Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Quay Lại Vẫn Thấy Anh - Chương 48: Chiến hữu




Phim trường Hoành Điếm, Chiết Giang

Mặc dù chưa quay xong Thực tập sinh nhưng Lệ Dĩnh đã vội vàng gia nhập đoàn làm phim Thục Sơn, bộ phim mà Kỳ Long đã mời cô đóng vai chính. Càng cuối năm lịch trình càng dày đặc, Lệ Dĩnh liên tục di chuyển từ Thượng Hải đến Chiết Giang, ngủ cũng không được bao nhiêu. Kiến Hoa cũng như vậy, sau Tết đoàn viên, đã lâu rồi hai người không gặp nhau. Mỗi ngày cũng chỉ có thể gọi điện lúc đêm muộn. Những tưởng công việc bận rộn cuốn họ theo nó sẽ bớt nhớ về đối phương, nhưng thời gian càng ít thì nhớ lại càng nhiều. Tình cảm cũng từ đó sâu hơn.

Trong phim lần này Lệ Dĩnh đóng vai con gái của Kỳ Long. Thế nên tất cả mọi người gọi Kỳ Long là "Long ca", duy chỉ mình cô gọi anh là "papa" với điệu bộ rất dễ thương. Kỳ Long là bạn thân của Kiến Hoa, một người là sư phụ, một người là papa, mối quan hệ này xét ra cũng thật quá khăng khít. Kiến Hoa cũng chẳng cần mở lời thì Kỳ Long cũng biết chiếu cố Lệ Dĩnh khác biệt so với những người anh từng hợp tác. Bạn thân của anh, anh biết. Lần gặp Kiến Hoa trên phim trường Hoa Thiên Cốt, Kỳ Long đã thấy trong mắt người bạn của mình chỉ duy nhất có Lệ Dĩnh. Anh như thấy lại hình ảnh của mình vài năm trước khi đóng phim với Thi Thi, người cũng sắp trở thành vợ anh. Chuyện tốt như vậy, anh đương nhiên phải đối xử đặc biệt với em dâu tương lai chứ.

"Papa, tối nay con không đi ăn cùng mọi người được không?" - Trời xẩm tối, chỉ còn một phân cảnh nữa là Lệ Dĩnh kết thúc những cảnh quay của cô ngày hôm nay. Ban sáng mọi người đã nhất trí tối sẽ cùng đi ăn. Nhưng hôm nay Lệ Dĩnh có kế hoạch khác. Nghỉ giữa cảnh, Lệ Dĩnh mon men lại gần chỗ Kỳ Long và đạo diễn, ghé tai anh hỏi nhỏ.

"Vì sao vậy?" - Kỳ Long hấp háy đuôi mắt, nguyên nhân anh cũng biết rồi, nhưng cái tính thích trêu chọc người khác đúng thật với Kiến Hoa giống y đúc.

"Không phải...sư phụ...đã nói rồi sao?" - Lệ Dĩnh cong môi nhõng nhẹo, điệu bộ y như con gái đang làm nũng cha mình. Mà Kỳ Long cũng ra dáng lắm chứ. Chỉ có điều anh vẫn cố tình trêu cô, lắc đầu phủ nhận.

"Papa chưa có nghe nói"

"Là tối nay...con đi chơi với sư phụ" - Chỉ như vậy Lệ Dĩnh đã bị lừa, cô hạ thấp giọng hơn nữa, e thẹn thú nhận, cảm giác như một cô gái mới tỏ tình vậy.

"Được...papa cho con đi, nhưng kêu cậu ấy đưa về sớm một chút" - Kỳ Long hắng giọng ra vẻ nghiêm khắc của một người cha dặn dò con gái, trông cũng giống lắm. Nhưng thấy bộ mặt ngơ ngác của Lệ Dĩnh liền bật cười.

"Papa nói đùa thôi, cậu ấy sắp đến rồi đó"

Lệ Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, cô hoàn thành xuất sắc cảnh chờ đợi người yêu của mình với chỉ một đúp, bởi chính cô đã đem cảm xúc của bản thân mình vào nhân vật. Cô cũng đang đợi người yêu của mình đến đón mà.

...

Hoành Điếm rộng lớn như vậy, có những bối cảnh được phục hồi nguyên trạng, kích cỡ y hệt cảnh thật so với thực tế. Có điều trong những chỗ đó tuyệt đối không được di chuyển bằng ô tô, người ta lo sợ ô tô sẽ làm di tích và công trình nhanh chóng xuống cấp. Để di chuyển trong phim trường, người ta dùng xe điện. Vừa phục vụ khách tham quan, cũng vừa phục vụ đoàn làm phim.

Kiến Hoa đã tới Hoành Điếm trước đó hơn một giờ, nhưng ô tô phải đậu bên ngoài. Cố gắng lắm Khang Vũ mới sắp xếp được một chiếc xe điện cho Kiến Hoa, nhưng anh đã dùng hết sức rồi mà trên xe vẫn có ba người đồng hành khác, là ba cô gái còn rất trẻ. Dù Kiến Hoa đã bịt kín mít và đeo kính, nhưng ba cô gái kia cũng không khó gì để nhận ra anh sau một hồi xem xét. Nào là chụp ảnh, xin chữ ký, trả lời vài câu hỏi...anh cũng làm cho nhanh chóng. Anh muốn bí mật đến thăm Lệ Dĩnh nhưng xem ra cũng thật quá khó.

Dám chắc, chỉ sau đây vài phút thôi, khi anh đi khỏi, mấy tấm ảnh kia sẽ ngay lập tức có mặt trên weibo, và việc anh đến trường quay Hoành Điếm sẽ lan rộng. Rồi nghi vấn tại sao anh lại đến đó vào cuối ngày khi không hề có lịch trình ở đây cũng đủ khiến cánh phóng viên thêu dệt nên đủ điều. Anh cần phải đánh lạc hướng suy nghĩ của bọn họ. Và người có thể giúp anh may mắn lại đang ở đây.

Dưới đại diện uy nghiêm, một nam nhân thân áo choàng xám với nét mặt thâm trầm, lộ rõ suy tư đang ngóng nhìn đến phía chân trời. Trái tim anh ta nhỏ bé nhưng lại phải chứa quá nhiều thứ, tình yêu với một cô gái anh luôn giữ trong lòng, tình yêu với quốc gia, với thiên hạ...cuối cùng anh cũng chỉ có thể chọn một. Ánh mắt đượm buồn nặng trĩu tâm sự, thể hiện sự đấu tranh mãnh liệt đang diễn ra trong nội tâm chàng trai đó để lại nỗi ám ảnh cho những người đang nín thở theo dõi cảnh quay. Đó chính là cái mà người ta vẫn gọi là diễn xuất chạm tới trái tim của khán giả.

"Cắt. Tốt lắm. Hôm nay nghỉ ở đây"

Đạo diễn vừa hô "Cắt" Kiến Hoa đã mỉm cười vẫy tay với người đàn ông mặc áo choàng xám đó. Người này tỏ vẻ ngạc nhiên khi Kiến Hoa xuất hiện.

"Lão Hồ, đã lâu không gặp" - Kiến Hoa niềm nở chào hỏi, những người xung quanh thi nhau chỉ trỏ. Chẳng mấy khi, hai nam thần cùng xuất hiện một lúc trên phim trường, đúng là nhiều năm khó gặp.

"Hoa ca, sao anh lại tới đây"

Hồ Ca và Kiến Hoa là bạn thân từ khi đóng chung Tiên Kiếm sáu năm trước. Sau bộ phim đó, danh tiếng của cả hai cùng được nâng lên rõ rệt. Bước vào hàng nam thần của truyền hình Trung Quốc. Mỗi người chọn một hướng đi riêng cho sự nghiệp của mình, nhưng tình bạn đó vẫn không thay đổi. Họ thân nhau đến mức mỗi lần cùng xuất hiện chung là fan của họ đều kích động tới mấy ngày liền sau đó. Mà chuyện này thuộc hàng hiếm có đối với các diễn viên Trung Quốc, đặc biệt lại cùng là nam giới với nhau. Cũng không ít lần họ đến thăm nhau trên phim trường, nhưng đến giờ này có phải quá kì quái rồi không. Hơn nữa đâu cần ăn mặc kín mít thế kia.

"Đến thăm chiến hữu không được sao?" - Thấy ánh mắt dò xét mang tia láu cá của Hồ Ca, Kiến Hoa liền trả treo.

"Chiến hữu...là em...hay là Long ca?" - Cả Kỳ Long và Hồ Ca đều là bạn thân của Kiến Hoa. Nhưng hai người đó không có quen biết nhau. Tuy nhiên, Hồ Ca lại biết đoàn làm phim của Kỳ Long cũng đang ở đây. Chỉ cách bọn họ vài trăm mét là cùng. Thậm chí vài cảnh quay còn lấy bối cảnh giống nhau. Chiến hữu mà Kiến Hoa muốn tới thăm này là Hồ Ca, Kỳ Long hay là ai khác đây. Hồ Ca chỉ là hỏi theo thói quen trêu chọc người khác nhưng ngờ đâu lại đánh trúng ý định của Kiến Hoa.

"Coi như cả hai đi" - Kiến Hoa trả lời qua loa cho qua chuyện, nhưng Hồ Ca đâu phải là người dễ đối phó như thế.

"Không được, chuyện gì cũng phải rõ ràng. Nếu không mời anh sang thăm Long ca, em đi về đây"

Hồ Ca giả bộ không quan tâm, bỏ đi, Kiến Hoa thấy vậy liền sốt ruột giữ lại.

"Khoan đã"

"Nói hay không nói?"

Hồ Ca rõ ràng ra điều kiện, bắt buộc phải nhận được câu trả lời. Trước sự truy hỏi dồn dập của Hồ Ca, Kiến Hoa cũng không thể giấu thêm.

"Anh là đến thăm Lệ Dĩnh"

"Ai cơ?" - Hồ Ca quả thực có chút bất ngờ. Ban đầu anh còn tưởng Kiến Hoa tới đây thăm anh thật, ai ngờ là có mục đích khác. Anh cũng đã nghe rõ, có điều vẫn cố tình hỏi lại, vì bộ dạng thú nhận đang yêu của Kiến Hoa bây giờ, anh chưa từng được thấy. Từ khi nào mà khi nhắc đến tên một cô gái mà Kiến Hoa lại có cảm xúc đó trên mặt.

"Lệ Dĩnh"

Hồ Ca chỉ cần vài giây đã liền hiểu vấn đề. Thì ra nguyên nhân của việc Kiến Hoa tự nhiên xuất hiện ở trường quay Lang Nha Bảng là có ý đồ cả. Ngay cả việc cố tình xuất hiện lúc đông nhất, mấy phóng viên hiện trường còn ở đó cũng đã tính rồi. Ngày mai chắc chắn sẽ có tin tức kiểu như "Hoắc Kiến Hoa tới thăm Hồ Ca.." hay đại loại như vậy. Việc nhỏ nhưng che giấu ý đồ lớn. Đúng là chỉ khi có người yêu rồi Kiến Hoa mới như vậy. Anh mừng con không hết, đương nhiên giúp chứ. Thế rồi Hồ Ca nhanh nhảu rút điện thoại, chụp lấy chụp để vài tấm, tối nay weibo anh bỏ bẵng cả tuần cũng có ảnh để khoe.

Như vậy là một công đôi việc. Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy rằng Kiến Hoa tới thăm Hồ Ca, hoặc Kỳ Long...đâu ai nghĩ tới việc phim trường có hai người bạn thân của anh mà anh lại tới thăm Lệ Dĩnh. Kiến Hoa cư nhiên lấy hai người bọn họ làm bình phong cho cuộc hẹn hò bí mật của mình. Mà hai người kia, đâu còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đồng ý. Đợi đến khi mấy tay phóng viên chụp hình chán rồi, người cũng tản bớt, lúc này Kiến Hoa cũng đâu còn lý do gì mà ở lại thêm nữa.

"Cô ấy gửi lời chào cậu đó. Với lại, lần sau anh có tới thì không phải bất ngờ như vậy, khỏi người khác nghi ngờ." - Kiến Hoa cười ngất. Không chỉ lần này, mà còn có lần sau nữa. Hồ Ca mới nghe đã méo mặt.

Bóng tối đã hoàn toàn bao phủ Hoành Điếm, giờ cũng chẳng còn mấy khách du lịch qua lại nữa. Kiến Hoa rời đi, sau lưng anh, Hồ Ca còn cao hứng, cố tình ngâm nga một câu hát:

"..Em cướp trái tim anh đi mất rồi

Khi cả thế giới của anh đang trở nên ảm đạm..."

Câu hát này thật giống với tâm trạng Kiến Hoa lúc này. Anh nghe rõ từng từ, chỉ lắc đầu mỉm cười bước tiếp, vứt lại một nắm đấm ra phía sau cho Hồ Ca. Sau này nếu lấy Hồ Ca và Kỳ Long ra làm bình phong, anh sẽ còn bị hành hạ nhiều.

...

Con đường chính của Hoành Điếm giờ đã vắng người. Trường quay của Lang Nha Bảng và Thục Sơn đối diện nhau. Khi những ánh đèn trên con đường bắt đầu bật sáng thì từ hai nhánh nhỏ cắt ngang con đường, hai bóng đen cũng từ đó xuất hiện, bước chân có vài phần vội vã.

Hai bóng đen ngày càng lại gần nhau, đến điểm giao với con đường chính của Hoành Điếm thì họ cùng lúc rẽ vào. Họ đi song song với nhau, người đàn ông bước chậm lại, cô gái lại bước nhanh hơn. Nếu ai đó đi ngang qua, cũng chỉ thấy hai người mặc đồ kín mít đang sải bước mà xem ra họ cũng chẳng quen biết gì nhau. Nhưng chỉ đi được mấy bước thì cả hai người bọn họ cùng không hẹn trước, đi xích lại gần nhau. Người đàn ông bỏ tay nãy giờ vẫn để trong túi áo, nhanh chóng kéo bàn tay cô gái, nắm thật chặt, mà cô gái kia cũng không hề có ý phản kháng. Đến lúc khoảng cách giữa hai người thu hẹp nhất có thể, cô gái mới lên tiếng.

"Sư phụ, anh đến muộn" - Lệ Dĩnh bỏ chiếc khẩu trang che hết cả khuôn mặt mình quay sang nhìn Kiến Hoa trách móc.

"Quá nhiều người nhìn thấy anh, nên không thể tới thẳng đó đón em" - Chính vì bị nhiều người nhìn thấy, nên Kiến Hoa đành phải tạt qua chỗ Hồ Ca để lừa bọn họ. Tránh bị nghi ngờ. Thế nên đành phải nhắn tin cho Lệ Dĩnh đợi anh một lát, đến khi trời tối hẳn, mới có thể gặp cô.

"Papa nói anh đưa em về sớm một chút đó"

"Anh ấy là papa của em, đâu phải của anh. Mấy giờ về, anh quyết là được"

Lệ Dĩnh liếc xéo Kiến Hoa một cái, cô đúng là đã đi theo anh rồi, đưa cô đến đâu, đi đến bao giờ...đúng là cô không thể quyết được.

Ô tô đã chờ sẵn bên ngoài, hai người họ nhanh chóng lên xe, tránh dần dà có ai lại nhìn thấy. Và như thế, chuyến hẹn hò bí mật của bọn họ mở đầu trót lọt.

...

Hàng Châu là thủ phủ của Chiết Giang. Người ta nói nếu đến Chiết Giang mà không tới Hàng Châu thì coi như chưa tới Chiết Giang. Nơi này hội tụ mọi tinh hoa văn hóa, lịch sử, tín ngưỡng của Trung Hoa đặc biệt là hai triều đại Minh - Thanh. Hàng Châu quanh năm náo nhiệt, lễ hội trải dài từ đầu đến cuối năm, lúc nào cũng đông đúc...không ai có thể bỏ qua được sức hút của nó. Nhưng lúc này mà Kiến Hoa đưa Lệ Dĩnh tới Hàng Châu quả thực đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Bọn họ chỉ cần xuất hiện ở đó, không quá mười phút sau, tin tức đã lan truyền tới tận Đài Loan rồi. Muốn ăn một bữa cơm đơn giản với nhau cũng thật khó khăn. Bọn họ không thể đi đến nơi đông người, thế nên có một nơi duy nhất họ có thể đến mà không bị ai làm phiền...nơi đó không đâu xa...là Tây Hồ.

Cũng chẳng ai rảnh rỗi mà du ngoạn thắng cảnh Tây Hồ vào ban đêm cả. Như vậy đâu nhìn thấy gì. Thế nhưng, hôm nay, mặt nước của Tây Hồ in bóng một một con thuyền trôi chầm chậm. Ánh sáng của đèn lồng, của những mành trúc dạ phản chiếu trên mặt hồ phẳng lặng. Chủ nhân của con thuyền đã già cả, cũng tò mò ai lại muốn dạo Tây Hồ vào buổi tối. Nhưng ông cũng chẳng quá quan tâm làm gì, vì nhờ đó ông mới có một món thu nhập bất ngờ. Chỉ cần để gió đẩy con thuyền trôi từ từ, đặt sẵn một bàn ăn thịnh soạn đón hai vị khách của ông tới là được.

Kiến Hoa đã cố gắng chọn chiếc du thuyền cổ, nhỏ nhất có thể để tránh bị chú ý. Bên trong con thuyền cũng ấm cúng không khác gì nhà của anh cả, hơn nữa, tiện nghi gì cũng có đủ. Nói không ngoa, hai người có thể ở trong con thuyền đó tới tận sáng mai cũng không hề gì.

"Waaa...sư phụ, em rút lại lời nói ban nãy. Ăn với sư phụ vẫn ngon hơn" - Lệ Dĩnh thấy bàn thức ăn đủ các món mĩ vị của Hàng Châu trước mặt liền liếp câu chính cô mới nói ban nãy. Lúc đó Lệ Dĩnh trách Kiến Hoa đến muộn, hại cô bụng đói meo, lại còn bỏ lỡ bữa ăn cùng với đoàn làm phim. Mà bình thường papa của cô đều chuẩn bị đồ ăn rất ngon. Nhưng so với bây giờ quả thực vẫn kém xa. Lệ Dĩnh ra bộ nũng nịu, hối lỗi, kéo tay Kiến Hoa xuống bàn.

"Vậy anh hay papa của em tốt hơn" - Còn may không có Kỳ Long ở đây, chứ nếu thấy cảnh này, dám chắc anh sẽ nghi ngờ liệu đây có phải người bạn thân của anh không nữa. Hoàn toàn là một người khác. Đến một bữa cơm cũng phải so bì ai tốt hơn ai, mà người kia là Kỳ Long chứ đâu phải tình địch nào của anh.

"Đương nhiên là sư phụ" - Đồ ăn trước mặt, Lệ Dĩnh chẳng còn quan tâm thế sự nữa. Kiến Hoa nói gì cô cũng gật, hùa theo ý anh. Kiến Hoa được thể lại càng hỏi nhiều, anh nhìn cô rồi tự cười cũng đã đủ no rồi. Cái dạ dày của anh đâu chứa được nhiều đến thế.

"Có cần phải về sớm nữa không?"

"Không cần"

Kiến Hoa rõ ràng trưng một điệu cười có vài phần đắc ý. Anh cũng chỉ đụng vài món, mỗi thứ một chút. Chủ yếu đều là gắp cho Lệ Dĩnh, thỉnh thoảng lại lau vệt thức ăn lem trên miệng cô. Mọi hành động đều đơn giản, nhưng đối với anh, giây phút này lại quý giá nhất.

Đêm tuy lạnh, nhưng đã đến Tây Hồ không thể không ngắm cảnh, huống chi trên thuyền cũng thắp đèn lồng rất sáng, bọn họ có thể trông quảng cảnh xung quanh trên hồ. Ăn xong, Lệ Dĩnh tựa lan can con thuyền trông ra phía xa. Cảm giác bình yên, tĩnh lặng này cô đã tìm kiếm bao năm qua. Và từ khi ở bên Kiến Hoa cô đã tìm thấy nó. Ở Giang Tử Đằng cũng vậy, ở Tây Hồ cũng thế...chỉ cần nơi nào có anh bên cạnh, cô đều thấy ấm áp.

Cũng từ khi có Lệ Dĩnh trong cuộc đời mình, Kiến Hoa mới biết thế nào là toàn tâm toàn ý với một cô gái. Anh biết thể hiện được tình cảm luôn cố che giấu trong trái tim mình. Ở trước mặt Lệ Dĩnh, anh muốn là chính mình, yêu cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô...chỉ như những đôi tình nhân bình thường. Một con người lạnh lùng chịu lùi sang một bên, bây giờ chỉ có một người đàn ông chân thành và ấm áp.

Từ phía sau, Kiến Hoa khoác thêm một chiếc áo cho Lệ Dĩnh, kéo cô vào lòng mình.

"Tiểu Dĩnh, em có muốn thấy hoa đào sớm không?"

"Nhưng bây giờ hoa đào còn chưa nở mà" - Lệ Dĩnh thắc mắc, phải mấy tháng nữa hoa đào mới nở. Cô dù rất muốn thấy nhưng điều đó là bất khả thi.

"Không phải ở đây, chẳng phải sắp tới em đi Nhật quay quảng cáo sao? Anh sẽ qua đón em xem hoa anh đào" - Sắp tới Lệ Dĩnh sẽ tới Nhật Bản quay quảng cáo, còn Kiến Hoa sẽ tới Hàn Quốc quay phim điện ảnh mới. Đó không phải là cơ hội tốt cho hai người gặp nhau hay sao. Ở nước ngoài, đặc biệt lại là Nhật Bản, sẽ không ai soi mói đến họ. Hoa đào với hoa anh đào cũng đâu khác nhau là mấy. Cái họ muốn tận hưởng chính là vẻ đẹp mong manh của nó. Nhìn hoa đào, họ cũng sẽ nhớ lại những kỉ niệm đẹp khi còn quay phim Hoa Thiên Cốt - sợi dây vô hình đã gắn họ với nhau.

"Ở đó sẽ chẳng ai làm phiền chúng ta"

"Đều nghe theo anh" - Lệ Dĩnh gật đầu, nép sâu vào lòng Kiến Hoa, chỉ cần ở đó có anh, thì với cô đi đâu cũng được.

Những cơn gió cuối thu lạnh mát phả từng đợt vào mặt Lệ Dĩnh, cô không lạnh, vì sư phụ đang ôm cô mà. Nhưng cảm giác an toàn lẫn ấm áp này lại kéo cô vào giấc ngủ.

"Sư phụ, em lại buồn ngủ rồi, chúng ta về thôi"

"Em cứ ngủ đi, anh muốn ở thêm một chút nữa. Lát nữa anh đưa em về, đảm bảo khi tỉnh dậy đã ở trong phòng rồi" - Hai người đâu có nhiều cơ hội ở bên nhau như bây giờ, Kiến Hoa là muốn ôm cô lâu thêm một chút, níu kéo hơi ấm của Lệ Dĩnh thêm một lúc. Phải đợi rất lâu nữa, anh mới lại được ôm cô trong lòng.

Tiếng náo nhiệt trong bờ phía xa vẫn còn vọng đến tận đây, nhưng ai cần quan tâm chứ. Con thuyền vẫn lững lờ trôi, họ cũng chỉ cần khoảnh khắc này trôi chậm lại.