Một nơi nào đó trên Thiên Quy Đảo, có người lẩm bẩm tự nói một mình.
“Hai phân thân mất liên lạc.”
“Phần lớn ký ức bị mất…”
“Một trăm hai mươi tám Thiên Linh Phá Diệt trận?”
Người đó thì thầm nhỏ nhẹ, sau cùng hắn ta tự hỏi rồi nở nụ cười nham hiểm đầy ẩn ý.
“Quang Minh Giáo Đình, hi vọng rằng, các ngươi chịu đựng qua đợt sóng gió lần này.”
“Thiên Quy Đảo, nước cực kỳ sâu, vô số ánh mắt đang đổ dồn về nó, bí mật năm xưa dẫn đến Tiên Triều đuổi giết Thiên Hoàng Quy...”
"Bây giờ các ngươi quá yếu ớt đến nỗi ta không có một chút dục vọng hủy diệt.”
“Ta đang chờ đây…!”
Một đôi mắt lạnh lùng đột ngột xuất hiện gần Dị Hồn, đó là một đôi mắt kỳ dị và ma mị như thể nó thuộc về một tồn tại khủng bố không ở nhân gian, điều đó khiến con người không dám nhìn thẳng vào, dường như linh hồn của họ sẽ bị đôi mắt này hút đi, vĩnh viễn không bao giờ trở về.
Dị Hồn ngước đầu lên, hắn tỏ ra ngạc nhiên nói: “Có chuyện gì sao?”
“Tiên Triều cũng tham dự, ngươi có nắm chắc không?” Một tiếng nói nhàn nhạt truyền ra từ đôi mắt quỷ dị.
“Đến một cái giết một cái!” Dị Hồn thản nhiên nói ra.
“Rất tốt, cảnh giới trong Thiên Quy Bí cảnh sẽ bị áp chế, tất cả tồn tại dưới Thánh Nhân không thể phá vỡ quy tắc của Thiên Hoàng Quy, tình huống cụ thể ra sao, chờ vào bên trong rồi mới biết được.”
“Ta muốn Tiên Triều thất bại một cách thảm hại.”
Dị Hồn bình tĩnh gật đầu nói ra: “Sẽ không xảy ra sơ xuất.”
“Rốt cuộc thì bên trong Thiên Hoàng Quy là thứ gì?”
“Thứ ngươi cần!” Giọng nói nhàn nhạt đáp lại Dị Hồn.
“Còn một điều cuối cùng, Quang Minh Giáo Đình, ta cảm thấy nó rất thú vị.”
“Và?!” Dị Hồn nghi ngờ.
“Tiềm lực của nó, ta muốn nhìn thấy cực hạn của Quang Minh Giáo Đình nằm ở đâu, nếu như nó dám ngăn cản ngươi thì ngươi nên làm việc mà ngươi muốn làm.” Đôi mắt phát ra âm thanh điềm tĩnh, không thể hiện ra cảm xúc gì.
“Bạch Trọng bị khống chế rồi sao?” Dị Hồn cười khẽ.
Đôi mắt không trả lời nữa, nó dần dần mờ nhạt rồi tan biến vào hư vô, chẳng để lại một chút dấu vết, tựa hồ nó chưa bao giờ xuất hiện ở đây.
Dị Hồn lẳng lặng nhìn vào vị trí của đôi mắt, nội tâm hắn đang suy nghĩ nhiều điều nhưng chưa có câu trả lời thỏa đáng.
“Vẫn thích chơi trò thần bí như cũ.”
“Quang Minh Giáo Đình, các ngươi rất gan dạ, ngay cả người của Ác Quỷ Điện cũng dám điều khiển.”
“Vô tri là tội lỗi đáng sợ nhất!”
“Thời gian cũng gần tới, Thiên Quy Bí Cảnh chuẩn bị mở ra, nên để Thiên Quy Đảo thay đổi một chút.”
“Càng loạn, nước càng trong, thế mới nhìn thấy cá bơi.”
Dị Hồn mỉm cười rồi chìm vào yên lặng.
…
Còn một ngày nữa cho đến khi Quang Minh Giáo Đình mở buổi thẩm phán và tử hình công khai, tội nhân nổi bật nhất là Thiếu Chủ của Đà La Môn, Lý Thừa Ngân cùng với người từng là Thiếu Chủ của Hợp Ma Tông mạnh mẽ, Lương Phi Nguyên.
Ngoài ra, còn có một số tu sĩ của Hợp Ma Tông, vì bọn chúng giết người quá nhiều, tội nghiệt chồng chất, oan hồn bám quanh nên đành phải đưa chúng đi theo Lương Phi Nguyên, số tu sĩ bị bắt tại cửa vào Trúc Cơ Cốc còn lại thì bị phán tội khác nhau, phần lớn là bị giam rồi bắt làm người chăm sóc linh dược trong Huyễn Linh Chiến Trường.
Vô số ánh nhìn tập trung vào Quang Minh Giáo Đình ở Không Vũ Quốc, nhiều tu sĩ tất bật lên đường, chuẩn bị mở mang tầm mắt, bọn họ muốn xem coi Giáo Đình định tổ chức buổi thẩm phán kiểu gì và sự phản ứng của các thế lực liên quan ra sao.
Sự kiện chấn động này lan tỏa đến gần như toàn bộ số thế lực trong Tử Vi Châu, ngay cả Tử Vi Kiếm Tông cũng cử một con thuyền bay khổng lồ tiến thẳng tới Không Vũ Vương Triều.
Thuyền bay dài ba trăm mét, chiều rộng một một trăm mét, hình dáng giống như thanh kiếm ra khỏi vỏ, bên trên là các dãy kiến trúc lầu các tinh xảo đẹp đẽ, từng khẩu Ma Linh Pháo cấp bốn đang sẵn sàng khai hỏa ở hai bên thuyền, nhìn qua thôi liền biết người chế tạo ra chúng là các Tạo Tác Sư tài giỏi, ít nhất là cấp bốn trở lên, tất nhiên, điểm giúp cho con thuyền bay này trở nên nổi bật, quy cách cao hơn là một cây cờ lớn, trên lá cờ có hai chữ Tử Vi sắc bén khiếp người.
Tử Vi Kiếm Tông, thế lực ba sao quản lý Tử Vi Châu, bên dưới là 86 thế lực hai sao, 1055 thế lực một sao, lấy tên tông đổi thành tên châu, không ai dám nghi ngờ sự cường đại của Tử Vi Kiếm Tông.
Trên mũi thuyền, cũng là mũi kiếm nhọn, Diệp Vô Ưu đứng một mình, vẻ mặt không biểu tình, đôi mắt nhắm nghiền lại, một tay đặt lên vỏ kiếm, một tay đặt lên chuôi kiếm, hô hấp đều nhịp, bình bình đạm đạm, bầu không khí vi diệu như là chuẩn bị khai chiến vậy.
Bên ngoài thuyền bay, những đôi mắt đang dò xét trong bóng tối, bám theo phi thuyền cả chục ngàn dặm cũng không bỏ, lâu lâu, một ít vệt sáng gào thét bay đến muốn bắn thủng con thuyền nhưng chúng chưa chạm đến mạn thuyền thì đã bị cắt chém thành hai rồi rơi xuống dưới, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của con người hay loài yêu.
“Diệp Vô Ưu, Ma Biến Kiếm Thể, một trong chín Tử Vi Cửu Kiếm đời trước, không còn gì để bàn cãi về thực lực của hắn.”
“Đám người kia điên rồi ư? Sao lại trêu chọc Diệp Vô Ưu, tên sát tinh này từng ngăn cản hải thú tấn công lục địa Tử Vi Châu.”
“Ba mươi năm trước, dùng tu vi Nguyên Anh đỉnh phong ngăn cản hải thú triều ba ngày ba đêm, còn liên trảm năm Đại Thú Vương, danh tiếng vang dội, không người không biết, không người không hiểu, Diệp Tôn Giả!”
“Đừng quên chiến tích gần nhất là chém giết Hữu Long Đại Tông, Tông Chủ của Hợp Ma Tông.”
“Ba mươi năm sau, liệu hắn đã mạnh tới nhường nào? Với lại, kẻ dám thăm dò Tử Vi Phi Thiên Thuyền cũng không dễ chọc.” Một tu sĩ suy nghĩ tỉ mỉ, nhận ra vấn đề đặc biệt trong đó.
…
Tại một nơi nào đó cách Không Vũ Quốc không xa, một nhóm tu sĩ với số lượng lớn đang tập hợp, bọn họ mặc nhiều loại trang phục khác nhau chứng tỏ bọn họ đến từ nhiều thế lực, trong đó có cả đồng phục của Thi Âm Tông.
Đây là khu đóng quân của một liên minh chuẩn bị tấn công Quang Minh Giáo Đình.
Có tu sĩ phụ trách kiểm tra pháp bảo, trận bàn, đan dược, phù chú, hay là các khối gỗ chứa cương thi.
Có tu sĩ trật tự ngồi xếp bằng tu luyện, điều chỉnh trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Từng chiếc phi thuyền lớn đang neo đậu bên ngoài khu đóng quân, kiểu dáng thiết kế khác nhau, chủ yếu là trông ngầu, quỷ dị, đáng sợ, nhìn qua liền biết chúng thuộc về thế lực hung hăng ngang ngược.
Một hội nghị bàn bạc kế hoạch đang diễn ra với sự góp mặt của nhiều nhân vật lớn trong thế lực hai sao, mỗi một tu sĩ có mặt ở đây đều đạt cảnh giới Nguyên Anh Chân Quân trở lên.
“Kết quả thăm dò thế nào rồi?” Một người khẽ hỏi.
“Diệp Vô Ưu giết chết toàn bộ tử sĩ của chúng ta, tạm thời không phát hiện tu sĩ khác ngoài Diệp Vô Ưu và một số Tử Vi Cửu Kiếm thế hệ mới.”
“Tử Vi Kiếm Tông sẽ không cử tu sĩ mạnh hơn Diệp Vô Ưu đến tham dự một buổi lễ nhỏ của Quang Minh Giáo Đình, bọn họ đang gặp áp lực lớn vì hải yêu đang chuẩn bị có động tác mới.”
“Người ở sau muốn một kết quả, các ngươi hiểu rồi chứ?”
“Tấn công Quang Minh Giáo Đình để trả thù chỉ là một cái cớ, nhiệm vụ chính của chúng ta là bắt giữ một con tin, sau đó dùng Quang Minh Giáo Đình làm bàn đạp, thuận tiện giết ngược lên Yêu Nguyệt Tông, nếu như Giáo Đình có đồng minh khác nữa, cứ giết sạch chúng.”
“Làm như vậy rất nguy hiểm, phải biết rằng, lần trước Tử Hà Kiếm Tôn xuất kiếm, một kiếm trảm chín Hóa Thần Đại Tôn từ khoảng cách cực kỳ xa xôi, thực lực quá kinh khủng, chúng ta không phải là đối thủ.” Một người tỏ ra lo lắng.
“Tất cả nằm trong tính toán, con tin trong tay chúng ta, Tử Hà Kiếm Tôn sao dám vọng động? Hơn nữa, người có thể ngăn cản Tử Hà Kiếm Tôn trên Thiên Quy Đảo cũng không ít, đừng lo lắng, chúng ta có hậu thuẫn.”
“Vậy thì tốt!” Mọi người gật đầu an lòng.
“Phi Hạc Thương Hội trả lời sao rồi?”
“Huỳnh Thế Vinh trả lời rằng hắn sẽ thuê tu sĩ giúp đỡ, đổi lại, sau khi xong việc, hắn muốn chúng ta nhường một ít tài nguyên để mở rộng Phi Hạc Thương Hội.”
“Yêu cầu cũng không quá đáng, thuê tu sĩ rất tốn tiền, tạm thời chấp nhận điều kiện của hắn đi, sau này tìm cớ giết luôn là được.”
“Lý Thiên Dự muốn con trai của hắn còn sống.”
“Đà La Môn nội tình sâu khó đoán, chúng ta không nên đối nghịch với chúng.”
“Đến giờ phút này còn định tổ chức Hội Thưởng Rượu? Chúng đang nghĩ gì thế?”
“Kỷ Hằng Vương Triều cũng muốn tham gia vào liên minh của chúng ta, Kỷ Chính Thiên sẽ cử cường giả đến trợ trận, sau này hắn muốn thuê chúng ta giúp đỡ hắn trừ khử quân phản loạn.”
“Tử Vi Kiếm Tông đề phòng hải yêu, Kỷ Hằng nội chiến, Tà Đồ nổi dậy, nay đến chúng ta tiêu diệt Yêu Nguyệt Tông, thêm dầu vào lửa, đốt cháy Tử Vi Châu!”
“Hahaha!”
“Truyền lệnh xuống dưới, chuẩn bị xuất phát, nghiền nát Quang Minh Giáo Đình!”