Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Quay Lại Vẫn Thấy Anh - Chương 52: Chia đôi




Lịch trình bận rộn đã phần nào đó giúp Kiến Hoa và Nancy thành công với việc không để Lệ Dĩnh đọc được những tin tức trên mạng. Vì chuyện này về cơ bản chỉ từ sự biến mất không lời giải thích của Kiến Hoa ở Hàn Quốc nên cũng không ai dám hỏi công ty quản lý của Lệ Dĩnh. Vì chắc chắn cũng chẳng nhận được câu trả lời. Thậm chí còn có thể bị đưa vào danh sách đen những đơn vị truyền thông thiếu thiện chí. Sau này họ muốn tiếp cận hay phỏng vấn Lệ Dĩnh cũng khó khăn hơn. Hơn nữa, người trong ngành cũng biết, mặc dủ trên danh nghĩa Lệ Dĩnh vẫn thuộc sự quản lý của Hải Nhuận, nhưng thực tế, hoạt động của cô đều do Phòng làm việc do chính cô thành lập giải quyết. Những chuyện ngoài luồng như vậy, lại không có cơ sở chính xác, họ sẽ không trả lời.

Ngược lại, muốn đào sâu vào chủ đề nóng đó, họ tìm Hoa Kiệt. Văn phòng Hoa Kiệt ở Thượng Hải ngày nào cũng có phóng viên túc trực bên ngoài. Tuấn Kiệt và Tố Thu một ngày không biết nghe đến bao nhiêu cuộc điện thoại, trả lời bao nhiêu email, bình luận trên weibo Hoa Kiệt về chuyện đó. Dù đã nhận được câu trả lời là Kiến Hoa đã dành một ngày đó để đi nghỉ ngơi, nhưng họ không nói địa điểm là ở đâu. Vì nếu nói mà bị phát hiện ra nói dối sẽ càng rắc rối. Họ cũng không thể nói Kiến Hoa đi Nhật Bản được. Vì nếu nói như thế, họ có mười cái miệng để giải thích rằng chỉ là trùng hợp thì cũng chẳng ai tin cả.

Phải ở trong mới biết, Hoa Kiệt đang chịu áp lực khá nhiều, từ người hâm mộ, từ truyền thông, thậm chí cả các đơn vị sản xuất. Cũng không có gì lạ, vì mười năm qua, Kiến Hoa vẫn chưa từng có một mối quan hệ nào khác. Ngay cả Kỳ Long, Hồ Ca còn lạ lẫm với việc Kiến Hoa có bạn gái. Thì khỏi phải nói chuyện này đã tác động đến những người khác thế nào. Sau Hoa Thiên Cốt, chắc chắn sức ảnh hưởng của Kiến Hoa sẽ tăng lên đáng kể, vậy nên các nhà sản xuất cũng lo ngại việc này sẽ ảnh hưởng đến những dự án tiếp theo. Tố Thu và Tuấn Kiệt thay nhau đàm phán, giải quyết, cho họ một lời giải thích hợp lý. Chuyện này mới có thể tạm cho qua. Nhưng dập làn sóng trên mạng lại không dễ như làm việc với nhà sản xuất. Đặc biệt là với các fan hâm mộ của Kiến Hoa. Phải nói là đã lâu lắm rồi, weibo mới lại có một cuộc khẩu chiến theo đúng nghĩa, mà tham gia vào đó chính là fan của anh, và những người ủng hộ couple Hoa Dĩnh. Mỗi người có lý lẽ riêng của mình. Không ai chịu ai, nên mới gây ra một trận lùm xùm. Sự việc còn lớn hơn khi fan hâm mộ của Lệ Dĩnh cũng tham gia. Đến khi Hoa Kiệt và Phòng làm việc của Lệ Dĩnh phải đứng ra giải quyết cuộc khẩu chiến đó, thì chuyện này không thể giấu Lệ Dĩnh nữa.

"Lệ Dĩnh, chuyện này chưa trực tiếp liên quan đến em. Chúng ta cứ im lặng đi. Để Hoa Kiệt giải quyết là được rồi"

Lệ Dĩnh đang ở Bắc Kinh quay quảng cáo cho một hãng thời trang cũng không thể yên tâm về chuyện đó. Thời gian nghỉ giữa cảnh quay, cô dành toàn bộ để đọc tin tức trên mạng. Suốt mấy ngày qua cô đã bỏ lỡ những chuyện gì. Chuyện mà ai cũng biết, duy chỉ mình cô là không biết. Nếu chuyện không đến nước này, thì có lẽ nó sẽ âm thầm trôi qua, mà cô còn không hề thấy cái bóng của nó. Nancy vốn cũng không muốn để Lệ Dĩnh biết chuyện này, nhưng giờ cũng chỉ còn cách trấn an Lệ Dĩnh thôi.

"Fan của em cũng tham gia vào rồi. Còn có thể nói là không liên quan đến em sao?"

Khó có thể nói là Lệ Dĩnh không giận. Cô vốn giữ cảm xúc khá tốt. Mấy chuyện tình cảm này cô thường cũng chẳng quan tâm. Nhưng chuyện lần này là thật, nó liên quan đến cô và Kiến Hoa. Vậy mà cô không hề biết gì cả. Ngày nào anh cũng gọi điện cho cô, nhưng một câu cũng không hề đả động đến chuyện đó.

"Khoan đã, chị cũng biết, sao không nói sớm với em?" - Lệ Dĩnh sực nhớ ra, khi biết chuyện này, cô bất ngờ, nhưng Nancy thì không.

"Chị..." - Nancy ngập ngừng, ấp úng, không thể trả lời câu hỏi của Lệ Dĩnh. Lệ Dĩnh nhanh chóng hiểu ra, càng hỏi dồn dập

"Là sư phụ nói chị không được nói đúng không?"

"Hoa ca là không muốn em lo lắng thôi. Bên đó có thể giải quyết êm đẹp mà" -

Câu trả lời của Nancy đã xác nhận nghi ngờ của Lệ Dĩnh là đúng. Chỉ có anh và Hoa Kiệt mới đủ sức giấu chuyện này lâu như vậy để cô không biết, Nancy cũng theo đó mà làm.

Lệ Dĩnh biết Kiến Hoa làm như vậy là quan tâm cô, không muốn cô phải khổ tâm suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng ngoài lý do đó ra, còn có nguyên nhân nào khác không. Còn nữa, trong lúc cô không biết gì, Hoa Kiệt và cả anh, đã phải chịu những áp lực thế nào. Anh đã phải suy nghĩ thế nào. Công việc vốn đã mệt mỏi rồi, lại thêm chuyện này nữa. Vậy mà, mỗi tối anh vẫn tỏ ra bình thản, vui vẻ tâm sự với cô như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đúng là anh làm thế, cô sẽ được thoải mái, vui vẻ...nhưng cô cũng sẽ trở thành con ngốc không biết gì cả, không biết được tâm sự của anh, không biết được những gì anh đã phải chịu đựng để đổi lấy một nụ cười của cô. Cô sẽ không thế hiểu anh, không thể chia sẻ với anh nếu như anh không chịu chia sẻ với cô.

Suy nghĩ quanh quẩn trong đầu Lệ Dĩnh, ngay cả điện thoại reo lên, báo Kiến Hoa đang gọi, cô cũng không hào hứng như mọi ngày.

"Sư phụ..." - Lệ Dĩnh bắt máy, giọng điệu của cô có chút gượng gạo, nhưng Kiến Hoa lại không nhận ra.

"Tiểu Dĩnh, mai anh bận không thể tới Bắc Kinh sớm được"

Lệ Dĩnh ậm ừ, đủ để Kiến Hoa biết cô đã nghe rõ. Nếu là mấy hôm trước, cô sẽ thắc mắc sao anh không thể đến. Nhưng hôm nay, chuyện đó đã chiếm toàn bộ tâm trí của cô.

"Sư phụ, anh có gì muốn nói với em không?" - Thanh âm Lệ Dĩnh đều đều, tỏ rõ suy tư, cô mong anh sẽ kể cho cô chuyện đó. Rồi sau đó, dù có chuyện gì, hai người cũng sẽ cùng nhau giải quyết.

"Em muốn nghe chuyện gì?" - Gương mặt Kiến Hoa ở đầu dây bên kia chợt khựng lại, nụ cười dần tắt. Nghe giọng điệu của Lệ Dĩnh, xem ra đã biết chuyện rồi.

"Tiểu Dĩnh, chuyện đó...anh không cố ý giấu em, anh chỉ là..."

Không đợi Kiến Hoa giải thích, Lệ Dĩnh đã ngắt lời, mà âm điệu trong giọng nói của cô khiến anh cảm thấy cô đang buồn. Câu nói của Lệ Dĩnh cũng đã đi thẳng vào nơi sâu nhất trong trái tim anh, nơi vẫn tồn tại một khúc mắc nào đó.

"Sư phụ, em đã hứa em tin anh. Dù chuyện gì xảy ra em vẫn sẽ giữ lời hứa đó. Nhưng anh cũng cần phải tin em mới được".

Cô không còn là cô gái ngây ngô mười năm trước chập chững bước chân vào làng giải trí nữa rồi. Cô cũng không phải là cô gái yếu đuối dễ dàng bị tổn thương bởi những lời ác ý của ai đó. Cô cũng không yếu đuối đến mức sẽ từ bỏ hạnh phúc khi còn chưa đương đầu với sóng gió trên con đường dẫn đến nó.

Lệ Dĩnh vẫn tưởng rằng giữa cô và Kiến Hoa đã không còn khoảng cách hay ranh giới nào cả. Nhưng không phải vậy. Quả thật là hai người đang ở rất gần nhau nhưng giữa hai người vẫn còn một khoảng cách rất nhỏ, mà cả hai đều chưa thể bước qua để thực sự ở bên nhau, thấu hiểu lẫn nhau. Đêm hôm ở Kyoto đã một lần nữa kéo hai người lại gần nhau hơn, nhưng sự việc này, làm Lệ Dĩnh nhận ra, nếu không thể giải quyết, vĩnh viễn giữa hai người sẽ có một ranh giới không thể xóa nhòa. Mà đó chính là niềm tin tuyệt đối vào đối phương.

Từ khi ở bên Kiến Hoa, những chuyện anh đem lại cho cô, đều là những điều tốt đẹp. Nhưng cuộc sống đâu chỉ toàn màu hồng, cô đủ tỉnh táo đế nhận thức được điều đó. Mà hai người lại trong ngành giải trí, mười năm lăn lộn, cô đã lĩnh không ít bài học. Để đến với hạnh phúc, nhất định phải vượt qua không ít chông gai. Mà đó là phải cả hai người cùng nhau vượt qua. Giữa hai người yêu nhau, khi không chia sẻ mọi thứ, vô hình sẽ tạo nên một khoảng cách, mà có thể càng ngày khỏang cách đó càng bị đào sâu.

Cô đặt niềm tin vào anh, không dưới ba lần, cô đã nói cô tin anh. Nhưng đổi lại, Kiến Hoa cũng cần phải tuyệt đối tin tưởng cô. Niềm tin bắt buộc phải đến từ hai phía. Không phải cô nói Kiến Hoa không tin cô, mà niềm tin của anh vẫn bị chặn lại bởi một khúc mắc nào đó vẫn lẩn khuất trong tim anh. Phải tháo gỡ được nó thì hai người mới có thể nắm tay nhau vượt qua mọi sóng gió được. Việc lần này chỉ là một thuốc thử cho sự tin tưởng giữa hai người họ. Bước qua ranh giới đó để hai người cùng đứng về một phía, hay vĩnh viễn ranh giới đó sẽ chia đôi hai người ở hai phía khác biệt đều trong lựa chọn của Kiến Hoa. Khúc mắc mười năm nay của anh, đã đến lúc phải buông bỏ thôi.