi.

“Một người rất thú vị.” Thanh Vũ mỉm cười nói ra.

“Cảnh giới hiện tại của hắn là Kết Đan đỉnh phong, chiến lực tương đương Nguyên Anh sơ kỳ!” Hắc Tinh nở nụ cười khác thường trong khi nói.

“Đừng gây chuyện nữa.” Ngọc Trang nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Hắc Tinh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng khiến Hắc Tinh đổ mồ hôi lạnh.

“Vâng, vâng…” Hắc Tinh vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

Trần Đình Hải, Lý Duy Mạnh cười khổ nhìn Hắc Tinh và Ngọc Trang, một người thô cuồng nhưng lại khổ sở khi gặp một người con gái thần bí với sự cường đại vẫn là một ẩn số.

Bọn họ chưa bao giờ gặp phải một thiên tài tuyệt diễm như Hắc Tinh, tưởng chừng như đó là một thiên phú ít người với tới, nào ngờ, Ngọc Trang lại là một thiên tài vượt trội hơn nữa, ngay cả Hắc Tinh cũng không dám ho he một tiếng, cãi lại lời nói của Ngọc Trang.

“Mọi người yên lặng!” Trưởng Lão Nội Môn của Hợp Ma Tông, Lương Minh Đạt cao giọng nói trong khi đưa một tay lên ra hiệu cho mọi người ngừng nói chuyện.

Thấy âm thanh lắng xuống hết, Lương Minh Đạt dõng dạc nói tiếp:

“Thiên Tài Hội có thể thức là loại trực tiếp, tám ngàn thiên tài sẽ có số thứ tự, và tiến hành bắt thăm các trận chiến ngẫu nhiên, người nào chiến thắng sẽ được phép vào vòng trong, cho đến khi chúng ta tìm ra thiên tài đứng đầu của Thiên Tài Hội.”

“Mọi người có ý kiến gì về luật lệ này không?” Sau thông báo luật Thiên Tài Hội xong, Lương Minh Đạt lạnh nhạt nói ra, lời nói là thế nhưng thái độ thì không cho phép kẻ nào thay đổi luật.

Và tất nhiên, các tu sĩ bên dưới chẳng ngu dại gì cất giọng nói.

Lương Minh Đạt gật đầu thỏa mãn vì không người đề nghị thay đổi luật, hắn ta cao giọng nói tiếp:

“Lưu ý, chiến thắng chỉ được hợp lệ khi có người mất khả năng chiến đấu hoặc đi ra khỏi sân đấu, không được phép giết chết đối thủ dưới bất kỳ một hình thức nào, kẻ nào trái luật sẽ bị khai trừ tư cách tham dự Thiên Tài Hội.”

“Và bây giờ, ta xin tuyên bố Thiên Tài Hội bắt đầu!!” Lương Minh Đạt cao giọng nói ra.

Bốp! Bốp! Bốp!

Các tu sĩ vỗ tay liên tục, còn tu sĩ của Ngũ Đại Thế Lực thì sử dụng phép thuật, bắn chúng lên bầu trời cao, các pháp thuật nổ tung, tỏa ra ánh sáng lung linh giống như là pháo hoa vậy.

“Đầu tiên, xin mời các thiên tài có tư cách tham dự tiến hành bắt số thứ tự.” Lương Minh Đạt nhàn nhạt nói ra.

Mười để tự của Hợp Ma Tông chạy ra ngoài xếp hàng, bọn họ đang cầm theo một thùng kim loại, có trận pháp ngăn cản thần thức của tu sĩ Kết Đan Chân Nhân trên đó, bọn họ đứng thẳng băng, chờ đợi tu sĩ thiên tài đến lấy số.

Tiếp theo, các thiên tài rời khỏi vị trí, bọn họ đi với thân thể thẳng tắp lên đài cao, chọn một thùng kim loại nào đó để bắt số.

Các thiên tài đông đúc, người nào cũng là tinh anh cùng đi lên đài cao tạo thành một cảnh tượng đáng kinh ngạc, ai nấy đều mang thần thái tự tin khiến các tu sĩ khác khen ngợi không thôi.

“Chúng ta cũng lên lấy số thôi.” Hắc Tinh khẽ nói.

“Không cần.” Ngọc Trang cười lắc đầu.

“Tại sao vậy? Không lấy số thì sẽ không được tham gia đâu.” Lý Duy Mạnh nghi ngờ hỏi.

“Số đang nằm trên tay của mọi người rồi.” Ngọc Trang mỉm cười nói một câu rồi không nói nữa.

Lý Duy Mạnh liền nhìn sang Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy, hai thiên tài một sao đang ngây ngẩn nhìn cái tấm bảng nhỏ ghi số thứ tự trên tay, bọn họ không biết nó ở đó cho đến khi Ngọc Trang nói.

Lý Duy Mạnh nuốt một ngụm nước bọt, chuyển hai mắt nhìn tới năm tu sĩ Kết Đan Chân Nhân trọng tài, ngoại trừ Lê Sử Hiền vừa nhíu mày một cái trong khi nhìn một thùng kim loại thì tất cả đều vẫn không cảm thấy gì.

“Sức mạnh gì thế này?” Lý Duy Mạnh kinh hãi không thôi, ánh mắt rụt rè nhìn sang Ngọc Trang, một người rất đáng sợ.

Nếu Hắc Tinh làm chuyện đó thì cũng bị năm tu sĩ phát hiện, nhưng Ngọc Trang thì có thể làm được, hơn nữa, còn làm một cách trắng trợn trước mắt năm tu sĩ nhưng vẫn không để họ phát giác, đây là một đẳng cấp khác rồi.

“Cảm ơn Ngọc Trang Giáo Chủ, đỡ cho tôi phải đi lên đó.” Hắc Tinh hớn hở nói với Ngọc Trang.

“Cảm ơn.” Lâm Phong cũng khẽ nói.

Không Yên cười khổ một tiếng, không biết nói sao với Ngọc Trang, ông từng là một người đối đầu trực tiếp Ngọc Trang, lúc kia, sức mạnh từ Ngọc Trang quá lớn lao, tựa như Mặt Trời đang đính trên bầu trời vô tận kia, ông chẳng hề có một thứ gì để so sánh với Ngọc Trang cả.

Và Không Yên cũng hiểu rõ, người như vậy mới xứng đáng làm Hồng Y Giáo Chủ của Giáo Đình, những người khác căn bản không thể vươn tới được.

Ranh giới của tầm thường và siêu nhiên nó rất xa vời, sự cố gắng có thể làm thu hẹp khoảng cách đó nhưng cần bỏ ra một cái giá cực kỳ khổng lồ.

Lương Minh Đạt thấy mọi người đã có số thứ tự, hắn ta cười nói ra:

“Mời các số thứ tự có trên bảng tiến lên sân đấu!”

Các thí sinh tham gia đều nhìn vào một cái bảng mờ ảo bằng linh lực, nó được chiếu xạ bởi một pháp bảo hình như tấm gương nhỏ.

Số thứ tự lần lượt hiện trên bảng kia và nó còn đi song song với một số thứ tự khác cho thấy cả hai là đối thủ trên sân đấu, có tổng cộng một trăm sân đấu tại đây, do linh lực dồi dào nên sân đấu không sợ bị hủy hoại bởi tu sĩ.

Một trận pháp gia cố sân đấu kết nối với linh lực xung quanh, thiếu thì bổ sung, các Trận Pháp Sư được Ngũ Đại Thế Lực mời tới đã làm việc rất vất vả để tạo ra một nơi dành cho các thiên tài thể hiện.