Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Quay Lại Vẫn Thấy Anh - Chương 76: Bóng ma quá khứ




Con đường dài vô tận, bóng lưng người đàn ông lặng lẽ đi trên con đường đó, bước từng bước nặng trĩu. Con đường này còn dài mãi, không thấy điểm cuối. Cũng như vậy, nỗi cơ đơn vẫn cứ dai dẳng không chịu buông tha anh. Đời này anh đã làm được những gì? Nhiều lắm chứ! Có rất nhiều người có nằm mơ cũng không đạt được những gì mà anh có hôm nay. Không phải ai cũng có hàng triệu người hâm mộ. Trước đây, anh tự hứa với mình không cần biết mất bao lâu, anh sẽ đạt được thành công. Giờ nó đã ở trong tay rồi.



Đời này anh còn thiếu cái gì?



Câu trả lời là Hạnh phúc. Anh có mọi thứ, chỉ riêng Hạnh phúc là chưa có.



Đời này anh còn muốn điều gì?



Câu trả lời vẫn chỉ là Hạnh phúc. Mười năm qua anh phải chịu cô đơn dày vò, giờ cũng là lúc trái tim anh được sưởi ấm. Anh xứng đáng có được nó.



Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, tưởng chừng như anh đã chạm được vào hạnh phúc, nhưng trong nháy mắt lại biến mất. Người đàn ông vẫn lạc lõng tiến từng bước trên con đường xám xịt. Mọi người xung quanh đều nhìn anh ta. Khi tất cả đều sóng bước cùng người yêu, cùng gia đình...thì anh vẫn chỉ có một mình. Anh ghen tị với họ, anh đã làm gì sai? Tại sao hạnh phúc đơn giản...người khác có, còn anh thì vẫn mãi cách xa nó ngàn dặm.



Bước chân người đàn ông chững lại vì sự xuất hiện của cô gái trước mặt.



"Tiểu Dĩnh" - Kiến Hoa run rẩy, trầm mặc gọi tên cô, nhưng nét mặt Lệ Dĩnh vẫn lạnh băng, lẩn khuất một nỗi u uất kìm nén trong đáy mắt.



Dòng người vẫn cứ thế lướt qua, hai người họ vẫn đứng im. Đôi khi Kiến Hoa ước cuộc sống của mình chậm lại, như vậy thì nỗi đau này có thể nào nhẹ đi một chút. Nhưng đôi khi anh cũng ước nó trôi qua nhanh hơn, để nỗi đau này qua rồi, sẽ không dày vò trái tim đến thế.



Lệ Dĩnh đứng trước mặt anh, không nói gì, ánh mắt sầu thảm...đó là điều anh sợ nhất trên đời. Anh kiên cường, nhưng không biết còn có thể gắng gượng để mạnh mẽ được không nếu Lệ Dĩnh không còn ở bên mình.



Vẫn ánh mắt đó, vẫn con người đó... hình bóng của cô đã khắc sâu vào trái tim anh. Không cần biết bao giờ, khi nào, bằng cách nào...Lệ Dĩnh cứ thế đi vào trái tim anh, mà ngay cả một sự chống cự từ phía anh cũng không có. Nhưng giờ, cũng chính là cô, lại quay lưng về phía anh...từng bước...từng bước rời khỏi anh.



"Tiểu Dĩnh...em đừng đi mà"



Nếu một chàng trai một lần thốt ra câu nói đó, trong sự tuyệt vọng và đau khổ từng phút như lưỡi dao cứa vào tim, có nghĩa là chàng trai đó đã yêu cô gái kia quá sâu đậm. Yêu đến mức có thể đánh đổi mọi thứ chỉ để giữ được cô gái đó bên mình. Thế nhưng, từng lời Lệ Dĩnh nói ra, từng câu từng chữ đều phủ nhận tình yêu này.



"Sư phụ...em không thể chọn anh. Là em sai lầm. Sai lầm thì nên quên đi"



Kiến Hoa càng lại gần thì Lệ Dĩnh lại càng xa anh. Anh càng cố chạm tới thì lại càng bất lực. Nỗ lực của anh, hy vọng của anh, hạnh phúc của anh...phút chốc đều tan biến. Mọi cố gắng níu kéo của anh đều chìm trong vô vọng.



"Tiểu Dĩnh...đừng đi..."



Đoàng!!!!!!!!



Ba giờ sáng, một chớp sáng lóe lên cùng tiếng sét xe ngang trời kéo Kiến Hoa giật mình, thoát khỏi cơn ác mộng. Mồ hôi lâm tấm, nỗi bất an cùng sợ hãi hiện rõ trên gương mặt anh.



"Chỉ là mơ thôi"



Kiến Hoa lẩm bẩm, tự nhủ. Con mèo Mập vẫn êm ái chui trong mép chăn cuối giường. Là anh lo lắng quá thôi. Kiến Hoa lại tiếp tục bắt lại giấc ngủ, sáng hôm sau, giấc mơ đó anh cũng quên mất.



...



Thượng Hải những ngày cuối thu mưa tầm tã. Mưa cũng tốt, thời tiết như vậy, mấy tay săn ảnh cũng chẳng buồn bám theo ai. Lệ Dĩnh và Nancy lên một chiếc ô tô chạy thẳng tới Bắc Thành.



"Lệ Dĩnh, chị về khách sạn trước. Mai chị tới đó đón em tới trường quay"



Mọi khi tới Thượng Hải vẫn vậy. Lệ Dĩnh ở nhà Kiến Hoa, Nancy sẽ về khách sạn mà họ đặt trước. Cứ như thế, lần này Nancy cũng tính làm y như vậy.



"Chị đi cùng em luôn" - Giọng điệu Lệ Dĩnh nhàn nhạt, không tỏ rõ tâm trạng, cũng không cười, không nhìn trợ lý. Nancy đột nhiên dâng lên sự khó hiểu lẫn lo lắng.



Từ sáng một ngày trước, Lệ Dĩnh sau khi khi trở về từ văn phòng Hải Nhuận luôn trầm tư, thậm chí lơ đãng. Ít nói chuyện, nhốt mình ở trong phòng.



"Lệ Dĩnh, hôm trước tới Hải Nhuận, em đã nói chuyện gì, nói cho chị biết được không?"



Nancy ái ngại hỏi một câu thăm dò. Lệ Dĩnh vẫn không mở lời nói chi tiết về cuộc gặp ngày hôm đó.



"Không có gì. Em chỉ trao đổi một chút về chuyện kết thúc hợp đồng cuối năm nay thôi. Chị đừng lo lắng. Mọi thứ vẫn ổn"



Ổn. Từ khi nào Lệ Dĩnh dùng một từ "ổn" để trấn an người khác. Là trợ lý cho Lệ Dĩnh lâu nay, Nancy có thể không hiểu được cô sao? Nếu Lệ Dĩnh nói "ổn" vậy chính là "không ổn". Chính sự lặng lẽ của Lệ Dĩnh hai hôm nay đã tố cáo chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra. Mà Nancy cảm thấy, chuyến đi Bắc Thành lần này cũng bão táp giống như thời tiết Thượng Hải bây giờ vậy.



"Chị ở bên ngoài chờ em. Em ra ngay" - Lệ Dĩnh không đợi Nancy đáp lại, không cần ô, không cần người mở cửa...tự mình xuống xe. Ánh mắt một đường lạnh lẽo quét qua tấm biển số 7 màu đồng gắn trên cửa. Nhanh chóng tra chiếc chìa màu bạc từ lâu đã là của cô vào ổ. Người đằng sau cánh cửa đó đang háo hức chờ cô, chỉ có điều...tâm trạng hai người hiện giờ, không giống nhau.



"Tiểu Dĩnh. Em còn muốn đi đâu. Sao Nancy chưa về"



Kiến Hoa đã chờ sẵn ngay lối vào. Qua cửa sổ anh có thấy Nancy vẫn còn bên ngoài. Mưa như thế này, Lệ Dĩnh còn muốn đi đâu nữa. Kiến Hoa vừa nói, vừa lấy chiếc khăn bông anh chuẩn bị sẵn lau tóc bị ướt cho Lệ Dĩnh. Anh càng dịu dàng bao nhiêu, quan tâm cô bao nhiêu...Lệ Dĩnh lại càng lạnh lùng bấy nhiêu. Cô chỉ đứng đó, không nói gì, nhìn anh với ánh mắt lẩn khuất sự bất lực và đau khổ.



Lệ Dĩnh nắm chặt hai bàn tay ngăn chặn cơn run rẩy sợ hãi kéo đến. Cô làm được mà, chỉ một câu nói thôi. Nói rồi, mọi thứ sẽ về vị trí ban đầu. Không đau khổ, không tin đồn, không thị phi...và cũng không có cả anh trong đời.



"Sư phụ, chúng ta chia tay đi" - Lệ Dĩnh giương mắt lạnh lùng nhìn Kiến Hoa, buông một câu lãnh khốc vô tình.



Bàn tay Kiến Hoa đang lau tóc cho Lệ Dĩnh chợt khựng lại, đôi mày nhíu vào cùng nét cười đã thu lại một chút.



"Tiểu Dĩnh, chuyện đùa này không vui chút nào" - Kiến Hoa miễn cưỡng cười cợt, mọi chuyện vẫn tốt mà. Lệ Dĩnh chỉ là muốn đùa anh một chút thôi. Không phải người vẫn gọi cô là "tiểu Đao" sao. Nhưng mà, trò đùa này, không hề vui..anh ngàn vạn lần không bao giờ muốn nghe thấy nó.



"Em không đùa"




Lệ Dĩnh gạt phăng bàn tay cũng chiếc khăn bông Kiến Hoa đang cầm khỏi mình. Giọng điệu vừa lãnh đạm, vừa chắc chắn..lại tuyệt tình. Lệ Dĩnh thực sự không nói đùa.



"Vì sao? Là vì tin đồn của anh"



"Phải"



"Không phải em nói em tin anh sao?"



Kiến Hoa vẫn bình tĩnh đối mặt với Lệ Dĩnh. Hai người đã đi tới bước này không dễ dàng gì. Không thể chỉ một một câu nói của Lệ Dĩnh liền phá bỏ. Nhưng thanh âm của anh vẫn không giấu nổi sự lo lắng, hoang mang.



"Niềm tin bao giờ cũng có giới hạn. Chuyện đến nước này, em không thể cứ cố chấp tin anh. Anh dám đảm bảo mình không hề liên quan gì?"



Hai người họ từng hứa rằng sẽ tuyệt đối tin tưởng đối phương dù bất kể chuyện gì xảy ra. Đó cũng chính là một phần lý do trước khi đi gặp Vương Tĩnh Nhu, Kiến Hoa đã kể chuyện này với Lệ Dĩnh. Những tưởng mọi chuyện như vậy là êm đẹp, nhưng thái độ của Lệ Dĩnh hôm nay, hoàn toàn khác trước.



"Anh đảm bảo"



"Nhưng em không tin"



"Anh gặp họ đều đã nói trước với em" - Kiến Hoa sốt sắng bao nhiêu, Lệ Dĩnh lãnh đạm bấy nhiêu. Cô cố gồng mình để đối mặt, để nhìn sâu vào mắt Kiến Hoa, ngăn hàng lệ trực trào trên khóe mắt. Ý nghĩ đây là cách tốt nhất để giải quyết tình huống này làm động lực để Lệ Dĩnh chỉ một câu nói gạt bỏ mọi niềm tin dành cho Kiến Hoa mà xưa nay vẫn không hề thay đổi. Muốn Kiến Hoa tin vào điều đó, chỉ có cách tuyệt tình với anh. Nói những lời tuyệt tình, làm tổn thương tới người khác...vẫn là chuyện cô làm tốt mà. Không phải người ta vẫn thường chỉ trích cô như vậy sao. Vậy thì giờ thử một lần đi.



"Anh làm diễn viên lâu năm, đóng kịch cũng giỏi lắm. Dựng cả một màn kịch như vậy để em tin anh. Nếu phóng viên không chụp được, thì cư nhiên anh thành công lừa được em. Hoắc Kiến Hoa, anh quả nhiên cao tay."- Lệ Dĩnh nhếch mép cười nhạt, nụ cười thoáng nét khinh bỉ.



Lần đầu tiên...Lệ Dĩnh gọi tên anh, nhưng thanh âm của cô sao lại lạnh lẽo như vậy. Cô gọi tên anh còn không bằng một người xa lạ. Lúc này nỗi sợ hãi đã chiếm trọn tâm trí Kiến Hoa.




"Tiểu Dĩnh, em hiểu nhầm rồi. Chuyện này anh có thể giải thích"



"Không cần" - Lệ Dĩnh liếc mắt cười khẩy. Ánh mắt như dao, nụ cười lạnh thấu xương. Kiến Hoa một lần cũng không bao giờ muốn thấy.



"Không thể được. Chuyện chúng ta không chỉ một lời của em nói chia tay là chia tay. Ba mẹ cũng đã gặp nhau rồi. Hơn nữa..."



Lệ Dĩnh vội vàng cắt ngang lời Kiến Hoa, tiến sát lại gần anh, giương mắt mặt đối mặt:



"Anh tự xem lại mình đi. Scandal lần này anh còn chưa tính vượt qua thế nào. Vậy còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác. Em thật quá ngu ngốc, bị lừa một lần rồi, vậy mà vẫn bị anh lừa một lần nữa"



Trước đây cô bị tổn thương tình cảm. Tự hứa với mình sẽ không bao giờ rơi vào chuyện tương tự nữa. Kiến Hoa cũng tự nhủ sẽ đem lại hạnh phúc cho cô. Tình yêu của hai người được nảy sinh từ niềm tin với đối phương. Vậy mà giờ Lệ Dĩnh đánh đồng anh như người khác. Cô chỉ coi anh như vậy thôi sao? Anh không tin.



"Trả lời anh. Em đến Hải Nhuận đã nói chuyện gì?"



Người trước mặt đích thực là Tiểu Dĩnh của anh, nhưng lời nói lại không phải. Lệ Dĩnh sẽ không bao giờ nói những lời như vậy. Mới hai hôm trước vẫn bình thường, chỉ sau khi Lệ Dĩnh nói tới Hải Nhuận cô mới thay đổi như vậy. Ở đó...đã xảy ra chuyện gì. Kiến Hoa ghì chặt hai bả vai Lệ Dĩnh, dồn sức hỏi cô, nhưng đáp lại vẫn chỉ là phản ứng lạnh như băng.



"Chuyện đó không liên quan tới anh"



"Bất kể lý do nào. Anh đều không chấp nhận"



Bên nhau hai năm, tính cách của cô, anh còn không hiểu sao. Hai người đã vượt qua được khoảng cách mà ban đầu Lệ Dĩnh đã vạch ra, vậy thì chẳng nguyên nhân nào khiến hai người chia tay cả. Nhưng Lệ Dĩnh còn vô tình hơn anh nghĩ.



"Em phải nhìn đến tương lai. Mà ở anh, em không nhìn thấy nó. Nỗ lực mười năm của em, không thể chỉ vì anh mà hủy toàn bộ."



Tương lai? Cũng chính vì tương lai này mà anh thề sẽ bỏ cả đời mình phấn đấu, đến khi nào đạt được thành công. Cũng chính vì tương lai này mà anh sẽ dành cả một đời để yêu cô. Tương lai của anh chính là Lệ Dĩnh, nhưng ngược lại, tương lai của cô...đã gạt anh sang một bên.



Lệ Dĩnh gạt tay Kiến Hoa khỏi vai mình, lạnh lùng mở cánh cửa sau lưng, bước ra ngoài. Mưa càng ngày càng lớn. Từng đợt nước xối xả xuống thân hình nhỏ bé của cô. Lúc này, Lệ Dĩnh không cầm cự được nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào, hòa cùng nước mưa lạnh ngắt.



Nancy trong xe ô tô nhìn ra với ánh mắt kinh hoàng lẫn bất lực. Lệ Dĩnh bắt cô chờ ngoài này, đoán chắn mọi chuyện không ổn. Nhưng không biết rõ Lệ Dĩnh tới Hải Nhuận đã nói gì, Nancy không thể làm gì khác.



"Lệ Dĩnh, cẩn thận" - Nancy bật cửa xe, hốt hoảng la lên khi Lệ Dĩnh trượt chân, khuỵu xuống bậc thang trước thềm nhà. Ánh mắt Lệ Dĩnh vô hồn vừa như không có gì trong đó, lại như chất chứa quá nhiều đau khổ không thể biểu hiện.



"Em có sao không?"



Kiến Hoa giật mình lo lắng, vội vàng theo sau đỡ Lệ Dĩnh. Cả hai đều đã ướt đẫm, anh cảm nhận được sự run rẩy của cô. Hai người vẫn rất gần nhau, nhưng lời nói của cô lại khiến cả hai xa ngàn dặm.



"Buông ra"



"Nancy, chúng ta đi" - Lệ Dĩnh tự mình đứng dậy, dứt tay khỏi Kiến Hoa, cố gắng tránh ánh mắt đau khổ của anh, cố gắng không để anh thấy nước mắt cô đang rơi.



Chiếc xe nhanh chóng lao đi trong đêm lạnh. Kể cả khi nó đã biến mất sau những hàng cây lớn ở Bắc Thành, Kiến Hoa vẫn nhìn theo nó với đôi bàn tay nắm chặt. Vương vấn đâu đây vẫn còn hơi ấm của Lệ Dĩnh...nhưng người thì đã lạnh lùng đi mất.



"Thì ra không phải là mơ" - Kiến Hoa vẫn đứng trước thềm, mặc cho cơn mưa tầm tã xối xuống thân mình.



Giấc mơ sáng nay mà anh đã quên lại hiện rõ mồn một trong đầu anh. Anh còn tưởng nó là mơ. Nhưng nếu là mơ thì sao có thể đau đến thế. Anh cảm thấy từng giọt nước mưa chạm vào da thịt mình. Anh cảm thấy cơn đau đang kéo đến quặn thắt trái tim mình. Chuyện này là thật. Nhưng nếu là thực, anh chỉ ước rằng đây là một giấc mơ, sáng mai tỉnh dậy rồi. Sẽ như không có chuyện gì xảy ra.



Quá khứ, anh không bao giờ muốn ngoảnh đầu nhìn lại, cũng không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm trước đây. Quá khứ của anh cũng đã đem lại cho anh nhiều đau khổ, hiện tại lại một lần nữa tái hiện ám ảnh quá khứ, một lần nữa dày vò anh. Một lần nữa, cướp đi hạnh phúc mà tưởng chừng anh đã có được.