Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình

Chương 116: Hai tình địch giằng co (2)




Phá điểu bay ra từ tay áo của Đóa Đóa, nhìn hắn chằm chằm, "Thế thân của Thái tử phải không?"

Nó hừ một tiếng, "Gọi Thái tử lại đây, cho ta nhìn thấy hai ngươi xuất hiện cùng một lúc!"

Hoàng Phủ Dật thực bình tĩnh, "Thái tử không có ở trong cung."

Phá điểu cũng không phải dễ bị lừa như vậy, thu hồi dáng vẻ hô to gọi nhỏ ngày thường, nhìn nó vậy mà cũng có chút uy nghiêm.

"Lúc nào thì Thái tử trở về?"

"Không nói."

Phá điểu chuyển qua hỏi Đóa Đóa, "Ngươi đã từng thấy hai người bọn họ xuất hiện cùng một lúc chưa?"

Ách. . . . . ."Chưa từng."

Đóa Đóa có chút mờ mịt nháy mắt mấy cái, "Ngươi nghi ngờ. . . . . . hai người bọn họ là cùng một người?"

Ý Phá điểu là vậy sao?

"Ừm." Phá điểu mắt lạnh nhìn Hoàng Phủ Dật.

"Không thể đâu, tính tình của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau mà, với lại hắn nói dối việc này làm cái gì?"

Đóa Đóa không muốn tin tưởng vào chuyện như vậy, có chút lo lắng nhìn Hoàng Phủ Dật.

"Làm gì vậy?"

Phá điểu bay tới trước mặt nàng, kéo mạnh nàng đến trước gương đồng ——

Thực sự là kéo, sức lực của con chim này vẫn luôn rất thần kỳ .

Phá điểu chỉ chỉ vào ảnh Đóa Đóa phản chiếu trong gương đồng, "Bộ dạng nhìn cũng được, còn có thể khiến người ta muốn chiếm tiện nghi gì đó."

"Trước đây ta cũng không phải như vậy ." Đóa Đóa rầu rĩ nói, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Dật.

Hoàng Phủ Dật cười đi tới bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, liếc mắt về phía Phá điểu.

"Ta có thể chứng minh mình không phải là thái tử," hắn mang vẻ mặt bình tĩnh, "Đóa Đóa, nàng ra ngoài trước đi, ta muốn một mình nói chuyện với nó."

Nói chuyện?

Được rồi, con Phá điểu này dường như thật sự biết rất nhiều, quả thực có thể dùng chữ "Nói chuyện" này.

Đóa Đóa nghe lời đi ra cửa, cửa phòng vừa đóng lại, trong phòng một người một chim liền giương cung bạt kiếm lẫn nhau.

"Ngươi đến tột cùng là thứ gì vậy?" Hoàng Phủ Dật chặt chẽ nhìn chằm chằm con chim lòe loẹt kia.

Phá điểu kiêu ngạo mà hất đầu lên, "Ngươi chỉ cần biết rằng ta cao cấp hơn so với loài người các ngươi là được."

Hoàng Phủ Dật cũng không quá kinh ngạc đối với đáp án này, chỉ là hỏi nó, "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Vấn đề này phải là ta hỏi ngươi mới đúng!"

Giọng nói của Phá điểu uy nghiêm hơn ngày thường rất nhiều, còn chặt chẽ nhìn chằm chằm hắn.

"Ngươi lừa tiểu ngu ngốc kia rằng ngươi là thế thân của chính mình làm gì?"

"Ta có nguyên nhân của ta."

"Nguyên nhân gì?"