Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 786




Huyễn Linh Chiến Trường, bên cạnh ba mẫu Vạn Vật Thánh Thổ.

“Nơi đây là một trong những nơi quan trọng sản xuất ra linh dược cấp cao cho Giáo Đình!” Behira nhẹ giọng giải thích với đoàn người Minh Khư, Hạc Vĩnh Tuân, Không Yên.

Theo tầm nhìn của mọi người, giữa Vạn Vật Thánh Thổ là một cây nhỏ màu xanh cao chừng ba mét, ở trên đỉnh của cây là một bông hoa đang khép kín lại, tuy nhỏ bé nhưng lại tỏa ra cảm giác sức sống bừng bừng.

Mọi người không chú ý đến cái cây đó cho lắm vì xung quanh cây nhỏ còn có rất nhiều loại linh dược cấp cao, chúng phát triển với tốc độ mà mắt thường nhìn thấy được, một cảm giác kỳ diệu lan tỏa trong lòng mọi người, giống như thời gian bên trong ba mẫu đất đó đang trôi đi nhanh hơn bên ngoài.

“Quá thần kỳ!” Hạc Vĩnh Tuân không khỏi kinh hô thành tiếng.

“Tốc đột sinh trưởng của thực vật quá nhanh.” Minh Khư kinh ngạc nói.

“Không hổ danh là cấm địa.” Hắc Ni, Vân Thùy và những người khác tấm tắc khen ngợi.

“Chắc hẳn một số người sẽ rất thích nơi này.” Doris và Harding nhìn nhau rồi cười, họ là nhà khoa học nghiên cứu các kỹ thuật công nghệ cao bao gồm vũ khí, nhưng trong viện nghiên cứu cũng có một số nhà sinh vật học, nơi này là thiên đường đối với bọn họ.

Ngọc Trang không để tâm đến các loại linh dược, cô nhìn vào cây xanh ở giữa, giọng nói nhỏ nhẹ: “Hoa Linh.”

Dương Khả nói khẽ: “Không biết khi nào Hoa Linh trở về như lúc trước?”

“Em rất nhớ Hoa Linh.” Tiêu Mị nói khẽ với vẻ mặt nhớ nhung.

“Có lẽ rất nhanh thôi.” Thanh Vũ chợt xuất hiện ở gần ba người rồi nói. Hắn quen biết Hoa Linh không lâu nhưng tính cách chân thành, tươi tắn của Hoa Linh đã khiến Thanh Vũ xem Hoa Linh như một người em gái của Giáo Đình.

“Giáo Hoàng!” Những người khác lập tức lên tiếng chào hỏi.

Thiên Hoàng Quy thì mở mắt liếc Thanh Vũ, sau đó nó ngáp dài một cái rồi tiếp tục ngủ say trên vai của Tiêu Mị.

Thanh Vũ đưa mắt nhìn quanh một vòng va cất tiếng nói ra: “Chào mừng mọi người đã đến tham dự bữa tiệc của Giáo Đình.”

“Nào, chúng ta cùng đi đến nơi tổ chức bữa tiệc thôi.”

Thanh Vũ nói xong, hắn nhấc bước đi và mọi người nhanh chóng theo sau, vừa đi chưa được mấy bước, dường như Thanh Vũ nhớ ra chuyện gì đó, hắn quay đầu nhìn vào trung tâm Vạn Vật Thánh Thổ, hay nói đúng hơn là sáu khối đá, bao gồm năm khối nhỏ và một khối lớn, hắn kêu lên:

“Ngọn Núi Nhỏ, có hứng thú tham gia chung không?”

Mọi người nghi ngờ nhìn theo Thanh Vũ, đang không biết Thanh Vũ nói chuyện với ai thì khối đá lớn động đậy một chút, một giọng nói trầm truyền ra, trả lời Thanh Vũ:

“Tôi không thích náo nhiệt, chỉ cần đưa cho tôi vài khối kim loại nướng là được, nhớ bỏ thêm một chút tinh thể muối.”

“Được!” Thanh Vũ cười cười rồi phất tay, sau đó tiếp tục bước đi một mạch về thẳng nơi sâu trong Huyễn Linh Chiến Trường, những người còn lại vội vàng theo sau với vẻ mặt vẫn còn đang ngây ra. Bọn họ không nghĩ đến, khối đã trong kia lại là một sinh vật, quá kỳ lạ.

Ngọn Núi Nhỏ sau khi hoàn thành thử thách ở Thạch Động Bí Mật, lấy được phần thưởng là năm Người Đá Hộ Vệ, cậu ta bị nhóm người Vương Tinh kéo lại nói chuyện một phen và trở về Vạn Vật Thánh Thổ.

Thật ra thử thách trong Thạch Động Bí Mật cũng không có khó gì, chỉ cần đánh bại một Người Đá, lực chiến tương đương thiên tài năm sao là đủ, theo như Ngọn Núi Nhỏ tính toán, thử thách rất đơn giản, Ngọn Núi Nhỏ trực tiếp đập nát Người Đá cảnh giới Tam Dương đỉnh phong bằng một quyền, sau đó hoàn thành.

Việc đó rất thuyết phục, ở cảnh giới Nhị Dương kỳ, Ngọn Núi Nhỏ đã có lực chiến bằng Ngũ Dương sơ kỳ, thậm chí là mạnh hơn một chút, mọi người vẫn thường hay lầm tưởng cảnh giới Ngọn Núi Nhỏ là Ngũ Dương kỳ, thực chất, trong Trúc Cơ Cốc, không có ngoại lệ, cảnh giới cao nhất là Thiên Địa Nhị Dương.

“Nhờ cậu bảo vệ Hoa Linh.” Ngọc Trang nhìn theo bóng lưng Thanh Vũ thật sâu với hàng lông mày đang nhíu lại, cô rất muốn nói chuyện với Thanh Vũ nhưng biết lúc này không phải là thời cơ tốt, cô để lại câu nói cho Ngọn Núi Nhỏ rồi dẫn theo Dương Khả, Tiêu Mị đi theo đoàn người.

Ngọn Núi Nhỏ lay động thân thể để trả lời, cậu cảm thấy không có mặt mũi nào đối diện với Ngọc Trang, vì cậu tấn công Ngọc Trang cho nên mới hại Hoa Linh rơi vào tình cảnh này, nếu không nhờ Ngọc Trang đưa Hoa Linh về đây thì Hoa Linh gặp bất trắc rồi.



Địa điểm tổ chức bữa tiệc là bên cạnh một hồ lớn, khu vực bị Quân Đoàn Gaia chiếm đóng nên sẽ không có quái vật quấy nhiễu, khung cảnh thì thơ mộng, một bờ cát trắng trải dài, đằng sau là một dãy cây xanh sum suê, diện tích lại rộng, dư sức chứa mấy ngàn người.

Vào lúc này, hơn hai trăm người đang có mặt tại đây, bọn họ đứng nói chuyện phiếm với nhau, còn một số người thì lo chuẩn bị dụng cụ phục vụ cho bữa tiệc, các đầu bếp đang nếm thử gia vị để tầm ướp cho thức ăn hay tích cực xử lý nguyên liệu nấu ăn khổng lồ, chọn ra phần ngon nhất rồi bày bố riêng biệt từng phần, tất cả trông rất hài hòa, vui vẻ.

Ngay lúc nhóm Thanh Vũ đến nơi thì mọi người liền ngừng công việc, bầu không khí yên tĩnh.

Thanh Vũ thong thả bước vào phía trong, hắn còn ra hiệu cho Diêu Hạo đang đứng cạnh Diêu Nguyệt để cậu ta đến gần Thanh Vũ, nói cho cùng, một phần lý do tổ chức tiệc vì để chào đón Diêu Hạo trở lên, cũng có thể là lễ trưởng thành của cậu ấy.

Thanh Vũ và Diêu Hạo trở thành tâm điểm, Thanh Vũ mỉm cười cất tiếng nói ra:

“Ta cảm thấy rất vui vì mọi người đã trở về đây tham dự bữa tiệc.”

“Mọi người cũng đã biết, Diêu Hạo là một thành viên gia nhập Giáo Đình sớm nhất, cậu ấy đang là người quản lý Ám Ảnh Thánh Điện.”

“Ta biết, vì tuổi tác của Diêu Hạo còn rất trẻ, nhiều người cho rằng cậu ta không đủ khả năng vận hành Ám Ảnh Thánh Điện, cho nên ta đã cử cậu ta thực hiện nhiệm vụ cách xa Giáo Đình, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, và ta từng hứa rằng, nếu như cậu ta hoàn thành nhiệm vụ trở về, ta sẽ chào mừng cậu ấy bằng một bữa tiệc thịt nướng.”

“Hôm nay, Diêu Hạo đang đứng ở đây, cậu ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều, tuy cậu ta vẫn còn thiếu sót về nhiều mặt, nhưng mà ta tin tưởng Diêu Hạo sẽ làm tốt và nỗ lực hơn nữa.”

“Điện Chủ Diêu Hạo có lời gì muốn gửi gắm đến mọi người không?” Thanh Vũ nghiêm nghị hỏi.

Diêu Hạo hít sâu một hơi, Thanh Vũ đã tin tưởng và công nhận chức vụ Điện Chủ của cậu nhưng phần lớn thành viên trong Giáo Đình thì không, cậu phải thể hiện bản thân mình, không một lời nói hoa mỹ, không một hứa hẹn luyên thuyên, Diêu Hạo chân thành khom người với mọi người rồi cất tiếng nói:

“Kính xin mọi người chỉ dạy nhiều hơn!”

Diêu Hạo nói xong, cả bữa tiệc lặng ngắt như tờ, sau vài giây ngắn ngủi, một tiếng vỗ tay đánh vỡ bầu không khí này, Hắc Tinh hớn hở nói lớn trong khi dùng đôi bàn tay lực lưỡng đập mạnh vào nhau tạo ra tiếng vang to rõ:

“Tốt lắm, Điện Chủ Diêu Hạo, tôi tin tưởng cậu, nếu sau này có ai ăn hiếp cậu thì cứ nói với tôi!”

“Điện Chủ Diêu Hạo, Hội Đồng Thẩm Phán còn dựa vào tin tức của Ám Ảnh Thánh Điện để truy tìm các tội phạm, tất cả nhờ vào Điện Chủ!” Diêu Nguyệt cười híp mắt trong khi nói, các thành viên của Hội Đồng Thẩm Phán gật đầu nhẹ biểu thị đồng ý.

Không như Diêu Nguyệt được nhiều người cao tuổi có kiến thức hỗ trợ vận hành Hội Đồng Thẩm Phán, trọng trách của Ám Ảnh Thánh Điện hoàn toàn dựa vào Diêu Hạo cùng với những thành viên trẻ tuổi, cực kỳ khó khăn.

“Hay lắm! Nếu như có gì khó hiểu cứ đến hỏi chúng tôi.” Vương Tinh cười lớn.

“Luyện Khí Thánh Điện sẽ cung cấp đủ số lượng trang bị và vũ khí, nếu như cần thì cứ mở miệng, đừng ngại ngùng.” Vũ Hy thản nhiên nói ra.

“Diêu Hạo, chào mừng cậu trở về.” Nguyễn Thanh điềm đạm nói.

“Tôi muốn một ít vật mẫu để nghiên cứu, nhờ vào cậu đấy, Điện Chủ Diêu Hạo.” Viện Trưởng Mira bình tĩnh nói ra.

Diêu Hạo lắng nghe tràng pháo tay cổ vũ nồng nhiệt từ mọi người, máu trong người của cậu không khỏi nóng bỏng, một cảm giác gọi là nhiệt huyết đang tràn ngập thân thể, và Diêu Hạo đang cảm thấy hạnh phúc và tự hào, những khổ sở mà cậu nếm trải trong khoảng thời gian bảo vệ Hạc Vĩnh Tuân là đáng giá.

Không có sự trợ giúp của Giáo Đình, chỉ bằng thực lực của bản thân, Diêu Hạo thành công bảo đảm mạng sống cho Hạc Vĩnh Tuân, sống sót qua nhiều lần ám sát và hạ độc, nhiều ngày không dám chợp mắt, trải nghiệm như vậy làm cậu trưởng thành, chính chắn hơn.

“Còn nữa, Giáo Đình vừa đón thêm một thành viên quan trọng mới, đó là Băng Như Lan.” Thanh Vũ vừa nhìn vào một vị trí vừa tuyên bố.

“Chào mọi người, tôi là Băng Như Lan, bạn đời của Ngạc Thiên Quang, sau này xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn.” Băng Như Lan chạy đến gần Thanh Vũ và nói lưu lạc, hình như cô ấy đã chuẩn bị màn ra mắt này từ lâu và luyện tập cho thuộc lòng.

“Băng Như Lan là Băng Tinh Thánh Long, lực chiến không dưới Lục Dương kỳ.” Thanh Vũ tiếp thêm một câu khiến cho toàn thể người ở đây ngạc nhiên.

“Một chút tài mọn.” Băng Như Lan cười nói, ánh mắt của cô thì nhìn đăm đăm vào đống thịt chưa chín gần đó.

“Mọi người có muốn ăn thịt nướng do chính Giáo Hoàng làm không?” Nguyễn Thanh lên tiếng nói.

“Tất nhiên là muốn!” Diêu Hạo liền lớn giọng đáp.

“Haha, không biết thịt nướng do Giáo Hoàng làm có vị gì đây?” Viện Trưởng Mira cười khẽ.

“Tôi sẽ bảo quản nó rồi mang đấu giá, thịt nướng do chính Giáo Hoàng làm ra, bảo đảm chất lượng, bảo đảm sang chảnh!” Vương Tinh cười đùa.

Behira nhanh nhẹn mang vỉ nướng lớn và cả các nguyên liệu chưa chín đến trước mặt Thanh Vũ.

Thanh Vũ gắp lấy một miếng thịt sống rồi đưa lên cao trong sự chờ mong của mọi người: “Ta xin tuyên bố, bữa tiệc chính thức bắt đầu!”

Ngay sau đó, Thanh Vũ liền đặt miếng thịt màu đỏ mọng lên vỉ nướng, miếng thịt phát ra tiếng xèo xèo kèm theo mùi thơm nứt mũi, hắn mở đầu bữa tiệc với sự gần gũi, một hình mẫu Giáo Hoàng mà người nào cũng ưa thích.

Người nào tinh ý một chút sẽ đoán ra được dụng ý của Thanh Vũ khi tổ chức bữa tiệc, đó là tiếp thêm cho các thành viên trong Giáo Đình một niềm tin về tương lai, mặc sức thể hiện khả năng của bản thân, không cần bị gò bó, ngay cả một đứa trẻ như Diêu Hạo cũng được làm Điện Chủ, vậy thì họ còn ngại gì mà không chứng minh bản thân, bước lên chức vụ cao hơn?

Giống như Doris, Harding, Favio, Hạc Vĩnh Tuân, Đỗ Kiến Huy, thậm chí có thêm một khách mời đến từ Công Hội Tạo Tác Sư là Nguyễn Trần Thái Dung đều không được Thanh Vũ giới thiệu, họ là người ngoài, còn chưa đóng góp gì cho Giáo Đình, dù có mặt ở đây cũng chỉ là người ngoài vòng mà thôi, nhưng như thế càng kích thích đấu chí của Doris, Harding và Hạc Vĩnh Tuân.

Bữa tiệc cứ thế bắt đầu, ai cũng được tham dự và thưởng thức các món ăn, các đầu bếp, hầu gái cũng như vậy, bữa tiệc nướng chỉ thật sự là bữa tiệc nướng khi tất cả mọi người cùng nhau thể hiện kỹ năng nướng của mình, dù cho không ngon, dù cho thịt khét, thì đó cũng là một phần quan trọng của bữa tiệc.

Nguyễn Trần Thái Dung chào hỏi mọi người, cô dẫn theo Naela và một số đứa trẻ đi vòng quanh, tự tay chăm sóc cho Naela và bọn nhỏ, đứa nào đứa này đều đỏ mặt, ra sức ăn không dừng miệng, trông bọn trẻ rất hạnh phúc, bọn nhỏ còn đưa đôi mắt long lanh nhờ Thái Dung lấy một ít về cho người thân.

Hạc Vĩnh Tuân, Đỗ Kiến Huy, Hắc Ni, Vân Thùy, Không Yên đi cùng nhau, bọn họ cũng nâng ly rượu đỏ rồi thưởng thức, Hạc Vĩnh Tuân còn hô to giá trị của rượu đạt đến hàng tỷ Linh Thạch hạ phẩm làm cho mọi người hợp lực quăng cậu ta xuống hồ.

Minh Khư, Lữ Giang, Vương Mộ Sử, Võ Văn Thiện, Phạm Tường Vy, các Quỷ Vương cùng nhau, bọn họ vốn định ở một góc, tự mình nướng thịt không muốn nói chuyện với người khác, tuy nhiên, Hắc Tinh, Lâm Phong, Trần Liễu, Không Tinh, Trần Minh Nguyệt, cả đám Thánh Sứ chơi với nhau từ trước tiếp cận các Quỷ Vương, kéo bọn họ nhập tiệc làm bọn họ cũng buông ra sự đề phòng, ăn uống no say.

Các đầu bếp Briona, Aylimer, Durra, Brian và những người khác nữa thì bắt đầu trình diễn khả năng xử lý nguyên liệu rất đẹp mắt và tinh chuẩn, mỗi lần đều làm mọi người trầm trồ khen ngợi hết lời.

Ngọc Trang thân thiện tán gẫu với người khác trong khi Dương Khả và Tiêu Mị cứ liên tục mang đến đồ ăn đặt trước cô.

Quân Đoàn Trưởng Dieter cùng với phân thân Rinka và Richard mang các Phó Đoàn Trưởng chào hỏi, giới thiệu với những người khác.

Nguyễn Thanh, Mặc Hàn, Vũ Hy, Mira, Vương Tinh, Nguyệt Linh, Lưu Úc, Lạc Hàn Thảo, Nguyễn Vu, Lilith, Linda, Tina, Diêu Nguyệt, Diêu Hạo, Không Thiên Hà, những người đứng đầu các bộ phận dẫn theo các thành viên của họ đi khắp nơi làm quen, một cơ hội hiếm có để mọi người gần gũi, hiểu nhau hơn.

Lý Quỳnh Chi tự tay bắt một con heo màu vàng thuộc loại Hoàng Kim Nguyên Thú để chiêu đãi mọi người trong sự can ngăn vô lực của Không Huy, sau cùng Không Huy bị Lý Quỳnh Chi ném vào hồ.

Văn Phác Chân, Chu Tĩnh Nhi, Bảo Trụ An Vương, Bảo Trụ Như Kiều, Trần Nghiên Trúc, Trần Đình Hải, Võ Gia Hiệp, Võ Gia Hân cùng với những người tu sĩ khác vừa nếm thử các loại thức ăn ngon vừa nói chuyện, thậm chí là giao lưu kiến thức, hỏi xem kinh nghiệm truyền dạy kiến thức, tầm nhìn trị quốc, hay tâm đắc tu luyện.

Đa Bảo Tặc Miêu nằm nhoài trong lòng Chu Tĩnh Nhi, dáng vẻ lười biếng, nội tâm của Đa Bảo Tặc Miêu đang hoảng loạn vì có nhiều tu sĩ mạnh mẽ ở gần, nếu như bọn họ phát hiện nó là một kẻ địch từng đánh lén thành viên của Giáo Đình là Lâm Phong thì sao?

Đa Bảo Tặc Miêu không khỏi rùng mình, nó đưa mắt quan sát một cách cẩn thận, nó nhìn thấy Thiên Hoàng Quy đang ngồi gặm một đống thịt nướng với nét mặt thỏa mãn, thế là nó nhảy ra khỏi lòng của Chu Tĩnh Nhi, đến gần giả ngây, đúng vậy, một con rùa đi chung một con mèo giữa một đám nhân loại, cảnh này rất bình thường.

“Thật xin lỗi, ta không thích mèo!” Thiên Hoàng Quy bình tĩnh nói ra câu đầu tiên và cũng là câu cuối cùng, đôi mắt trí tuệ sâu như biển cả, sau đó tiếp tục nhai thịt nướng trong miệng.

Đa Bảo Tặc Miêu: “…”

Lê Nhật Thy, Trịnh Quốc Tấn kính trọng mời rượu từng người một, hai người đại diện cho Khai Sơn Tông, không thể tỏ ra mất lễ phép, huống chi phần lớn người ở đây đều rất thân thiện, thường xuyên tặng quà cho hai người.

Nguyệt Bảo vừa ăn ngon lành vừa uống một ngụm nước ép trái cây, đôi mắt nhỏ rưng rưng, trong lòng đang tính thầm xem bản thân cắn một cái là mất bao nhiêu Linh Thạch, càng tính càng đau lòng, cho nên ăn thêm vài ngụm cho bỏ tức.

“Ôi trời ạ, ta đang ăn Linh Thạch!” Lâu lâu, Nguyệt Bảo còn tru lên vài tiếng, người khác liền tránh xa tên thần kinh này, Nguyệt Linh liền che mặt lẩn ra xa, cô vừa đưa cho Nguyệt Bảo phí sinh hoạt là mấy chục ngàn Linh Thạch hạ phẩm, nhưng tên này vẫn tỏ ra nghèo kiết xác.

Công Chúa Fiona sau khi bàn bạc chính sự xong, cô liền dẫn theo Akina, Raymond, Rose, Tekei, Max và một số thành viên khác gia nhập bữa tiệc. Đặc biệt, Fiona còn biểu diễn một khúc ca tuyệt vời, Nguyệt Yến nghe xong, nổi hứng, lập tức chạy lên khán đài song ca với Fiona, còn có một số nhạc hiểu biết nhạc cụ cũng tham dự, người biết khiêu vũ thì cứ khiêu vũ, giai điệu tuyệt vời cứ lan tỏa.

Thanok, Amoty, Nolan, Mounir Maya – người bị Giáo Đình bắt giữ và bị ép buộc làm việc -, có cả cô gái người dân tộc tính cách sảng khoái làm chủ một tòa thành là Taha Juma, cùng một số thành viên của Tiểu Đội Đặc Biệt không có nhiệm vụ trên người cũng đang tận hưởng bầu không khí tường hòa, đầm ấm. Tiếc nuối rằng rất nhiều người không thể trở về vì có nhiệm vụ quan trọng phải làm, như Rinka, Richard chỉ đưa một phân thân về đây có mặt.

Đại Cẩu mang theo mấy chục Sói Xám Lông Dài tiếp thêm sự vui vẻ, thú vị cho mọi người bằng cách để bọn họ cưỡi trên lưng và di chuyển với tốc độ cao, Ngạc Thiên Quang muốn trèo lên lưng Đại Cẩu, thế là bị Đại Cẩu cắn cái mông, mặt mo đỏ ửng, ngay cả Băng Như Lan cũng quay mặt đi, không dám nhận người thân.

Ngọn Núi Nhỏ vừa cắn một khối kim loại nướng muối biển vừa đưa mắt nhìn ra xa về phía bữa tiệc.

Eira, Anne, Ivac cùng anh của cậu là Issac đưa đôi mắt chờ mong nhìn Thanh Vũ, bọn họ cũng muốn thử tài nghệ của Giáo Hoàng, đây là cơ hội hiếm có, Thanh Vũ cười khổ không thôi, hắn làm ra bao nhiêu thì bị đoạt bấy nhiêu, căn bản không ăn được một miếng thịt nào, cũng may Celena lén lút đưa một miếng thịt nướng cháy đen mà cô bé làm cho Thanh Vũ.

“Anh Thanh Vũ ăn có ngon không?” Celena hỏi với vẻ mặt ngây thơ.

“Rất ngon!” Thanh Vũ cố nuốt miếng thịt cháy đen rồi nở nụ cười.

“Hihi, em sẽ làm cho anh thêm nữa, chờ Celena thêm một chút nhé!” Celena vui mừng chạy mất, mặt của Thanh Vũ cũng biến thành màu đen theo miếng thịt nướng đắng kia.

Cứ ít phút trôi qua Thanh Vũ lại biết rõ hơn về nhiều thành viên trong các bộ phận của Giáo Đình, hắn chỉ nhìn thấy tên họ chứ rất ít khi tiếp xúc ngoài đời, điều này làm Thanh Vũ cảm thấy rất mới lạ, hiểu rõ tổng quát về Giáo Đình.

Có vẻ như ăn uống, nghe ca hát còn chưa đủ, Hắc Tinh còn nổi hứng lên tự tổ chức một cuộc tranh tài, Thanok hưởng ứng nhiệt liệt, biến thân thành người khổng lồ cao mười mét đánh một trận chiến gay cấn với Hắc Tinh, ngay sau đó, những người khác cảm thấy hứng thú, cứ chọn được đối thủ là nhảy lên đánh một trận từ pháp thuật, vũ khí cho đến cận chiến.

Cùng thời điểm đó, bọn họ còn trao đổi ra kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm dùng pháp thuật, cách vận dụng Ngũ Hành Thánh Thuật, hay cảm giác khi tìm hiểu ra Thần Thông. Không ngờ, bàn bạc hồi lâu, Viện Trưởng Mira đi đầu tổng hợp kiến thức, tạo ra một quyển sách gọi là Cơ Sở Pháp Thuật, nói về cách sử dụng các ký hiệu cơ bản diễn hóa thành pháp thuật, đặt nền móng kiến thức cơ bản cho toàn thể vùng đất tín ngưỡng, được ghi trong sử sách giáo đình.

Bữa tiệc vấn tiếp tục diễn ra, nhưng không một người nào chú ý, Thanh Vũ và Ngọc Trang đã biến mất khỏi bữa tiệc.

Cách xa hồ lớn, ở một nơi hoang vu trong Huyễn Linh Chiến Trường, rất nhiều quái vật đang dòm ngó vào hai người, một nam một nữ, chúng chẳng dám gào thét, đôi mắt e ngại sâu, chẳng dám tấn công hai người đó.

Hai người này chính là Thanh Vũ và Ngọc Trang.

“Anh làm như vậy là không đúng!” Ngọc Trang bình tĩnh nói trong khi nhìn về phía Thanh Vũ.

“Thành lập Huyết Nhật Thánh Đoàn, để một đám trẻ vào giết chóc không hồi kết, lại còn thu nhận Quỷ Vương và sát thủ làm nhiều việc ác, không ngăn cấm Mạo Hiểm Giả tự ý tấn công kẻ xấu làm cho nhiều Mạo Hiểm Giả chết hay thậm chí là giết hại người vô tội.”

“Đó là cách mà anh chọn để phát triển Giáo Đình!” Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra, hắn không phản bác lại lời nói của Ngọc Trang.

Hắn vẽ ra con đường cho bọn trẻ nhỏ tham gia vào Huyết Nhật Thánh Đoàn mà không đề nghị chúng sinh sống một cách bình thường như bao người khác ở Không Vũ Vương Triều.

Hắn lợi dụng Quỷ Vương, các tu sĩ tay dính máu tươi để biến họ thành con dao sắc của Giáo Đình mà không pháp xét tội ác của họ, tiễn họ vào Thất Dạ Ngục.

Hắn không ra điều luật giới hạn Mạo Hiểm Giả không được tự ý bắt giữ người làm cho nhiều Mạo Hiểm Giả bị phản sát hay hại người vô tội, đó đáng lý ra là việc của Giáo Đình. Muốn định tội một người nào đó cần phải trải qua Hội Đồng Thẩm Phán xét xử, thu thập chứng cứ, động cơ, rồi mới đưa ra hình phạt, nếu ai cũng làm anh hùng như vậy thì xã hội tất loạn.

Ngọc Trang lẳng lặng nhìn Thanh Vũ, sau một hồi, cô mới lên tiếng: “Em muốn lấy danh nghĩa Hồng Y Giáo Chủ thành lập Thái Dương Thần Vệ, phụ trách giám sát truy nã tội phạm bên ngoài vùng đất tín ngưỡng, chỉ những người được huấn luyện như Thái Dương Thần Vệ mới được phép tham dự vào việc đó, giảm đi thương vong không đáng có!”

Ngọc Trang biết cô không thể ngăn cản Thanh Vũ, đó là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình nhưng cô có thể thay đổi những thứ khác. Bên trong vùng đất tín ngưỡng có Quang Minh Chấp Pháp Đoàn và các bộ phận thực pháp luật của Vương Triều, Liên Bang, cho nên cô đưa mắt về phía vùng đất bên ngoài tín ngưỡng, một nơi mà Giáo Đình vẫn còn đang thiếu thông tin.

Ngọc Trang không phải là không muốn giết người, không phải là không đồng ý việc các Mạo Hiểm Giả tự ý đứng ra tiêu diệt kẻ ác, cô chỉ là đang lo lắng cho an nguy của bọn họ, họ hành động đơn lẽ, thiếu kinh nghiệm và không được huấn luyện, tỷ lệ tử vong cực cao.

Thái Dương Thần Vệ, một bộ phận thực thi pháp luật chuẩn mực do chính Ngọc Trang thành lập sẽ giải quyết vấn đề đó, cô sẽ thu nhận tinh nhuệ trong các vùng đất tín ngưỡng, sau này các Mạo Hiểm Giả phát hiện kẻ khả nghi liền có thể thông báo cho Thái Dương Thần Vệ tiến đến kiểm tra, hiển nhiên, Thái Dương Thần Vệ không nhúng tay vào phân tranh của tu sĩ, nhưng lại đứng về phía kẻ yếu và lẽ phải.

“Đó là một đề nghị tốt, nhưng với cương vị là Giáo Hoàng, anh phải kiểm tra tư cách của em đã!” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra trong khi linh áp đang tỏa ra, năm vầng Mặt Trời treo cao ở trên đầu Thanh Vũ rồi tạo thành Pháp Thần Thánh Môn.

“Hồng Y Giáo Chủ, Nguyễn Ngọc Trang, mời!” Ngọc Trang bình tĩnh cất tiếng nói trong khi tia sáng Mặt Trời đang vặn vẹo xung quanh Ngọc Trang.

Một ngày này, sử sách ghi lại.

Ngày 29 tháng 5 năm 1, Ánh Sáng Kỷ.

Huyễn Linh Chiến Trường, Thiên Thế Thịnh Hội, Viện Trưởng của Khoa Học Thánh Viện, Mira Elvis tổng hợp tri thức của Giáo Đình, sáng tạo ra kết tinh của trí tuệ, Cơ Sở Pháp Thuật, đặt nền móng vững chắc cho pháp thuật của thời đại mới.

Cùng ngày, Hồng Y Giáo Chủ, Nguyễn Ngọc Trang được sự cho phép của Giáo Hoàng, chính thức thành lập Thái Dương Thần Vệ, bắt đầu tuyển chọn tinh nhuệ gia nhập, từ đây kể về sau, Thái Dương Thần Vệ phụ trách thực thi công lý, bảo vệ chính nghĩa. Nguyễn Ngọc Trang nghiễm nhiên trở thành tia sáng dẫn đường cho Ánh Sáng Kỷ.

Công Hội Mạo Hiểm Giả, Hội Trưởng, Nguyễn Vu lập ra luật lệ mới, yêu cầu Mạo Hiểm Giả phải nghiêm túc chấp hành.

- -- Trinh Sát Đoàn, Phó Đoàn Trưởng, Selina Lynch được lệnh của Giáo Hoàng đời thứ nhất chấp bút ---

Điều luật mới: Nếu gặp phải chuyện bất bình hoặc kẻ bị tình nghi, trừ khi trong tình huống nguy cấp, nếu không phải lập tức thông báo cho Thái Dương Thần Vệ và không được tự ý hành động.