Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 123




Hai ba ngày sau, ở dưới vách núi, trong một sơn động chật hẹp chỉ đủ để cho một người nằm nghiêng, Lục Tiểu Thanh ngồi ở cửa động nhìn Vô Diễm đang chìm trong mê man, trên người Vô Diễm được băng bó bởi những mảnh vải do Lục Tiểu Thanh xé từ y phục đang mặc trên người, loáng thoáng từ bên trong lộ ra vết máu, tia nắng mặt trời buổi sáng sớm chiếu nghiêng nghiêng, ánh sáng màu vàng chiếu lên khuôn mặt đang ngủ say của Vô Diễm, trên khuôn mặt kia dù đang chìm vào trong mê man nhưng vẫn lộ ra vẻ lo lắng cùng kinh hoảng, bị Lục Tiểu Thanh ngồi ở bên cạnh thu hết vào trong mắt.

Lục Tiểu Thanh nhìn Vô Diễm không chớp mắt, trong đầu không ngừng tái hiện ra cảnh mình rơi xuống vách núi ngày đó, nàng nhớ rõ lúc đó trái tim của mình đã hoàn toàn nguội lạnh, trong nháy mắt chỉ có sự tuyệt vọng cùng sợ hãi, căn bản lúc đó chỉ là theo bản năng nên mới hô lên một câu như thế, nhưng là còn chưa đợi mình có phản ứng, thì thân mình của Vô Diễm đột nhiên lại xuất hiện ở tại bên cạnh, ôm chặt lấy mình.

Trong nháy mắt đó, trong đôi mắt của Vô Diễm lộ ra thâm tình, còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, sâu thẳm hơn đại dương, loại ánh mắt này làm cho người ta cảm thấy an tâm. Không có khủng hoảng, không có tuyệt vọng, trong nháy mắt ngược lại cảm thấy cứ như vậy rơi xuống vực sâu, thật sự cũng không tệ.

Đợi đến lúc mình mơ mơ màng màng ôm chặt lấy Vô Diễm, chỉ cảm thấy thân thể bị chấn động kịch liệt, giống như đang tạm dừng ở giữa không trung, tiếp theo lại cảm giác Vô Diễm cố dùng sức trên tay ném mình ra bên ngoài, chờ sau khi đến lúc mình ở trong thảm cỏ tỉnh lại, liền phát hiện toàn thân đau nhức, khắp mình bị trầy da, nhưng thật sự là vẫn hoàn hảo không bị sứt mẻ gì, chờ lúc mình đứng lên đi tìm Vô Diễm, mới phát hiện tay trái cùng chân trái của chàng đã bị gẫy, cả người bê bết máu gục trên mặt đất, thảm cỏ xung quanh chàng bị máu nhuộm đỏ.

Gió tháng ba, tháng tư thổi vẫn rất là lạnh, Lục Tiểu Thanh không khỏi ôm chặt lấy thân mình, nhìn Vô Diễm đang hôn mê, trong mắt ánh lên thần sắc phức tạp khó hiểu, Lục Tiểu Thanh cắn chặt răng tựa vào trên vách núi đá, hai ngày nay Vô Diễm chỉ có thanh tỉnh được đúng một lần, tự nối lại các khớp xương cho mình, nhìn thấy nàng hoàn hảo không bị tổn hao gì ở trước mặt mình, không khỏi mỉm cười lại chìm vào trong hôn mê.

Lục Tiểu Thanh thu hồi ánh mắt nhìn Vô Diễm, đứng dậy đi tìm đồ ăn, không muốn để cho hai người đều nằm xuống, như vậy ít nhất mình tuyệt đối phải chống đỡ, bởi vì dưới vách núi này được tạo thành hình chữ hồi, có vẻ ấm áp, nơi khác hoa đào mới nở hoa, thì ở nơi này cây đào đã bắt đầu kết trái, tuy rằng vẫn còn non nên sẽ chát rất khó ăn, nhưng còn hơn những thứ khác rất nhiều.

(*chữ hồi: 回)

Hái được vài trái đào trở về, xa xa nghe thấy tiếng Vô Diễm đang yếu ớt gọi, Lục Tiểu Thanh lập tức kích động chạy thật nhanh về sơn động, thấy bên trong sơn động Vô Diễm đã chống vách núi đá mà ngồi dậy, chính là không có nhìn thấy mình nên mới lo lắng la lên, Lục Tiểu Thanh lập tức cười hì hì nói: "Huynh tỉnh rồi, nào, ta chỉ tìm được có thứ này thôi, huynh ăn tạm đi." Vừa nói vừa đưa trái đào ở trong tay cho Vô Diễm.

Vô Diễm tựa vào trên vách núi đá, ý bảo Lục Tiểu Thanh đến ngồi xuống ở bên cạnh mình, sau khi đã tỉ mỉ đánh giá nàng một lúc lâu, mới nói: "Không có việc gì là tốt rồi." Vừa nói vừa tiếp nhận quả đào Lục Tiểu Thanh đưa qua.

Lục Tiểu Thanh ngồi ở bên cạnh Vô Diễm, vốn nghĩ với tính tình của Vô Diễm, thể nào cũng ca cho mình một bài, không nghĩ tới chỉ với một câu nói như vậy liền đã giải quyết xong, không khỏi trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng đồng thời lại càng thêm cao hứng, lập tức cười nói: "Vô Diễm, bản lãnh của huynh thật là ghê gớm, chúng ta rơi từ trên vách núi cao như vậy mà vẫn không chết, xem ra huynh thật sự là phúc tinh của ta." Tuy rằng không phải vực cao vạn trượng, nhưng tuyệt đối cũng đủ năng lực làm cho người ta rơi từ trên cao xuống sẽ chết tươi.

Vô Diễm hơi hơi ừm một tiếng cũng không có nói gì thêm, Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm thần sắc uể oải, cũng không bắt buộc Vô Diễm nhất định phải trả lời vấn đề của nàng, ngày đó vì dùng sức túm lấy một đoạn cành cây to của một cây cổ thụ nào đó chìa ra, mà bàn tay của Vô Diễm chảy máu đầm đìa, mất máu khá là nhiều nên giờ mới có vẻ mệt mỏi như thế, lập tức thay đổi phương pháp, nói vài câu chuyện cười để chọc cho Vô Diễm vui vẻ, Vô Diễm im lặng lắng nghe, nhìn biểu tình sống động của Lục Tiểu Thanh, tươi cười bên khóe môi càng lúc càng đậm, một bên lại chìm vào trong hôn mê.

Nhoáng một cái bọn họ lại ở dưới vách núi được thêm hai ngày, Lục Tiểu Thanh cười khổ nhìn Vô Diễm nói: "Ta cũng chỉ có thể hái được trái cây, nhìn gà rừng chạy qua chạy lại trước mặt mình muốn bắt mà cũng không bắt được, muốn kiếm chút thịt cho huynh ăn mà cũng không có biện pháp, huynh nói xem có phải ta chỉ được cái miệng là giỏi hay không."

Vô Diễm khẽ cười nói: "Nàng có năng lực gì ta nhưng là biết rất rõ, có thể trèo lên cây hái trái cây cũng đã được tính là không tồi rồi."

Lục Tiểu Thanh không khỏi chống nạnh nói: "Vô Diễm, ta như thế nào cảm thấy đã lâu không gặp huynh, nhưng mà huynh cũng chả thay đổi một chút là sao? Vẫn thích đối chọi gay gắt với ta, huynh khen ta một câu thì chết huynh chắc."

Vô Diễm vừa cắn quả đào vừa nghiêng đầu liếc Lục Tiểu Thanh một cái: "Nàng xác định muốn nghe ta khen nàng?"

Lục Tiểu Thanh ngây cả người, sau thực sảng khoái lắc lắc đầu nói: "Không muốn, huynh nếu khen ta thì huynh đã không phải là Vô Diễm rồi, ta cũng không muốn từ miệng huynh nghe những lời đó."

Vô Diễm mỉm cười cũng không nói gì nữa, Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm ngây ngô ăn quả đào, thật giống như đang được thưởng thức bàn đào vậy, căn bản không có biểu tình đặc biệt gì, ngược lại còn mang theo tươi cười, trái lại mình ăn đã đến mức ghê hết cả răng, không khỏi vươn tay ra đoạt lấy quả đào trong tay Vô Diễm, cắn một miếng, hương vị chẳng khác gì so với quả đào của mình, nhưng là người này sao có thể ăn như là đang ăn món ngon như vậy được chứ.

Vô Diễm buồn cười nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh nhíu mày nhìn Vô Diễm nói: "Chẳng lẽ ta gặp ảo giác sao, ta sao lại cảm thấy huynh thích cười hơn lúc trước rất nhiều thế này? Chẳng lẽ gãy tay, gãy chân ngược lại còn làm cho huynh cao hứng sao?"

Vô Diễm tiếp nhận trái cây mà Lục Tiểu Thanh trả lại, tiếp tục ăn, cũng không trả lời câu hỏi của Lục Tiểu Thanh, chính là ở dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Tiểu Thanh, khóe miệng kia vẫn nhếch cao, Lục Tiểu Thanh cũng không đợi Vô Diễm trả lời mình nữa, vừa ăn đào vừa nhìn Vô Diễm.

Ăn xong ba quả đào, Lục Tiểu Thanh tinh mắt phát hiện ra sắc mặt của Vô Diễm đột nhiên trầm xuống, vội hỏi: "Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? Có phải miệng vết thương lại đau hay không? Đáng chết, vì sao chỗ này không có cây thuốc chữa thương gì đó? Muốn người ta cứ tiếp tục chống đỡ như thế này, thật sự là......"

Vô Diễm giương mắt thấy Lục Tiểu Thanh lo lắng bò lại gần, một tay đặt lên trán mình, một tay nâng mình, trong mắt tràn ngập lo lắng cùng e ngại, Vô Diễm không khỏi ngẩn người, sau nhìn Lục Tiểu Thanh chậm rãi nói: "Ta nghĩ rằng nàng không quan tâm đến ta."

Lục Tiểu Thanh dừng tay lại một chút, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Vô Diễm, thấy trong cặp mắt xinh đẹp kia, trong nháy mắt lộ ra nồng đậm thâm tình, là vui mừng, cảm động, không khỏi cắn chặt răng nói: "Huynh cũng biết, vì sao còn muốn nghĩ như vậy?"

Vô Diễm giật giật cánh tay trái chưa bị gãy, nhẹ nhàng giữ chặt tay Lục Tiểu Thanh: "Ta biết, ta biết, chúng ta là bằng hữu." biểu hiện trong nháy mắt vừa rồi, chàng đã hiểu cả.

Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng rũ mắt, đúng vậy, là bằng hữu, là người có thể cùng mình sống chết có nhau, là người mà mình tin tưởng nhất, là người đầu tiên mình quen khi mới bước chân vào thế giới này, là người hiểu mình nhất, nhưng cũng là người mà mình không thể chạm vào nhất.

Chính mình cố ý bảo trì khoảng cách, nếu là Vô Diễm sao có thể không phát hiện ra được điều ấy cơ chứ, mình cùng hắn tiếp xúc, Vô Diễm sao có thể không biết mình đang nghĩ gì cơ chứ, từ trong miệng hắn nghe được câu chúng ta là bằng hữu, thật sự là làm cho người ta đau lòng, mình là một người ích kỷ, ích kỷ đến nỗi không muốn cho bất luận kẻ nào làm tổn thương mình, ích kỷ đến nỗi không dám đối mặt với tình cảm của hắn, nếu nhất định sẽ làm tổn thương mình, tổn thương người khác, tổn thương hắn, vậy phải làm sao để đối mặt với phần tình cảm này đây, Vô Diễm là hiểu được mình, cho nên một câu chúng ta là bằng hữu là muốn để cho mình không bị khó xử, nhưng là, nhưng là vì sao lại nhảy xuống theo mình? Giờ sao có thể quay lại như lúc ban đầu được đây.

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh trầm mặc, trong đôi mắt hiện lên một tia ảm đạm, bất quá chỉ lóe lên trong vài giây, nhẹ nhàng nhắm mắt sau lại mở choàng ra, hai tròng mắt đã lại giống như ngày xưa, không cẩn thận tiết lộ cảm xúc, lại nhanh chóng giấu thật sâu, không khỏi giật giật tay Lục Tiểu Thanh: "Tiểu Thanh, ta muốn đi ngoài."

Lục Tiểu Thanh không khỏi ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt của Vô Diễm đỏ ửng nhìn nàng, lập tức tâm tình lại cảm thấy cao hứng, mấy ngày trước đây Vô Diễm thật sự đến lúc không nhịn được nữa, mới nói với nàng là mình cần phải đi ngoài, lúc đó sắc mặt của Vô Diễm cứ phải gọi là vô cùng ngượng ngùng, còn xấu hổ hơn so với các cô nương, nhớ rõ lúc ấy mình thất thần n lần, bộ dáng như đứa trẻ của Vô Diễm trong nháy mắt đó vô cùng xinh đẹp không ai sánh bằng, cư nhiên lại làm cho mình thất thần.

Ôm lấy Vô Diễm, đỡ lấy thân thể chàng, vừa cười vừa từ phía sau lưng đỡ lấy chàng, đã nhiều ngày làm việc này giờ đã trở nên vô cùng thuần thục.

Lại qua hai ngày, thân thể của Vô Diễm hoàn toàn không thấy có chuyển biến tốt gì, miệng vết thương tuy rằng đã được Lục Tiểu Thanh gắt gao cầm máu, nhưng là không có lấy một chút thuốc trị thương để dùng, toàn bộ đều phải dựa vào thân thể mạnh mẽ của Vô Diễm để chống đỡ, nhìn Vô Diễm mỗi ngày thần sắc vẫn tỏ ra như thường cùng mình nói chuyện, nhưng trong lúc lơ đãng lông mày nhíu chặt lại, Lục Tiểu Thanh biết miệng vết thương kia rất đau, phải có ý chí lớn như thế nào mới nhịn xuống được như thế.

Buổi chiều ngày hôm đó, đang nói chuyện thì thấy sắc mặt của Vô Diễm càng lúc càng tái nhợt, từ miệng vết thương đã được cầm máu giờ lại dần dần chảy ra dòng máu loãng, Lục Tiểu Thanh biến sắc, vội vàng vươn tay sờ lên trán Vô Diễm, trời, quả nhiên là phát sốt rồi, cho dù thân thể của Vô Diễn có khỏe đến thế nào thì cũng khó mà chống đỡ nổi nữa.

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh kích động ôm chầm lấy mình, không khỏi nói: "Ta không sao, nàng không cần sợ hãi, ta vẫn ở bên, nàng đừng sợ hãi."

Lục Tiểu Thanh lấy lại bình tĩnh cười nói với Vô Diễm cười: "Ta không sợ hãi, huynh không cần phải lo lắng cho ta, không cần phải lo lắng cho ta."

Trên mặt Vô Diễm dần dần hiện ra màu đỏ quỷ dị, Lục Tiểu Thanh biết đó là do hiện tượng sốt cao tạo thành, chắc là miệng vết thương đã bị nhiễm trùng, nếu không chữa trị tốt, miệng vết thương sẽ chuyển biến xấu, nhưng là ở chỗ này sao có thể chữa trị được đây? Mình chẳng biết thảo dược là cái gì, Vô Diễm cũng không biết, cho nên không dám dùng lung tung.

Vô Diễm dùng cánh tay vẫn còn lành lặn, nắm chặt lấy tay Lục Tiểu Thanh, suy yếu cười cười với nàng, đôi môi kia tím tái không một chút huyết sắc làm cho người ta sợ hãi, Lục Tiểu Thanh thấy chỉ chưa đầy một lát sau, thân thể Vô Diễm đã nóng bừng, giữa sắc mặt tái nhợt hai gò má càng lúc càng đỏ, Lục Tiểu Thanh không khỏi tựa vào phía sau Vô Diễm, ôm chặt lấy Vô Diễm, không ngừng nói: "Vô Diễm, không có việc gì, không có việc gì."

Thân thể Vô Diễm khẽ rung động, hai mắt nhìn vào Lục Tiểu Thanh đang vô cùng sốt ruột nói: "Đừng hoảng, chờ một lát sẽ tốt hơn thôi, đã nhiều ngày trôi qua rồi, có lẽ người của ta cũng sắp tìm được đến đây, Thanh Nhi, đừng sợ."

Lục Tiểu Thanh liên tục gật đầu nói: "Vô Diễm, ta không sợ, thật sự là ta không sợ." Nhưng là thân thể đang không ngừng run run kia lại bán đứng nàng, miệng vết thương một khi đã bị nhiễm trùng, lại không có thuốc để chữa trị, dinh dưỡng lại không đủ, nếu cứ tiếp tục như vậy cho dù thân thể có khỏe đi chăng mấy cũng sẽ phải sụp đổ.

Cảm giác được thân thể của Vô Diễm đang run rẩy kịch liệt, Lục Tiểu Thanh không khỏi càng ôm chặt Vô Diễm hơn, Vô Diễm tựa vào trên người Lục Tiểu Thanh, nhìn hai gò má của nàng gần trong gang tấc, Vô Diễm không khỏi xê dịch đầu dựa vào bả vai Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cũng không tránh ra, để mặc cho Vô Diễm tựa vào.

Nửa ngày không thấy Vô Diễm có động tĩnh gì, Lục Tiểu Thanh không khỏi quay đầu nhìn về phía Vô Diễm, thấy chàng đang nhắm mắt nhíu chặt mày, toàn thân đang phát run, nhưng không hề rên lên một tiếng, Lục Tiểu Thanh không khỏi nhẹ nhàng gọi hai tiếng, thấy Vô Diễm không có phản ứng gì, không khỏi càng thêm lo lắng.

Vươn tay kéo quần áo của mình đắp cho Vô Diễm, Lục Tiểu Thanh gắt gao ôm Vô Diễm, nhìn ngoài động ban đêm tối đen như mực, Lục Tiểu Thanh đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, thì phải đợi cho đến khi nào người của Vô Diễm mới tìm được bọn họ đây, nhưng là nếu mình đi tìm đường ra, vạn nhất không tìm được, ngược lại làm lỡ mất dịp tốt gặp được người đi tìm thì sao, rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt đây? Chỉ hy vọng đúng như lời Vô Diễm đã nói, mặc kệ là còn sống hay đã chết, người của chàng nhất định sẽ xuống dưới tìm chàng, hy vọng bọn họ nhanh lên một chút tìm được hai người.

Ban đêm tĩnh lặng, Lục Tiểu Thanh nương theo ánh lửa, cúi đầu nhìn Vô Diễm, không nói một tiếng nào, vẫn duy trì tư thế này nhìn Vô Diễm, thần sắc trong đôi mắt kia thật sự là làm cho người ta không biết là rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì.

Vô Diễm ở trong lòng đột nhiên giật giật, Lục Tiểu Thanh lập tức phục hồi lại tinh thần, vui sướng nghĩ rằng Vô Diễm đã tỉnh, lại thấy Vô Diễm vẫn nhắm hai mắt như trước, trán vẫn nóng phỏng tay, so với vừa rồi còn nóng hơn, thân thể lại càng thêm gần sát vào mình, cầm lấy tay của mình, cầm rất chặt, cho dù đang ngủ cũng không buông ra.

Lục Tiểu Thanh cắn răng nhìn Vô Diễm, đầu của Vô Diễm lơ đãng giật giật, khẽ nhếch môi nói đứt quãng: "Thanh Nhi... sợ tối."

Lục Tiểu Thanh đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo trong lòng không khỏi vừa chát vừa chua xót, đồng thời càng cảm thấy vui mừng, Vô Diễm biết nàng sợ tối, vừa gặp mặt đã biết nàng sợ tối, sợ hãi thời điểm bóng đêm buông xuống, khắp nơi tối đen như mực, chàng biết là nàng thiếu cảm giác an toàn, cho nên nhiều ngày nay bắt buộc chính mình phải tỉnh lại để bồi nàng, cho nên mới sẽ nói với nàng không cần phải sợ, thì ra xương cốt bị gãy, khắp nơi trên người đều là vết thương lớn nhỏ cũng không làm cho chàng nề hà, chàng chỉ sợ nàng một mình đối mặt với hoàn cảnh ban đêm, đối mặt với hắc ám.

Lục Tiểu Thanh hốc mắt đỏ hoe, nhẹ giọng nói: "Không sợ, có huynh ở bên cạnh, ta không sợ." thấy Vô Diễm hình như nghe được câu nói nhẹ như gió thoảng đó của nàng, hơi nhíu mày sau đó lại tựa trên người nàng bất động.

Lục Tiểu Thanh thức trắng một đêm, vẫn chú ý đến tình huống của Vô Diễm, nhưng cho dù có chú ý thì cũng có ích lợi gì đây? Chính mình thật sự là không có biện pháp gì, Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên thầm oán trách bản thân mình, vì sao lúc trước lại chọn học ngành tài chính, mà không theo học ngành y cơ chứ, hiện tại một chút kiến thức phổ thông nhất cũng không biết, lên cơn sốt cũng chỉ biết phải uống thuốc cảm, nhiễm trùng phải uống thuốc tiêu viêm, hiện tại một chút tác dụng cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Diễm lên cơn sốt cao, mình lại chả giúp được gì.

Liên tục hai ngày Vô Diễm sốt cao không giảm, Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm thần trí dần dần mơ hồ, không khỏi trong lòng lo lắng vạn phần, loại cảm giác tuyệt vọng bó tay hết cách này, thật sự làm cho trong lòng người ta cảm thấy như đang bị thiêu đốt.

Lục Tiểu Thanh hai mắt đỏ ngầu ôm Vô Diễm, trong hai ngày này Vô Diễm cơ bản là chìm trong mê man, ngẫu nhiên có lúc tỉnh lại, thì liền an ủi Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm không quan tâm đến bản thân mình, ngược lại còn lo lắng suy nghĩ cho nàng, tim như bị ai bóp chặt đến ngạt thở, lại vẫn mỉm cười nói với Vô Diễm là không sao, mình không có việc gì.

Nhìn Vô Diễm ở trong lòng, trên gương mặt tuấn tú kia, lúc này lại tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, môi tím tái, nhưng vẫn kiên cường cao ngạo, lại vẫn muốn là ngọn núi để cho mình dựa vào, người hăng hái như vậy, hiện tại lại trở thành bộ dạng suy yếu như thế này.

Vốn nghĩ rằng với nội lực thâm hậu của Vô Diễm, ngay cả trên người bị nhiều vết thương như vậy thì cũng sẽ không có việc gì, hôm qua lúc đi ra ngoài lấy nước, từ xa xa mới phát hiện trên vách núi bóng loáng đều là dấu tay mang máu, từ một khắc đó mình mới biết được, vì sao rơi từ chỗ cao như vậy xuống mà vẫn không chết, không phải bởi vì cây cổ thụ kia, mà là Vô Diễm đã dùng hết nội lực nện lên trên vách đá để giảm bớt tốc độ rơi xuống, mới có thể ở lúc gặp phải cây cổ thụ kia, mượn lực ném mình đi, thế mình mới không bị một chút thương tổn nào, mà hắn lại chống đỡ không được nữa, nên mới mạnh ngã xuống như thế.

Chính mình chỉ biết là Vô Diễm che chở mình, nhưng lại không có nghĩ sâu vì sao một người bị trọng thương, còn một người chỉ bị xây xát ngoài da như vậy, hiện tại mới hiểu được Vô Diễm có võ công cao như vậy, sao có thể bị trọng thương như thế được, hóa ra là bởi vì nội lực đã hao hết, cho nên căn bản không có năng lực chống cự.

Thấy hai ngày nay Vô Diễm giống như là gầy đi rất nhiều, Lục Tiểu Thanh không khỏi gắt gao ôm chặt lấy Vô Diễm, tuy rằng không biết phải chữa trị như thế nào, nhưng là lại biết một khi sốt cao lâu sẽ chuyển thành viêm phổi, sẽ càng nguy hiểm đến tính mạng, nhẹ nhàng đem gò má áp lên gò má của Vô Diễm, thì thào nói: "Vô Diễm, đừng ngủ, mau tỉnh lại, đừng bỏ lại Tiểu Thanh, không cần bỏ lại Tiểu Thanh."

Thì thào nói nhỏ nửa ngày, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói mỏng manh: "Sẽ không, ta sẽ không bỏ lại Thanh Nhi."

Lục Tiểu Thanh ngẩn người kinh hỉ ngẩng đầu lên, thấy Vô Diễm đang tựa vào trên người mình, hai mắt khẽ động đậy, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, Lục Tiểu Thanh vội hỏi: "Vô Diễm cầu xin huynh hãy tỉnh lại đi, Vô Diễm, huynh nhất định phải chống đỡ, người của huynh sắp tới rồi, huynh nhất định phải chống đỡ."

Vô Diễm chậm rãi mở mắt, tầm mắt mờ mịt nhìn Lục Tiểu Thanh, nửa ngày mới nhìn thấy rõ được một chút, thấy hai mắt của Lục Tiểu Thanh đỏ au, thần sắc cực kỳ mệt mỏi, không khỏi nâng tay lên muốn vuốt ve má nàng, nhưng là tay mới nâng được một nửa liền vô lực hạ xuống, Lục Tiểu Thanh vội cầm lấy tay Vô Diễm áp vào má mình, Vô Diễm bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh nửa ngày, chậm rãi nói: "Ta sẽ chống đỡ."

Lục Tiểu Thanh mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Vô Diễm nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng kêu gọi vài tiếng, Vô Diễm cũng không có phản ứng gì, xem ra lại chìm vào trong hôn mê rồi, thân thể Vô Diễm càng ngày càng kém, ngay cả tìm hoa quả tìm được đều không ăn được, Lục Tiểu Thanh đành phải ép buộc chàng uống một chút nước, nếu cứ tiếp tục như vậy, sao có thể chống đỡ được.

Buổi chiều, Lục Tiểu Thanh cố ý nhóm hai đống lửa lớn, làm cho trong động ấm áp hơn một chút, một bên ôm chặt lấy Vô Diễm, trên mặt Vô Diễm vẫn như cũ là càng lúc càng đỏ ửng, trên người lại vô cùng lạnh, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, thật sâu đâm vào tim Lục Tiểu Thanh, miệng vết thương nhiễm trùng, cùng chiếc chân bị gẫy vô cùng đau, nhưng những lúc Vô Diễm thanh tỉnh cũng chưa bao giờ để lộ ra vẻ đau đớn, hiện tại trong hôn mê không khỏi lộ ra.

Lục Tiểu Thanh vuốt ve hai má Vô Diễm, thấp giọng nói: "Vô Diễm ngốc, vì sao lại nhảy xuống? Ta thật sự quan trọng như vậy sao? Vì sao lại nhảy xuống? Huynh vì sao lại không để cho ta chết tâm này đi? Đồ ngốc, ta sao có thể đáng giá để cho huynh làm như vậy?"

Lau lau nước mắt đang rơi xuống, Lục Tiểu Thanh khẽ cười nói: "Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, ta càng tin vào nước mắt nữ nhi càng trân quý hơn, huynh....huynh đó......"

Lục Tiểu Thanh Thì thào nói nửa ngày, lung tung không biết chính mình đang nói cái gì, muốn nói gì, chỉ biết là rất muốn nói chuyện với Vô diễm mà thôi, giữa lúc đang thì thầm nói nhỏ đột nhiên một giọng nói mỏng manh vang lên: "Thanh Nhi, ta thích nàng, rất thích nàng, Thanh Nhi."

Lục Tiểu Thanh lập tức nhìn vào hai mắt của Vô Diễm, lại thấy Vô Diễm vẫn đang nhắm hai mắt, nhẹ giọng gọi hai tiếng Vô Diễm nhưng không có nghe thấy tiếng trả lời, Lục Tiểu Thanh đang muốn thôi không gọi nữa, thì lại nghe thấy Vô Diễm lẩm bẩm nói: "Thanh Nhi, có biết hay không, ta rất muốn gặp nàng, rất muốn ở bên cạnh nàng, thấy Quân Hiên có thể ở bên cạnh nàng, ta ghen tị muốn trực tiếp đến đó mang nàng đi......"

Lục Tiểu Thanh cắn chặt răng nghe Vô Diễm tiếp tục nói, lại thấy Vô Diễm không nói gì nữa, trầm mặc một lúc lâu, Vô Diễm đột nhiên lại nói: "Nhảy xuống, chết đi cũng tốt......"

"Thanh Nhi, ta muốn nàng ở bên cạnh ta, tại sao nàng luôn rời ta mà đi như thế......"

"Thanh Nhi, Thanh Nhi."

Lục Tiểu Thanh yên lặng lắng nghe, ban đầu cứ cho rằng là Vô Diễm đang nói với mình, sau lại mới phát hiện Vô Diễm là đang bị sốt cao nên mê sảng, nói đứt quãng không ra đầu ra đuôi, nhưng câu nào cũng liên quan đến mình, Lục Tiểu Thanh nước mắt một giọt lại một giọt nhỏ xuống.

"Thanh Nhi, nàng là của ta, ta sẽ giải quyết tốt tất cả, ta sẽ...sẽ."

Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi, ôm thật chặt lấy Vô Diễm, nhẹ giọng nói: "Vô Diễm, vì sao ta lại gặp huynh? Vì sao ta không gặp huynh sớm hơn một chút? Vì sao huynh không gặp ta sớm hơn một chút?"

"Thanh Nhi, đừng nhảy."

Vô Diễm đột nhiên hô to một tiếng dọa Lục Tiểu Thanh nhảy dựng lên, vội liên thanh nói: "Ta không nhảy, ta không nhảy, không phải là ta muốn nhảy xuống vực, là do không cẩn thận thôi, ta về sau sẽ cẩn thận hơn, sẽ không tiếp tục để xảy ra loại tình huống như thế này nữa, không bao giờ sẽ xuất hiện nữa, ta cam đoan, Vô Diễm, ta cam đoan." Biết rõ Vô Diễm căn bản không tnghe thấy, nhưng Lục Tiểu Thanh vẫn cam đoan lập lời thề son sắt với Vô Diễm như cũ.

Lục Tiểu Thanh thật cẩn thận ôm lấy Vô Diễm, trong lúc chuyển tay, thấy Vô Diễm đau khẽ rên một tiếng, không khỏi vạch vải băng bó trên người Vô Diễm lên, vừa nhìn đã thấy miệng vết thương kia cư nhiên đã bắt đầu mưng mủ, Lục Tiểu Thanh không khỏi toàn thân đều căng thẳng, rớt xuống vách núi đá cũng đã nhiều ngày rồi, nếu cứ tiếp tục đợi thế này mà vẫn không thấy có người đến đây, thì Vô Diễm phải làm sao bây giờ? Miệng vết thương đã bắt đầu mưng mủ, sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.

"Thanh Nhi, rời đi, rời đi."

Không biết những lời này của Vô Diễm có ý gì, nhưng là Lục Tiểu Thanh tình nguyện nghĩ rằng là Vô Diễm đang kêu nàng rời khỏi nơi này, không khỏi gắt gao ôm lấy Vô Diễm lay lay: "Không, không rời đi, muốn đi thì cả hai chúng ta cùng đi, ta sẽ không bỏ lại huynh, chúng ta cùng nhau đi."

Kịch liệt lay động làm cho toàn thân Vô Diễm đều đau, hơi hơi mở mắt ra, thấy Lục Tiểu Thanh lệ rơi đầy mặt đang ôm chặt lấy mình, Vô Diễm không khỏi khàn khàn cổ họng nói: "Ta sẽ không chết, nàng đừng lo lắng."

Lục Tiểu Thanh giữa lúc hoảng hốt thấy Vô Diễm mở to mắt, không khỏi rất nhanh lau khô nước mắt, nói: "Ta không lo lắng, huynh là tai họa, giống ta không phải là người tốt, nhất định sẽ không dễ dàng chết như vậy được."

Vô Diễm muốn cười nhưng lại không cười được, đành phải nhẹ giọng nói: "Ta sẽ cùng nàng đi, nhất định sẽ cùng nàng đợi đến khi bọn họ tìm thấy được hai chúng ta." Vừa nói cổ họng đã cảm thấy ngưa ngứa, ngay sau đó liền nôn ra một búng máu, thấy búng máu màu đỏ sậm, Lục Tiểu Thanh lập tức biến sắc, chỉ có khi lục phủ ngũ tạng bị nội thương nghiêm trọng mới có thể phun ra máu màu đỏ sậm thế này, Vô Diễm vội nói: "Đừng lo lắng, nôn ra được thì tốt rồi."

Lục Tiểu Thanh nắm chặt bả vai của Vô Diễm nói: "Vô Diễm, huynh nói cho ta biết, có phải là huynh bị trọng thương rất nghiêm trọng không, trong lòng ta hiểu rõ, Vô Diễm, đừng cố gắng chịu đựng, huynh đừng giấu diếm ta, huynh đừng giấu diếm ta."

Thần trí của Vô Diễm lại có chút mơ hồ, nhìn Lục Tiểu Thanh vẻ mặt kiên quyết, vừa chậm rãi nhắm mắt lại, vừa nói đứt quãng: "Bị gãy hai chiếc xương sườn." Nói xong quay đầu đi lại lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Lục Tiểu Thanh không khỏi sợ ngây người, nội thương ngoại thương nghiêm trọng như thế, mấy ngày nay Vô Diễm làm thế nào mà gắng gượng chịu đựng được như thế? Cũng tại vì không muốn mình phải lo lắng, cho nên không nói cho mình biết, nếu không lộ ra thần trí uể oải, mình chắc sẽ không nhận ra mất, đột nhiên nhớ tới Ỷ Thiên Đồ Long Ký, đoạn miêu tả Diệt Tuyệt sư thái cùng Chu Chỉ Nhược ở trong tháp cao, Diệt Tuyệt sư thái ném Chu Chỉ Nhược từ giữa không trung xuống, Chu Chỉ Nhược vô sự mà Diệt Tuyệt sư thái lại chết, đây là đúng là cách mà Vô Diễm làm với mình, Vô Diễm, Vô Diễm, vì sao huynh lại đối tốt với ta như vậy?

Chính đang trong lúc hoảng hốt, liền thấy trên bắp chân đau xót, Lục Tiểu Thanh hờ hững quay đầu nhìn, liền thấy một con rắn nhỏ màu xanh không biết từ khi nào đã trườn vào sơn động, hiện tại đang trườn qua trườn lại, thấy bắp chân đang chảy máu, Lục Tiểu Thanh không khỏi mờ mịt quay đầu nhìn Vô Diễm đang mê man, nửa ngày đột nhiên mỉm cười nói: "Vô Diễm, xem ra chúng ta thật sự được ở cùng một chỗ với nhau rồi." Vừa nói vừa gắt gao ôm lấy Vô Diễm, dần dần mất đi ý thức.