Quay Đầu Vẫn Thấy Anh

Chương 2




Tôi đã từng có ý nghĩ rằng bản thân sẽ chôn chặt tình cảm này cho tới cuối đời, nhưng sự xuất hiện của Ninh Mộng đã làm tôi nhận ra bản chất của tình yêu là đố kỵ và ích kỷ.

Nhìn thấy Tống Thần đối xử dịu dàng với Ninh Mộng, tôi không kiềm được mà cảm thấy vô cùng ghen tị.

Tình yêu đáng ngưỡng mộ của họ trong mắt người khác, trong mắt tôi lại vô cùng khó coi.

Dần dần, tình cảm trong sáng ngày nào mà tôi dành cho Tống Thần, phút chốc đã bị sự ghen ghét và lòng đố kỵ thay thế.

Tôi nghĩ đủ mọi cách để chia rẽ Tống Thần và Ninh Mộng, trở thành một người đáng ghét đến mức bản thân tôi cũng không còn nhận ra chính mình.

Nhưng dù cho tôi chia rẽ thế nào, tình cảm của Tống Thần và Ninh Mộng vẫn không hề bị sứt mẻ.



Đổi lại là Ninh Mộng, cô ấy đối với tôi không những không ghét bỏ mà còn đối đãi với tôi tốt hơn nhiều lần.

Người khác không hiểu tại sao, nhưng tôi thì hiểu rất rõ, ánh mắt mà Ninh Mộng nhìn tôi là ánh mắt của sự thương hại.

Ninh Mộng càng đối xử tốt với tôi bao nhiêu thì tôi lại hận cô ấy bấy nhiêu.

Cô ấy dễ dàng có được tình cảm của Tống Thần thứ mà tôi dù có hạ thấp bản thân cỡ nào cũng không tài nào có được.

Cô ấy có một gia đình hạnh phúc, có bạn bè để tâm sự, tính cách hiền dịu ôn hoà, lại có nhan sắc xinh đẹp, cô ấy dường như có tất cả mọi thứ trên đời.

Tôi ghen tỵ với cô ấy phát điên lên được.