Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 743




Đại Hạng Vương Triều, một trong những thế lực một sao nằm gần Không Vũ Vương Triều.

Đại Hạng Vương Triều có hơn ba triệu người dân bình thường, người dân thích nhất là tập võ để cơ thể cường tráng, khỏe mạnh, nhờ vào đó mà người dân có năng lực tự bảo vệ bản thân trước dịch bệnh, hung thú và thiên tai mặc dù dân số thưa thớt khi so với khối lãnh thổ rộng lớn.

Ngày 16 tháng 1 năm 182.763, tính theo lịch của tu sĩ, còn bốn ngày nữa cho đến khi Vạn Thú Uyên mở ra.

Đại Hạng Vương Cung, nơi này chính là trung tâm của Đại Hàng Vương Triều, nơi cư trụ của Quốc Vương, Hạng Quý!

Hạng Quý, người kế nhiệm đời thứ năm của Đại Hạng Vương Triều, tu vị Kết Đan đỉnh phong!

Bên dưới quyền của Hạng Quý là hai người quyền cao chức trọng, thân phận cao quý trong Đại Hạng Vương Triều.

Một là Quốc Sư, Vu Tự, tu vi Kết Đan trung kỳ.

Hai là Đại Nguyên Soái, Trình Chiến, tu vi Kết Đan hậu kỳ, nắm giữ trong tay quân lệnh, có thể điều khiển hơn mười ngàn binh lính đóng quân gần Đại Hạng Vương Thành, hơn năm mươi ngàn quân đang trấn giữ ở các thành trì khác.

Giờ phút này, ở bên trong Vương Cung, ba người nắm giữ toàn bộ quyền lực của một quốc gia đang ở cùng một chỗ là cung điện Hoàng Thất, họ cùng nhau nâng ly rượu kính một người thanh niên trẻ tuổi.

“Kính!” Ba người cao giọng nói.

Người thanh niên đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, trước mặt là bàn tiệc với những món ăn thượng hạng nhất mà Đại Hạng Vương Triều có thể đem ra để tiếp đãi khách, nhưng dù vậy, người thanh niên này vẫn không có vẻ gì là thích thú, tùy tiện giơ ly rượu ngọc trên tay rồi uống cạn, khóe miệng treo một nụ cười nhạt.

Quốc Vương Hạng Quý hơi tức giận vì thái độ hờ hững của người thanh niên kia, nhưng hắn lại không làm ra hành động gì, mà chỉ nở một nụ cười mỉa mai.

Quốc Sư Vu Tự và Đại Nguyên Soái Trình Chiến liếc mắt nhìn nhau, có thể thấy bên trong ánh mắt của bọn họ là một sự thả lỏng nhẹ nhàng khi mục đích đã đạt thành.

Lần này, người thiếu niên kia chắc chắn phải chết!

Trước đó không lâu, Đại Hạng Vương Triều nhận được thư từ Đà La Môn, sau đó Quốc Vương Hạng Quý liền cử người liên hợp bốn thế lực một sao khác định tiến tới gây sự ở Không Vũ Vương Triều, mục đích thật sự là thăm dò Quang Minh Giáo Đình.

Đáng tiếc, kế hoạch đó thất bại hoàn toàn, ngược lại, Quốc Sư Vu Tự đi cùng một người thiếu niên trở lại Đại Hạng Vương Triều, người thiếu niên đó trực tiếp gặp gỡ Hạng Quý, đưa ra yêu cầu xây dựng Thánh Đường gì đó để truyền bá tín ngưỡng, thái độ càn rỡ làm Hạng Quý nổi giận, định ra tay trấn áp người thiếu niên trẻ tuổi.

Nào ngờ, kẻ bị trấn áp chính là bản thân Hạng Quý, người thiếu niên kia chỉ dùng một đấm liền đánh bay Hạng Quý làm cho Hạng Quý không thể không đồng ý với điều kiện của người thiếu niên.

Thánh Đường truyền bá tín ngưỡng tốt đẹp, thường hay giúp đỡ người dân, nhất là các Tín Sứ làm việc cho người thiếu niên kia, ai nấy đều là tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên, trong vòng chưa đến nửa tháng, Hạng Quý mất khống chế đối với Đại Hạng Vương Triều, gần như trở thành một Quốc Vương bù nhìn.

Hắn, sao có thể cam lòng?

Đáng tiếc, Đà La Môn gửi một phong thư lại không tiếp tục liên lạc với Hạng Quý, hắn không có năng lực đối đầu với Quang Minh Giáo Đình nên đành phải ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ.

Hôm nay, thời cơ đã chín muồi!

“Không biết Túy Tiên Tửu này có hợp khẩu vị của Thánh Sứ đại nhân không?” Hạng Quý cười híp mắt.

Người thiếu niên lạnh nhạt nhìn Hạng Quý một chút rồi mở miệng trả lời:

“Rượu tốt nhưng đáng tiếc nó lại ẩn chứa quá nhiều sát ý!”

“Giết!” Người thiếu niên vừa dứt lời, Hạng Quý đột nhiên quát to một tiếng.

Ầm! Ầm!!

Hàng loạt tiếng bước chân nặng nề phát ra từ phía bên ngoài, người thiếu niên không quay đầu nhưng vẫn thấy rõ kẻ đến là ai.

Cấm Vệ Quân của Đại Hạng Vương Triều, tổng cộng có một trăm người!

Tất cả đều có tu vi Nhị Dương kỳ trở lên!

“Giết!” Lúc này, Quốc Sư Vu Tự và Đại Nguyên Soái Trình Chiến hét dài, tay cầm thanh kiếm pháp bảo cấp ba giết tới.

“Ngươi chết chắc!” Quốc Vương Hạng Quý cười gằn một tiếng, mắt thấy kế hoạch sắp thành công thì bỗng nhiên đôi mắt dữ tợn của hắn trừng to ra ngoài, vẻ mặt ngây dại.

Ầm! Ầm!!

Tiếng động nặng về của vật đập mạnh vào mặt đất vang lên, một trăm Cấm Vệ Quốc, Vu Tự, Trình Chiến mang theo sát khí kinh người định chém giết người thiếu niên nhưng không ngờ vũ khí còn chưa chạm vào một sợi tóc của người đó thì bọn họ bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bay.

“Sao có thể như thế?” Quốc Vương Hạng Quý kinh hãi hét lên.

“Không phải ngươi đã trúng Diệt Linh, độc dược cao cấp của Diệt Linh Tông rồi sao?”

“Diệt Linh độc? Chẳng qua cũng chỉ là đồ bỏ đi!” Người thiếu niên rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Quốc Vương Hạng Quý.

“Còn ngươi…” Người thiếu niên cười khẽ.

“Thua cả cặn bã!”

“Sự tồn tại của ngươi đã không còn ý nghĩa!”

Người thiếu niên vừa nói, một vầng Mặt Trơi tỏa sáng rực rỡ dâng lên ở phía sau của cậu, vầng Mặt Trời chói lòa kia thay đổi hình dạng thành một thanh kiếm khổng lồ, ánh sáng của nó bao phủ toàn bộ không gian của căn cung điện khang trang.

Nhất Dương Trảm Ma!

Đòn pháp thuật cơ bản nhất của Quang Minh Giáo Đình. 

Trong mắt người thiếu niên này, Quốc Vương Hạng Quý không xứng đáng để cậu ta ra tay toàn lực.

“Không! Mau cứu ta!” Quốc Vương Hạng Quý hoảng sợ không thôi, hắn cảm thấy bản thân chuẩn bị chết trước thanh kiếm tỏa sáng khổng lồ kia, thế là hắn nhìn về phía bên ngoài cung điện rồi dùng sức hét lên.

“Hừ! Ta đã nói rồi, chuyện này không nên giao cho những tên phế vật này làm, chúng ta trực tiếp giết ra, bắt lấy tên Thánh Sứ này là được!” Một giọng nói đột ngột vang vọng ra, giọng điệu không thoải mái.

Cùng lúc này, một nhóm người xuất hiện ở cung điện, bọn họ là một đám người mặc đồ đen với đôi mắt lạnh lùng, kẻ nào kẻ nấy đều là hạng người đã giết chết rất nhiều người, sát khí âm u lan tỏa ra không khí xung quanh.

“Rốc cuộc chịu hiện thân rồi sao?” Người thiếu niên nhàn nhạt liếc nhìn đám người vừa đi ra từ chỗ tối, vẻ mặt bình tĩnh như thể cậu ta đã biết trước.

“Mau buông tay chịu trói!” Một người mặc áo đen quát to một tiếng, cả mười người đều bộc phát ra linh áp đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ!

“Chó săn của Đà La Môn mà thôi.” Người thiếu niên nghe vậy, cậu ta cười nhạt một tiếng, ngón tay chuyển động, thanh kiếm ánh sáng khổng lồ chuyển hướng, nhắm thẳng vào đám người mặc đồ đen rồi chém mạnh xuống, mang theo một luồng áp lực khủng khiếp, mạnh tới mức chấn động cả cung điện, mặt tường đều rạn nứt, mặt đất vỡ tan.

“Khốn kiếp, dám nhục mạ Vạn Lý Tất Sát Nhân bọn ta! Cùng nhau giết hắn!” Một người mặc đồ đen nói với vẻ mặt dữ tợn, thế là hắn đem ra một cây kiếm pháp bảo cấp bốn, linh lực sôi trào muốn ngăn cản một đòn pháp thuật từ người thiếu niên, chín người còn lại đều là tu sĩ có kinh nghiệm chiến đấu lão luyện, nên cùng nhau ra tay, linh lực bắn phá ra xung quanh làm cho những người khác bị chấn động, lùi lại mấy chục bước mới đứng vững.

“Châu cháu đá xe!” Người thiến niên hờ hững nói một câu.

Ầm!!

Ngay sau đó, thanh kiếm khổng lồ vung mạnh xuống, trực tiếp đánh nát tất cả pháp bảo của mười người của Vạn Lý Tất Sát Nhân, sức mạnh bá đạo không ngừng lại, nó đập trung vào người của bọn chúng làm bọn chúng ngã quỵ trên mặt đất, quần áo rách nát, máu tươi chảy dài, trông cực kỳ thê thảm.

Quốc Vương Hạng Quý hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt, bản thân hắn liền biết bản thân đã thua trận triệt để.

Vẻ mặt Quốc Sư Vu Tư và Đại Nguyên Soái biến thành xám trắng, giống như một người chết, không còn hi vọng.

Một trăm Cấm Vệ Quốc thì đã ngây người tới mức không thể động đậy một ngón tay, người tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, bại bởi một đón tấn công tiện tay của người thiếu niên trẻ tuổi, đây là cảnh tượng hoành tráng, khủng bố nhất mà bọn họ từng nhìn thấy.

“Tại sao ngươi lại mạnh như vậy, không phải trong tin tức nói rằng ngươi bị thương khi chiến đấu với một con Thú Vương sơ kỳ sao?” Một người mặc đồ đen hoảng sợ hét lên.

“Ta là Trần Liễu, một Thánh Sứ nhỏ nhoi của Quang Minh Giáo Đình.” Trần Liễu thản nhiên trả lời.

“Còn hung thú trong tin tức của các ngươi là một anh ban được ta triệu hồi…”

Trần Liễu còn chưa nói xong thì bốn người Vạn Lý Tất Sát Nhân đột nhiên phóng thẳng về bốn hướng, bọn chúng định bỏ chạy khỏi Đại Hạng Vương Thành, trong khi đó, sáu người còn lại thì gầm rú, hơi thở trở nên mạnh mẽ chứng tỏ bọn họ vừa sử dụng bí thuật đề cao sức mạnh tạm thời, cả sáu người nhắm vào Trần Liễu, bọn họ muốn liều mạng để bốn người kia chạy thoát, truyền tin tức về cho Vạn Lý Tất Sát Nhân.

Câu hỏi từ người mặc áo đen cầm đầu chỉ để làm cho Trần Liều mất cảnh giác và bọn họ nhờ cơ hội hiếm hoi này để bỏ chạy, bốn người chạy theo bốn phương hướng khác nhau, rất khó để Trần Liễu có thể giữ chân bọn họ.

Trần Liễu không bị bất ngờ, dường như cậu ta có thể đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra, chỉ thấy Trần Liễu đứng yên ở một chỗ, mặc cho mấy chục pháp bảo đâm thẳng tới đây với sát khí xông thẳng vào trời cao.

Trong khoảnh khắc này, cả sáu người đều cho rằng Trần Liễu đã bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, chắc chắn sẽ bị bọn họ chém giết, nào ngờ chuyện quỷ dị đã xảy ra.

Trần Liễu vẫn đứng ở đó, không hề lùi bước hay bị thương, còn sáu người thì mở to đôi mắt ngây dại vì trên người họ bỗng nhiên xuất hiện vết thương, máu tươi phun ra như suối, linh lực tan rã, trong vòng ba giây liền tắt thở, chết đến không thể chết lại.

“Phản kháng vô ích!” Trần Liễu nhàn nhạt cất tiếng nói.

“Số mệnh đã thế, chạy cũng vô dụng!” Sau đó, Trần Liễu ngẩng đầu nhìn bốn tu sĩ đang bỏ chạy, gần chạy ra ngoài Đại Hạng Vương Thành.

Vào lúc này, một luồng sát khí xung thiên giáng xuống, bao phủ toàn bộ Đại Hạng Vương Triều, toàn bộ người dân đều khiếp sợ không thôi, nếu không có Tín Sứ của Giáo Đình đi ra ngoài giữ gìn trật tự thì mọi người đã bỏ chạy tán loạn.

Đến cùng với sát khí kia là một bóng hình của một cây chiến phủ khổng lồ!

Một phủ bổ xuống từ trên cao, nó mang theo cảm giác áp bách khủng khiếp đủ để chấn nhiếp tinh thần, nhưng người dân lại không bị ảnh hưởng, mà người bị ảnh hưởng là bốn tu sĩ của Vạn Lý Tất Sát Nhân.

Xẹt!

Thanh chiến phủ to lớn vung mạnh xuống, cơ thể của ba người trực tiếp bị cắt thành hai mảnh, một người thì bay ngược trở về Vương Cung, đâm thẳng vào bức tường của cung điện làm cho cung điện vốn đã bị hủy hoạt nghiêm trọng này sụp đổ thành một đống phế tích.

“Trần Liễu!” Một người bỗng nhiên xuất hiện ở gần Trần Liễu, đó là một người đàn ông uy mãnh, đôi mắt với thần thái khiếp người, ông chính là Nguyễn Vu, Hội Trưởng của Công Hội Mạo Hiểm Giả.

“Nguyễn Vu, tôi không rảnh ở lại đây, Giáo Hoàng định đi Vạn Thú Uyên, không thể không có người đi cùng!” Trần Liễu bình tĩnh nói ra.

“Còn chuyện ở đây thì sao?” Nguyễn Vu nhíu mày hỏi.

Trần Liễu là Thánh Sứ được Giáo Hoàng coi trọng, trực tiếp cấp cho quyền lực quyết định toàn bộ mọi việc của Giáo Đình ở đại Hạng Vương Triều.

Còn Nguyễn Vu thì nhận được lệnh buông tay mà làm từ Thanh Vũ, cho nên ông đã thực hiện một kế hoạch nhắm vào Vạn Lý Tất Sát Nhân, một đám ma tu vô nhân tính thường hay chọn con mồi là tu sĩ đi một mình hay các thương đội đang vận chuyển hành lý.

Vạn Lý Tất Sát Nhân là tên gọi mà các tu sĩ dành cho bọn ma tu này bởi vì khi bị bọn ma tu chú ý đến từ nội trong vòng mười ngàn dặm, kẻ bị nhắm tới chắc chắn phải chết.

Vạn Lý Tất Sát Nhân là chó săn của Đà La Môn, nhiệm vụ chủ yếu của bọn chúng là tìm kiếm nguồn dinh dưỡng cho Đà La Huyết Ma Thụ.

Lần này, Trần Liễu diễn một màn kịch cho Quốc Vương Hạng Quý, để cho bọn người đó nhìn thấy Trần Liễu bị thương trong khi đánh nhau ác liệt với một con Thú Vương sơ kỳ.

Thân là một Thánh Sứ, chắc chắn Trần Liễu biết nhiều về bí mật của Quang Minh Giáo Đình.

Vậy là Vạn Lý Tất Sát Nhân đã tìm tới, định bắt giữ Trần Liễu, vốn tưởng mười tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đã đủ để hoàn thành kế hoạch trong âm thầm, không bị người của Giáo Đình phát hiện, nhưng không ngờ sức mạnh của Trần Liễu lại mạnh đến mức khó tin, lại còn có Nguyễn Vu Hội Trưởng, bọn họ thất bại thảm hại.

Trần Liễu nghe vậy, cậu ta liếc mắt nhìn vào Quốc Vương Hạng Quý, sau đó nhìn vào vẻ mặt ngơ ngác của Quốc Sư Vu Tự, người từng nhìn thấy Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.

Sau một vài giây, Trần Liễu nhàn nhạt nói ra: 

“Chém Hạng Quý, phế bỏ Hoàng Thất thành thứ dân, trục xuất Vu Tự, thu phục Trình Chiến để trấn an lòng quân, còn về Quốc Vương mới…”

“Không phải có một câu bé ăn mày với ước mơ trở thành Quốc Vương để tạo phúc cho người dân hay sao?”

“Trần Liễu!” Nguyễn Vu trầm giọng gọi tên, cảm thấy quyết định của Trần Liễu đã vượt quá quyền lực mà Giáo Hoàng cho phép.

“Giáo Hoàng là một người nhân từ!” Trần Liễu nhẹ nhàng nói.

“Chúng ta kính trọng ngài ấy vì lòng nhân từ đó, nhưng không nghĩa là chúng ta được phép nhân từ!”

“Chỉ có vật trong lòng bàn tay mới là thứ an toàn nhất!”

“Trần Liễu, anh không sợ Giáo Hoàng sẽ trách tội sao?” Nguyễn Vu bình tĩnh hỏi.

“Tất nhiên là sợ!” Trần Liễu cười khẽ.

“Có điều, chẳng phải Giáo Hoàng đã nói rồi sao?”

“Buông tay mà làm!”

“Haha!” Nguyễn Vu cười lớn một tiếng, còn Trần Liễu tùy ý khoát tay rồi bay lên bầu trời, biến thành một điểm đen, mất hút khỏi tầm mắt của Nguyễn Vu.

“Các ngươi nghe rõ chưa?” Nguyễn Vu thu hồi ánh mắt khỏi Trần Liễu, ông ta bỗng nhiên cất tiếng nói.

“Vâng!” Một đám người mặc áo choàng màu trắng tinh khôi xuất hiện ở cạnh đó, bọn họ là Tín Sứ đi theo Trần Liễu đến Đại Hạng Vương Triều.

“Vạn Lý Tất Sát Nhân, hãy xem, rốt cuộc các ngươi đang trốn ở đâu!” Nguyễn Vũ lạnh nhạt nói trong khi nhìn vào người mặc áo đen đang bị hôn mê, ông giữ lại mạng sống của kẻ này chỉ vì muốn thu thập thông tin, tìm kiếm hang ổ của đám ma tu kia.

Trong cùng một ngày, Tín Sứ Quang Minh Giáo Đình tuyên đọc một trăm bảy mươi tội ác của Quốc Vương Hạng Quý, lòng người căm phẫn, sau cùng, Hạng Quý bị chém đầu trước toàn dân, Hoàng Thất bị phế bỏ thành thường dân, Quốc Sư Vu Tự bị đày khỏi Đại Hạng Vương Triều, lưu lạc phương trời xa.

Đại Nguyên Soái Trình Chiến dẫn theo một ngàn tinh binh, mười ngàn binh lính bình thường tuyên bố trung thành với Quốc Vương mới, đó là một cậu bé còn chưa đến mười hai tuổi, hơn nữa, cậu bé lại là một ăn mày nổi tiếng vì hay khoác lác ở Vương Thành.

Dù vậy, không kẻ nào dám khinh thường cậu bé đó, bởi vì đằng sau cậu bé kia chính là một thế lực khổng lồ.

Quang Minh Giáo Đình!



Bên ngoài Thiên Quy Đảo đó chính là một vùng biển thần bí, nguy hiểm, mênh mông gọi là Loạn Giới Thâm Hải.

Dù cho to lớn như Thiên Quy Đảo thì cũng chỉ giống như một hạt cát khi so với Loạn Giới Thâm Hải.

Một vùng biển không ổn định với muốn vàn thứ đáng sợ.

Một trong những nơi nổi danh nhất Loạn Giới Thâm Hải.

Ma Ha Cổ Tông, ngự trị tại Ma Ha Huyết Đảo, một hòn đảo còn lớn hơn cả Thiên Quy Đảo, nó được bảo vệ với những cơn sóng và dòng chảy dữ dội đủ để xé nát phòng ngự của tu sĩ Tam Dương đỉnh phong một cách dễ dàng, lại còn có nhiều thủy thú hung dữ ở xung quanh, khiến cho nơi đây trở thành một vùng đất ma quỷ, nơi mà tu sĩ có thể chết đi bất kỳ lúc nào.

Vào lúc này, ở Ma Ha Cổ Tông, Ma Ha Cổ Điện.

Một bóng người màu đen đang ngồi trên cái ghế to lớn như vương tọa, bóng người mờ nhạt, không thể nhìn thấy gương mặt của người đó nhưng đủ để biết rằng đó là một người đàn ông trung niên.

“Chỉ là diệt đi một cái Trần Kiếm Vương Triều nhỏ nhoi mà lại để một người chạy thoát?”

“Đường Minh, ngươi có biết tội?” Người ngồi trên cao lạnh nhạt cất tiếng nói, giọng điệu không vui không buồn.

Một người đang quỳ rạp trên mặt đất tới mức không dám ngẩng đầu nghe vậy, cả người run lên bần bật vì sợ hãi, đầu đập mạnh vào nền đá cứng rắn tới mức chảy máu, giọng nói cầu xin:

“Xin Tông Chủ tha mạng, Đường Minh sẽ lập tức truy sát kẻ đó!”

“Muộn!” Người ngồi trên cao lạnh nhạt nói.

“Kẻ chạy trốn chính là kỳ tài ngút trời của Trần Kiếm Vương Triều, mười hai tuổi, dựa vào một thanh kiếm phàm tục, không có tu vi lại chém giết mười tu sĩ Trúc Cơ kỳ!”

“Nay ngươi đã để hắn chạy thoát, vậy thì lấy mạng của ngươi điền vào đi!”

“Ngươi không thể làm như thế! Ta từng vào sinh ra tử vì tông môn, tại sao ngươi lại dồn ta vào đường cùng?!” Đường Minh hoảng sợ đến biến sắc, hắn ta lập tức đứng lên rồi bộc phát ra tu vi Hóa Thần trung kỳ với ý định đột phá để rời khỏi nơi này.

Nhưng chưa đầy một giây kể từ khi Đường Minh có hành động đó thì một bóng người đã xuất hiện ở bên cạnh Đường Minh, một bàn tay như thể thuộc về ác ma khủng bố đã chộp tới, bắt lấy phần đầu của Đường Minh, toàn bộ khí thế của Đường Minh liền biến mất, vẻ mặt đờ đẫn.

Người mới xuất hiện kia hơi dùng sức một chút, Đường Minh liền bay ngược ra khỏi Ma Ha Cổ Điện, rơi thẳng vào một cánh rừng màu đỏ, từng cây cổ thụ bên trong cánh rừng tỉnh lại, chúng giống như sinh vật sống, bọn chúng tham lam tiến tới gần Đường Minh, từng cành cây đâm ra ngoài như thể hàng ngàn mũi giáo nhọn, trong một cái nháy mắt, cơ thể của Đường Minh bị đâm thủng mấy trăm lỗ, máu tươi lại không chảy ra ngoài, mà nó chảy vào miệng của những cây cổ thụ màu đỏ kia.

“Y Dạ, ngươi đã trở về.” Người đàn ông trung niên ngồi trên cao bình tĩnh nói.

“Tham kiến Tông Chủ!” Lê Y Dạ hơi cúi đầu.

“Thiên Quy Bí Cảnh còn chưa hiện thế nhưng Đà La Môn đã cầu viện, mặc dù chỉ là một con cờ nhỏ không đáng kể nhưng nó vẫn là một phần của Ma Ha Cổ Tông, ngươi hãy đến Thiên Quy Đảo đi, thuận tiên mang gốc Đà La Huyết Ma Thụ kia trở về.”

“Còn nữa, Thiên Quy Đảo ẩn chứa cơ duyên to lớn, nếu không lấy được, cứ giết sạch!”