Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Quay Lại Vẫn Thấy Anh - Chương 70: Bão




Thượng Hải, Văn phòng Hoa Kiệt...



Từ sau khi Hoa Thiên Cốt phát sóng, nhân viên Hoa Kiệt hầu như không có ngày nghỉ. Thậm chí nhiều người phải luân phiên nhau trực ở văn phòng. Cũng bởi vì bộ phim này là một bước tiến dài trong sự nghiệp của Kiến Hoa. Người ta biết đến anh nhiều hơn, người hâm mộ cũng tăng lên, nhiều người còn ưu ái gọi anh là "sư phụ quốc dân". Nhưng đi kèm với danh tiếng luôn có những mưu toan, đố kị luôn trực chờ. Chỉ cần chậm chân một chút, kẻ khác có thể thừa nước đục thả câu, dìm mình xuống bất cứ lúc nào. Vì thế mà văn phòng Hoa Kiệt làm việc hết công suất, tập trung cao độ. Họ biết rằng, đi cùng với thành công, chắc chắn còn có rất nhiều trở ngại. Và họ cần phải sẵn sàng đối phó bất cứ lúc nào.



Hôm nay, Kiến Hoa không có lịch trình, dự tính sẽ ở lại Bắc Thành nghỉ ngơi. Nhưng cuộc điện thoại lúc xế chiều của Tuấn Kiệt khiến anh tức tốc đến văn phòng. Tuấn Kiệt trầm ngâm nhìn xấp ảnh trên mặt bàn. Mặc dù chất lượng ảnh không tốt, trời cũng tối...nhưng không khó để nhận ra người trong ảnh là ai. Một tấm hình Lệ Dĩnh đứng cùng một cô gái trước cửa một ngôi nhà xinh xắn. Họ ôm nhau có vẻ rất thân thiết. Cũng có một tấm hình Lệ Dĩnh bước ra từ một chiếc xe có vẻ cũ kĩ mà nhìn qua, sẽ không ai nghĩ một tiểu hoa đán như cô sẽ ngồi một chiếc xe như vậy. Nếu đặt riêng những tấm ảnh đó với nhau, sẽ chẳng có điều gì đặc biệt. Nhưng khi ở bên cạnh nhau, thì điều khiến Tuấn Kiệt lo ngại đã hiển hiện trước mắt. Vì còn có một tấm ảnh chụp được Kiến Hoa cũng bước xuống từ chiếc xe đó. Anh cũng đi vào ngôi nhà mà Lệ Dĩnh mới vào. Mà điều quan trọng hơn, họ cùng trở ra, và cùng lên một chiếc xe đi mất. Không cần biết tấm ảnh này được chụp bao giờ nhưng điều đầu tiên có thể chắc chắn, là dù người chụp được tấm hình này là ai thì họ cũng đã biết được Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đang yêu nhau. Bí mật đã bại lộ.



"Cậu xem đi, mới được gửi đến chiều nay"



Kiến Hoa cẩn thận xem từng bức ảnh. Anh nhớ hôm đó anh đã đón Lệ Dĩnh từ sân bay về Bắc Thành. Để tránh con mắt tò mò của mấy tay săn ảnh mà anh đã chọn một chiếc xe cũ kĩ, thậm chí còn không bước xuống xe ở sân bay. Và quả thực hôm đó, hai người đã thành công trong việc cắt đuôi được phóng viên đó bằng cách tới nhà Lạc Thành. Chỉ có điều, anh không ngờ, hôm ấy vẫn còn một tay săn ảnh khác kiên nhẫn theo anh đến cùng.



"Bên nào gửi?"



"Là Phong Hành"



Kiến Hoa nhíu mày, nhưng tuyệt nhiên không có sự lo lắng hay hoang mang trong đó. Phóng viên Phong Hành theo anh đến nửa năm đều không thu được thành quả gì. Vậy mà cuối cùng anh cũng bị phát hiện. Tay phóng viên chụp được mấy tấm hình này, quả nhiên lợi hại. Nhưng nếu là Phong Hành, chuyện này có thể giải quyết được. Không phải bên họ chỉ cần đổi tiền để ém tin thôi sao.



"Làm theo quy tắc của họ" - Kiến Hoa trả lời dứt khoát. Nguyên tắc làm việc của Phong Hành, làng giải trí không ai không biết. Bằng giá nào anh cũng phải giữ được bí mật này. Bây giờ chưa phải thời điểm để công khai. Mà nếu có công khai, chắc chắn phải là anh đường đường chính chính công bố rằng anh và Lệ Dĩnh đang yêu nhau chứ không phải bằng mấy tấm hình chụp lén lút như thế này.



"Mình biết. Mình lo không phải chuyện tiền bạc. Có điều, nếu như đã có một người biết, liệu có thể có người thứ hai biết không. Mình cảm thấy có chút bất an"



Lo lắng của Tuấn Kiệt không phải không có cơ sở. Đến đại lục lập nghiệp từ con số không, Kiến Hoa đã phải trải qua đủ chiêu trò, hãm hại trong làng giải trí. Có thứ gì mà anh chưa biết qua. Khi một người càng trên đỉnh cao danh vọng, thì xung quanh họ ganh ghét, nguy hiểm sẽ ngày càng nhiều. Hiện giờ, nói không ngoa thì Kiến Hoa đang ở vị trí đó. Ngay lúc này mấy tấm hình kia lại xuất hiện. Họ chọn lúc nào đưa tới không chọn, lại chọn thời điểm nhạy cảm này, khi mà Kiến Hoa vừa mới nhận đại diện cho một thương hiệu lớn. Mà bí mật khi một người đã biết, không ai dám chắc sẽ không có người thứ hai, thứ ba biết được. Mà mọi chuyện cũng có thể là một cái bẫy giăng sẵn khiến bất kỳ ai, bất kỳ lúc nào xảy chân cũng có thể rơi vào nó.



"Kiệt ca, anh lo nhiều rồi. Phong Hành làm ăn dựa trên tiền bạc, nhưng họ cũng có nguyên tắc riêng. Tiền đương nhiên phải bỏ, nhưng chuyện này em có thể lo được. Không phải chúng ta còn có Bát tỷ sao?" - Tố Thu từ bên ngoài bước vào. Cô cũng không hiểu vì sao Tuấn Kiệt lại lo lắng thừa thãi như thế. Tiểu Tịch là Bát tỷ, lại có mối quan hệ mật thiết với Phong Hành. Một câu nói của Tiểu Tịch, cộng thêm việc Hoa Kiệt sẽ làm ăn theo đúng "nguyên tắc" của Phong Hành thì không cớ gì mà họ lại làm mất hòa khí đó.



"Cô ấy giúp được không?" - Tuấn Kiệt vẫn còn đôi chút nghi ngại, trong khi đó đôi mày của Kiến Hoa đã hoàn toàn thoải mái.





"Anh nghĩ xem, Lệ Dĩnh là con gái duy nhất của chủ tịch Giang thị, bí mật đó hơn chục năm qua còn giữ được. Mấy chuyện cỏn con thế này, không đáng để bận tâm".



Kiến Hoa thấy Tố Thu nói thật có lý. Tiểu Tịch thân với Lệ Dĩnh như thế, sẽ không ngại để bảo vệ bí mật này cho hai người, ít nhất là trong thời gian ngắn sắp tới.



...



Cách đó không xa, trụ sở Phong Hành...




Khi trở thành Bát tỷ, ánh mắt của Tiểu Tịch hiện lên sự quyết đoán, thông minh. Trụ sở Phong Hành vốn đã quen thuộc với cô, mọi người chỉ biết Lạc Tiểu Tịch là một người thân thiết với sếp của họ. Ngoài ra, cô là ai, họ đều không biết.



Tiểu Tịch chính là người duy nhất có thể một mạch đi từ cánh cổng trụ sở mà vào thẳng văn phòng của người đứng đầu Phong Hành mà không gặp phải bất cứ cản trở nào của nhân viên bảo vệ hay một thủ tục kiểm tra nào khác.



"Cốc! Cốc! Cốc!" Mấy tiếng gõ cửa vang lên, một thanh âm chắc chắn "Mời vào" vọng lại, Tiểu Tịch vặn nắm cửa bước vào. Bên trong, một người đàn ông chừng tuổi với Lạc Thành ngồi trước bàn làm việc, trên đó đều là ảnh. Xem một lượt ảnh mà phóng viên gửi về là công việc nhàm chán anh ta phải làm hàng ngày, nhưng đó lại là công việc đem lại lợi nhuận cho công ty. Cũng là điều khiến Phong Hành trở nên nổi tiếng như ngày hôm nay.



"Học trưởng"



Chưa cần nhìn ai mới vào, chỉ cần nghe tiếng, Trác Vỹ đã biết được người vừa đến là ai. Lập tức bỏ hết mấy tấm ảnh trên tay, tới chào đón cô như người thân lâu ngày mới gặp.



"Tiểu Tịch, lại có tin mật gì cho anh sao?"



"Một tin mật và một trao đổi. Anh muốn nghe chuyện nào trước." - Thâm ý trong từng câu nói của Tiểu Tịch khi là "Bát tỷ" luôn khiến Trác Vỹ thích thú, sự linh hoạt, nhạy bén trong thông tin cũng là một điều khiến anh đã tìm đến Tiểu Tịch cùng hợp tác khi thành lập Phong Hành. Trác Vỹ là học trưởng trường đại học của Tiểu Tịch, trước cô tới bảy năm. Mặc dù khi Tiểu Tịch học đại học thì Trác Vỹ cũng đã tốt nghiệp, nhưng cơ duyên một lần Trác Vỹ về trường đã gặp Tiểu Tịch. Cũng từ đó mà Tiểu Tịch đều gọi Trác Vỹ là học trưởng. Coi anh như là người anh trai thứ hai của cô.



"Chẳng mấy khi em có việc muốn trao đổi với anh. Nghe chuyện đó trước"




Tiểu Tịch vốn thẳng thắn, giữa cô và Trác Vỹ cũng không phải xa lạ, thế nên một câu đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề.



"Hoắc Kiến Hoa, Triệu Lệ Dĩnh...em muốn mấy tấm ảnh phóng viên của anh chụp về hai người họ lặn không tung tích"



"Anh có thể hỏi em có mối quan hệ gì với họ không. Đó là tin hot nhất bây giờ đấy. Anh cũng phải trả tiền cho phóng viên chứ" - Trác Vỹ quả thật rất mong đợi trao đổi của Tiểu Tịch vì trước đây cô chưa từng nhờ anh chuyện gì. Nhưng chuyện này khiến anh có chút bất ngờ. Vì sao Tiểu Tịch lại chủ động ra mặt nhờ anh ỉm đi mấy tấm ảnh của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Khi mà mấy tấm ảnh đó khi được đăng lên không biết sẽ xảy ra việc lớn thế nào.



"Nguyên tắc vẫn như cũ, theo ý anh. Chỉ có điều em muốn ngoài phóng viên và chúng ta biết, thì chuyện này tuyệt đối không có người khác biết" - Trước khi đến đây, Tiểu Tịch đã nói chuyện kỹ với Tố Thu. Hoa Kiệt sẽ trả một khoản tiền để đổi lại sự im lặng của Phong Hành, nhưng phải là im lặng tuyệt đối, sau này tuyệt nhiên không có một thông tin nào rò rỉ từ Phong Hành mà ra.



"Còn tin mật kia là gì?"



Tiểu Tịch vốn đã chuẩn bị kỹ trước khi đến. Nếu lấy một tin mật khác để trao đổi, chắc chắn Trác Vỹ sẽ đồng ý ngay lập tức mà không cần đắn đo. Vì thế cuộc trao đổi này, cô chắc chắn nắm phần thắng.



"Tin mật...không phải bây giờ có một nam diễn viên hàn quốc đang hot, lại đóng phim cùng với nữ thần của chúng ta sao. Anh cho phóng viên theo họ. Đảm bảo sẽ không uổng công vô ích đâu"



Tiểu Tịch nhanh gọn đánh vài chữ vào ô tìm kiếm trong điện thoại, chưa đầy vài giây đã hiện ra hình một diễn viên Hàn quốc rất nổi tiếng cùng với bộ phim mà anh ta đóng ở Trung Quốc. Như vậy là đủ để khiến Trác Vỹ hiểu cô đang ám chỉ đến ai.




"Độ chính xác bao nhiêu?"



"Tin của em xưa nay đều chính xác 100%. Thế nào, anh tin hay không tin?"



"Tin...là em nói thì anh đều tin. Sẽ cho người theo họ ngay" - Trác Vỹ vội vàng gật đầu, đương nhiên anh biết nếu đã là tin mật của Tiểu Tịch, độ chính xác là không thể bàn cãi. Hôm nay quả nhiên đẹp trời, lại có một canh bạc lớn đặt ngay trước mặt anh.



"Còn trao đổi của em thì sao?" - Tiểu Tịch chống tay lên bàn vẻ mặt cương quyết. Cô còn chưa nhận được cái gật đầu của Trác Vỹ.




"Em yên tâm, Phong Hành tuyệt đối sẽ không khui họ"



Chuyện của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, Phong Hành cũng đã đạt được thỏa thuận. Lợi ích hai bên có. Lại thêm giao tình với Tiểu Tịch, không có lý gì Trác Vỹ lại không đồng ý giấu nhẹm chuyện này. Huống hồ, lại có một tin hot khác thay thế giữa lúc ảm đạm như thế này. Nhìn trước nhìn sau, vẫn là anh có lợi.



Cuộc nói chuyện nhanh chóng như vậy liền kết thúc, Trác Vỹ lại quay về với xấp ảnh trên mặt bàn. Tiểu Tịch cũng không quên ôm anh tạm biệt trước khi ra về. Ra đến hành lang, Tiểu Tịch lập tức gọi điện thoại cho Tố Thu.



"Chị Tố Thu, mọi chuyện em đã giải quyết xong. Hoa Kiệt chỉ việc chuyển tiền là mọi chuyện sẽ coi như chưa từng xảy ra"



"Cảm ơn em Tiểu Tịch" - Đầu dây bên kia, Tố Thu nhếch mép cười đắc ý. Mọi chuyện đơn giản như vậy liền giải quyết xong. Mỗi vậy thôi, Kiệt ca đâu cần phải lo lắng như thế.



"Tối nay chị bằng cách nào cũng phải lôi được anh trai em ra ngoài nhé. Anh ấy cằn nhằn em mấy hôm nay đến đau đầu rồi"



Lạc Thành thật ra đâu hề cằn nhằn, điều anh làm chỉ là luôn giám sát Tiểu Tịch không cho cô đi tìm Mạc Lăng. Vì anh biết, có đi gặp cũng không ích gì, chắc chắn em gái anh lại buồn bã như Mạc Lăng bây giờ. Tiểu Tịch cũng biết như thế, vì vậy mới nhờ Tố Thu tới kéo Lạc Thành đi, dù muốn hay không, Tố Thu xuất hiện rồi, Lạc Thành đối phó với Tố Thu còn không kịp, tâm trí đâu mà canh chừng em gái.



"Chị hứa"



Tố Thu thích thú nghĩ xem mình cần phải làm gì khiến Lạc Thành ra ngoài. Lại trông đến vẻ mặt của Tuấn Kiệt khiến cô không còn cảm xúc mà nghĩ nữa. Tốt nhất cô nên đi, nghĩ trên đường đi thì hơn.



"Kiệt ca, anh không cần lo nữa nhé. Đâu vào đó rồi. Em đi kiếm Lạc Thành đây"



Cánh cửa văn phòng đóng sập lại. Cả Kiến Hoa, Tố Thu đều vui vẻ, dường như họ đã trút được gánh nặng về chuyện của Phong Hành. Rõ ràng, chuyện này đã được giải quyết em xuôi, vốn dĩ anh nên thoải mái hơn mới đúng. Nhưng đâu đó trong lòng anh vẫn có một sự lo lắng khó tả. Cảm giác việc này mới chỉ là khởi đầu cho một cơn bão sắp ập đến.