Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 136




Chờ sau khi đã trở về phòng Thiên Vũ, Thiên Vũ mới lo lắng hỏi: "Nàng sao lại trở lại làm gì? Không phải là ta đã bảo nàng không cần trở về hay sao? Như thế nào một chút cũng không nghe lời như vậy, hắn như thế nào lại cũng không khuyên nhủ nàng vậy?"

Lục Tiểu Thanh tự nhiên biết Thiên Vũ đang nói người nào, lập tức mỉm cười nói: "Cái gì đến cũng sẽ đến, có trốn cũng không được, nếu đã muốn bắt ta trở về như vậy, ta đây sẽ trở lại xem hắn rốt cuộc muốn chơi trò gì, lão ba của huynh muốn chơi trò chơi, ta có thể không phụng bồi được không đây?"

Thiên Vũ nhíu mày nói: "Ta biết nàng là lo lắng cho bọn Hồng Ngọc sẽ gặp nguy hiểm, nhưng là nàng trở về không phải càng làm cho ta lo lắng thêm cho nàng hay sao, phải biết rằng nếu nàng không trở lại, phụ hoàng cũng không nhất định sẽ giết các nàng, nhiều lắm cũng chỉ là sẽ bị giữ lại ở trong cung thôi, nàng cũng nói ta về sau sẽ là...... Đến lúc đó ta tự nhiên sẽ để các nàng ra khỏi đó."

Lục Tiểu Thanh cười vỗ vỗ bả vai Thiên Vũ, nói: "Huynh cũng biết là ta rất thương các nàng, trong cung là nơi như thế nào? Huynh so với ta rõ ràng hơn nhiều, các nàng có thể chờ thời gian dài như vậy được sao? Ta không muốn khi đóa hoa đang ở thời điểm nở rộ, lại bị vô tình thúc giục tàn, huống chi đế vương là người vô tình, ai mà biết hiện tại sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ? Chuyện của ta không thể để làm liên lụy đến các nàng được, nếu phải giải quyết, vậy thì giải quyết một lần cho xong đi."

Thiên Vũ đang muốn nói chuyện, Nguyên Phong ở bên ngoài đột nhiên lớn tiếng nói: "Tấn vương gia, Ngụy công công tới."

Bên trong phòng, Lục Tiểu Thanh không khỏi mỉm cười nói: "Đến thật đúng là nhanh." Lập tức cũng không trốn, cùng Thiên Vũ bước ra ngoài tiếp đón.

Ngụy công công cũng có duyên gặp gỡ Lục Tiểu Thanh vài lần, cười hớ hớ nhìn Thiên Vũ nói: "Tấn vương gia, ngày mai Hoàng Thượng ở ngự hoa viên thiết yến ngắm hoa, cố ý sai ta đến thông báo cho Tấn vương gia đến ngắm cảnh, Lục tổng quản cũng đã về, ngày mai cũng mời đi theo Tấn Vương gia tiến cung."

Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Nếu vậy Tiểu Thanh nhất định phải tiến cung mới được, đa tạ công công." Một bên duỗi tay ra liền tháo vòng ngọc đưa cho hắn, ngân hàng tư nhân đã bị niêm phong mấy chỗ, ngân phiếu cũng không biết có còn lưu thông được nữa không, cho nên trực tiếp lấy vòng ngọc đang đeo trên tay đưa cho hắn, đây chính là nơi đồng tiền mạnh mới có thể thông suốt.

Ngụy công công cười tươi như hoa, nói: "Lục tổng quản thật sự là người hào phóng, xem ra không lâu về sau nữa ta sẽ còn có nhiều cơ hội gặp mặt Lục tổng quản hơn, đến lúc đó còn mong Lục tổng quản chiếu cố nhiều hơn cho ta nữa nha." Vừa nói vừa cười nịnh nọt với Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh cười ha ha nói: "Sao dám, sao dám, ta vẫn còn phải dựa vào sự dìu dắt của công công nhiều ý chứ." Ba người đều tự nở nụ cười, đợi Ngụy công công đi rồi, Thiên Vũ lo lắng nói: "Tiểu Thanh, xem tình hình này......"

Còn chưa nói hết, Lục Tiểu Thanh liền ngắt lời: "Thiên Vũ đừng nghĩ nhiều như vậy mà làm gì, xe đến trước núi ắt có đường, Lục Tiểu Thanh ta không có bản lĩnh gì, nhưng nếu nói về bản lĩnh dùng mánh lới để chạy trốn thoát thân thì không ai có thể hơn được ta, ta nếu dám đến tự nhiên là đã có biện pháp để ứng phó, huynh chỉ cần làm tốt chuyện của huynh là được, ta về sau còn trông cậy vào huynh để hoành hành ngang dọc khắp Đại Đường đó."

Thiên Vũ lập tức cũng biết khuyên bảo Lục Tiểu Thanh không có hiệu quả, đồng thời thấy Vô Diễm cùng Xuất Trần cũng không có ở bên cạnh nàng, tự nhiên là đã có chuẩn bị, cũng liền giảm bớt được chút lo lắng, dù sao ngày mai cũng phải đối mặt, nghĩ nhiều cũng vô ích, tất cả đều chờ gặp thời ứng biến vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Tiểu Thanh liền cùng Thiên Vũ ngồi trên xe ngựa đi về hướng Hoàng cung, đợi đến khi tới ngự hoa viên rồi mới phát hiện ra Thục vương, Ngụy vương cũng đều đã có mặt ở đó, mấy người gặp mặt không thể thiếu một màn tiếp đón, Lục Tiểu Thanh thấy ánh mắt hai người nhìn mình có chút khác thường, lập tức cũng làm bộ như không thấy, vui cười cùng mấy người bắt chuyện.

Trong ngự hoa viên, lúc này chính là thời điểm hoa mẫu đơn nở rộ tươi đẹp nhất, nơi thiết yến đương nhiên sẽ được tuyển chọn ở chỗ hoa nở rộ nhất, bên cạnh có ít hoa cỏ nhỏ điểm xuyến dùng để làm nền cho hoa mẫu đơn, làm cho hoa mẫu đơn càng thêm lộng lẫy, vẻ đẹp lấn át mọi vật xung quanh, vị trí chỗ ngồi của Lục Tiểu Thanh vừa vặn tựa vào lan can, cúi đầu là có thể thấy bông hoa lớn bằng miệng bát nở rộ, đủ màu sắc đủ chủng loại, bất quá Lục Tiểu Thanh lại cảm thấy không có một chút kiên nhẫn nào để nhìn. 

Khi vài người đang cười nói náo nhiệt, một tiếng the thé truyền đến: "Hoàng Thượng giá lâm." Nghe vậy, mọi người ngồi ở bốn xung quanh đều vội đứng lên, trải qua lễ tiết cung đình rồi đợi Lý Thế Dân ngồi xuống vị trí chủ vị xong, mọi người mới ngồi xuống. Mấy người ngồi vây thành hình tròn, vị trí Lục Tiểu Thanh vừa vặn ở đối diện với Lý Thế Dân.

Lục Tiểu Thanh vừa ngồi xuống vừa đưa mắt nhìn, thấy Lý Thế Dân mỉm cười ngồi ở trước mặt, thấy ánh mắt nàng nhìn qua cũng không trách mắng hay không tán thành gì, mà chỉ ôn hòa nhìn nàng cười, Lục Tiểu Thanh nếu không có bị hắn làm một loạt hành động đe dọa, khẳng định sẽ cảm thấy đây là một bậc trưởng giả khoan dung độ lượng, hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy là một người âm hiểm, lập tức cũng nhe răng cười với Lý Thế Dân.

"Hoàng nhi, mọi người thấy mẫu đơn hôm nay nở có đẹp không?"

Lý Thế Dân thốt ra một câu, Thục vương Lý Cách ngồi ở hàng đầu tiên lập tức nói: "Hồi phụ hoàng, nhi thần cảm thấy hoa năm nay nở đặc biệt diễm lệ, những năm trước tuy rằng cũng nở rộ rất đẹp, nhưng cũng không có được vẻ phồn vinh như năm nay, có lẽ năm nay nhất định sẽ mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an."

Lý Thế Dân cũng không nói gì chỉ mỉm cười gật gật đầu, Ngụy vương Lý Thái cũng lên tiếng: "Mẫu đơn kiều diễm là vương trong mọi loài hoa, hiếm lắm mới được chứng kiến hoa nở rộ hết mức như thế này, mặc dù ở trong mắt nhi thần cùng năm trước không có nhiều thay đổi gì lớn lắm, bất quá hoa nhất loạt nở rộ như thế này so với năm trước chói mắt hơn rất nhiều."

Lục Tiểu Thanh sau khi nghe Lý Cách ca ngợi xong, vốn chả muốn tiếp tục nghe nữa, một là chả có lời nào hay ho cả, hai là đi theo bên cạnh Lý Thế Dân còn có một người, người này đang đánh giá mình từ trên xuống dưới một cách trắng trợn, Lục Tiểu Thanh không khỏi cũng nhìn về phía hắn, chỉ thấy người nọ tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi, có một chòm dâu dài tới ngực, người lớn lên cũng có bộ dáng phong thái của người tu tiên, ánh mắt hắn nhìn mình tràn ngập tìm tòi cùng nghiên cứu.

"Lục Tiểu Thanh, ngươi có ý kiến gì không?" Chính lúc đang nhíu mày suy tư người kia là ai, thì Thiên Vũ sớm đã nói xong cảm nghĩ của mình, Lý Thế Dân không biết là vô tình hay cố ý mỉm cười hỏi mình.

Lục Tiểu Thanh thuận miệng nói: "Ta không thích mẫu đơn, tuy rằng là vương trong loài hoa, trừ bỏ nở rộ hết cỡ ở bên ngoài ra thì có gì tốt chứ? Cũng không thể ăn được, cũng không thể uống được, cũng không kết trái được, không thích."

Mấy người ngồi xung quanh bàn tròn lập tức ngạc nhiên, Lý Thế Dân đi đầu mỉm cười nói: "Thì ra ở trong mắt của ngươi có thể ăn, có thể uống mới là hoa tốt, đáp án này cũng thật là mới mẻ."

Lục Tiểu Thanh thấy Thiên Vũ đang cười khổ nhìn mình, không khỏi nhún nhún vai nói: "Ta vẫn tương đối thích hoa đào, hoa lê, hoa táo hơn, vừa đẹp lại vừa kết trái, mẫu đơn này thuộc loại yếu ớt mỏng manh, nếu chăm sóc không tốt không ra hoa không nói làm gì, có khi còn chết ý chứ, muốn ta tuyển chọn, ta đây thà rằng ngắm cỏ dại ven đường còn hơn, mười năm không tưới nước vẫn có thể vươn mình sống tốt."

Lý Thái mỉm cười nói: "Ngôn luận kiểu này đến thật là có hứng thú, bất quá hoa có cái hay của hoa, cỏ có cái hay của cỏ, hai loại này không có điểm nào giống nhau cả, đương nhiên không thể đặt ở cùng một chỗ mà so sánh với nhau được."

Lục Tiểu Thanh cũng nghe không ra trong lời của hắn muốn ám chỉ gì, liếc mắt nhìn hắn nói: "Ta đâu có so sánh, ta chỉ nói là ta thích mà thôi, người so với người còn làm tức chết người nữa là hoa so với cây cỏ."

Lý Thế Dân lập tức ừm một tiếng nói: "Vì sao lại không thể so sánh? Phải biết rằng chỉ có đem ra so sánh với nhau, mới có thể lấy thừa bù thiếu, cùng nhau tiến bộ."

Lục Tiểu Thanh trợn mắt nói: "Hoàng Thượng, ngài nếu như lấy ta so sánh với ngài, ta có thể lấy thừa bù thiếu được không? Ta đây không phải thúc ngựa đều đuổi không kịp hay sao? Nhưng là ngài nếu cùng ta so sánh về khoản thêu thùa chẳng hạn, ngài có đuổi kịp ta không?"

Thiên Vũ đầu tiên là nhướng mày, rất nhanh nháy mắt ra hiệu với Lục Tiểu Thanh, như thế nào lại có thể lấy Hoàng Thượng ra so sánh với nàng như thế được, đây cũng đã quá coi trời bằng vung rồi, chàng lại không có nghe ra ý tứ trong lời nói đó của Lục Tiểu Thanh, quả thật lời của nàng rất khó hiểu, nếu không cực thông minh, thì căn bản ngay đến cả một góc nhỏ cũng không mò ra được.

Lý Thế Dân đầu tiên là sắc mặt không thay đổi gật gật đầu, tiếp theo mỉm cười nói: "Nói cũng đúng, nếu muốn so về thêu thùa, trẫm sao có thể so được với con gái nhà người ta cơ chứ."

Lý Thái ở bên cạnh cười hỏi: "Lục tổng quản, ngươi biết thêu thùa sao?"

"Không biết." Lục Tiểu Thanh thành thật trả lời, thấy bốn người bên cạnh đều trừng mắt nhìn mình, không khỏi cười hắc hắc nói: "Bởi vì không biết, cho nên làm sao mà đuổi theo kịp được, ta đứng ở trên vạch xuất phát, còn có người có thể đuổi kịp ta sao?" Lời này vừa nói ra mấy người lập tức bật cười, Lý Thế Dân lắc đầu cười nói: "Lục Tiểu Thanh nói chuyện thật là thú vị."

Khen ngợi nàng một câu, sau lại quay đầu nói chuyện cùng với ba người con của hắn, Lục Tiểu Thanh nghe Lý Thế Dân khảo sát bọn họ nào là ý kiến, nào là quan điểm gì gì đó, tựa như đang ở trong một kỳ thi vây, Lục Tiểu Thanh không khỏi cảm thấy chả có gì thú vị cả, một bên ở trong lòng cũng đang âm thầm tính toán, tìm nàng đến tuyệt đối không phải là để nghe nàng nói cái gì thú vị, được thôi, nhìn xem ai kiên nhẫn hơn.

"Lục Tiểu Thanh, đi tới chỗ kia hái mấy đóa mẫu đơn đến đây." Nghe Lý Thái nói chỗ kia hoa đẹp, Lý Thế Dân liền muốn Lục Tiểu Thanh đi hái xuống, nhìn vẻ ngoài thì Lý Thế Dân thật là thích đứa con này, Lục Tiểu Thanh đã sớm cảm thấy không có gì hay để nghe, lập tức đứng lên liền hướng một góc ngự hoa viên đi đến.

Đang chuẩn bị đi chầm chậm một lát rồi quay về, miễn phải nghe bọn họ nói chuyện nhàm chán, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

Lục Tiểu Thanh xoay người lại, thấy đúng là người đứng ở bên cạnh Lý Thế Dân vừa này vẫn luôn đánh giá mình, không khỏi nhíu mày nói: "Nếu muốn hỏi tên người khác, có phải là nên báo tên của mình trước hay không?"

Người nọ cười nhẹ nói: "Ta gọi là Viên Thiên Cương, ta hỏi không phải tên của ngươi, ta hỏi ngươi rốt cuộc là từ nơi nào đến?"

Lục Tiểu Thanh trong lòng cả kinh, thấy vậy ánh mắt của người đối diện càng thâm thúy hơn, hai mắt giống như có thể nhìn thấu nội tâm con người vậy, mà đại danh của hắn mình cũng đã nghe qua, Viên Thiên Cương, là quan Thiên Tượng trong lịch sử Trung Quốc, trình độ mệnh lý rất sâu, nghe nói hắn là thầy tướng số đoán mệnh, đoán thời cơ giỏi nhất, người này chẳng lẽ thật sự là đã nhìn ra cái gì rồi sao? Lục Tiểu Thanh không khỏi mỉm cười nói: "Ta đến từ nơi này."

Viên Thiên Cương mắt sáng rực nói: "Nói rất đúng, bất quá cử chỉ và hành động của ngươi không giống với một người ở thời đại này nên có, ngươi rốt cuộc là ai? Không cần có ý đồ nói dối, từ lúc ngươi hun côn trùng, đốt lửa cầu mưa, ta đã chú ý đến ngươi, những biện pháp này của ngươi không phải là ngẫu nhiên, cũng không phải là cái gì mà được thần mách bảo, về phần cử chỉ hành động về sau của ngươi, lại càng không phải là một người bừa bãi, ta cho rằng khả năng duy nhất chính là, ngươi không phải là người nơi này."

Lục Tiểu Thanh lập tức chấn động, người này có thể thần đến nước này sao? Không được, tuyệt đối không thể thừa nhận với hắn, lập tức mỉm cười lạnh lùng nói: "Ngươi không biết không có nghĩa là người khác cũng không biết, ngươi không có cách nào không có nghĩa là người khác cũng không có cách nào, nghi kị của ngươi thật là buồn cười, nếu ta không phải người nơi này, vậy ta là người nơi nào? Chẳng lẽ ta là từ trên trời rơi xuống sao?"

Viên Thiên Cương nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiểu Thanh nói: "Từ trên trời rơi xuống? Khả năng này không lớn, bất quá ta cho rằng ngươi hẳn là thiên mệnh giả (1)? Thiên mệnh giả có thể biết được chuyện quá khứ lẫn tương lai."

Lục Tiểu Thanh cằm rớt đến tận ngực, vẻ mặt rút gân nói: "Đại ca, ngươi đừng hù dọa người có được không? Ta đối với thần thoại không có hứng thú."

Viên Thiên Cương lắc đầu nói: "Không phải thần thoại, Phục Hi, thiên vấn học, học đến mức tận cùng để thông hiểu được quá khứ tương lai cũng không phải là chuyện khó, ngươi hẳn là đã được chân truyền?" Dứt lời, hai mắt sáng ngời có lực nhìn Lục Tiểu Thanh, giống như đang muốn nhìn xem nàng sẽ lộ ra biểu tình gì sau khi đã bị người khác vạch trần vậy.

Lục Tiểu Thanh lập tức hiểu ra, Viên Thiên Cương này nghĩ mình thuộc loại người có năng lực bấm đốt ngón tay tính toán, hơn nữa còn nghĩ mình đã thông suốt Phục Hi cùng thiên vấn gì gì đó, sau đó liền bấm đốt ngón tay tính toán sẽ biết được chuyện quá khứ lẫn tương lai, chuyện này thì hay rồi, ngày đó ở Giang Nam vì muốn quậy ra trò mà làm tái thần tiên, hiện tại đến là tốt, thật sự đã bị cho rằng là tái thần tiên rồi, không khỏi khóe miệng rút gân, trả lời không đúng cũng sẽ thành vấn đề, tựa như tính toán sai sẽ liền bị lòi đuôi, không thể dùng lý luận không phù hợp với thời đại này mà giải thích được, mình phải nghĩ ra lý do gì để khoái thác đây, không khỏi trong lúc nhất thời cảm thấy đau cả đầu.

Viên Thiên Cương thấy Lục Tiểu Thanh mỉm cười không có trả lời, cho rằng nàng là đang ngầm thừa nhận, lại không biết rằng người nào đó mặt đang rút gân, bề ngoài thì cứng ngắc duy trì mỉm cười, trong lòng lại đem mười tám đời tổ tông nhà hắn ra mà mắng chửi, thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng cũng không sợ hãi, âm thầm gật đầu, đây mới là phong độ của thiên mệnh giả, đây mới là vẻ nho nhã của người có trí tuệ cao nên có mới biết được quá khứ tương lai, không khỏi gật gật đầu nói: "Ta luôn nghĩ rằng thiên mệnh giả chỉ là truyền thuyết, không ai có thể biết được chuyện quá khứ hay tương lai, không nghĩ tới thực sự vẫn còn có người có bản lĩnh tinh thông cửa này, xem ra vẫn là thiên phú của ta không đủ cao, không thể lĩnh hội được Phục Hi sáu mươi tư quẻ cùng thiên vấn học, không biết có thể hay không xin hỏi tôn sư là ai?"

Lục Tiểu Thanh nhất thời cảm thấy buồn cười, xem ra mình thật đúng là phải ngồi vào cái ghế thiên mệnh giả quỷ quái gì đó rồi, được rồi, tuy không biết xem bói, nhưng mình lại có hiểu biết chính xác về lịch sử, người mang thiên mệnh là giả, vô căn cứ lại là chính xác, muốn so về nói dối, không nói khoác chứ mình mà xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất cả, lập tức hắc hắc cười xán lạn: "Cái này... sư phụ ta đã đắc đạo, đã bạch nhật phi thăng (2), phi thăng rồi."

Viên Thiên Cương ngửa mặt lên trời nói: "Đắc đạo, đây chính là ước mơ tha thiết của ta, thì ra vẫn luôn cho rằng đó chẳng qua chỉ là lời đồn, không nghĩ tới trên thế gian này thật sự là có chuyện như vậy, bạch nhật phi thăng, công đức viên mãn, nếu thật sự là có chuyện này, cũng không uổng công ta tận lực khổ luyện mệnh lý suốt bốn mươi năm trời."

Lục Tiểu Thanh thấy Viên Thiên Cương nói rất chân thành, trong bụng cười thầm, cũng ngước mặt lên nhìn trời, nét mặt thâm trầm nói: "Chỉ có thể gặp mà không thể cầu, tất cả đều tùy duyên là được rồi." Như thế nào cũng đều cảm thấy mình thật sự giống một kẻ lừa đảo thế này, chính là lừa đảo cũng cần phải có trình độ cao, là khâm thiên giám của Đường triều, chính là nhân vật thầy tướng số học nổi tiếng đó nha, có thể bị mình lừa, không biết phải nói là phúc khí của hắn, hay là phúc khí của mình đây?

Viên Thiên Cương trầm tư một lát, sau mỉm cười nói: "Nói cũng đúng, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cố gắng theo đuổi ngược lại sẽ trở thành tầm thường, ừm, ta có một thỉnh cầu mạo muội, không biết có nên nói hay không?"

Lục Tiểu Thanh nhe răng cười đang muốn nói sợ rằng mình giải thích không được thỏa đáng, Viên Thiên Cương kia lại giống như đoán được, cướp lời Lục Tiểu Thanh nói trước: "Không biết thiên mệnh giả có thể giảng dạy cho tại hạ vài ba câu được hay không, tại hạ có thể được thiên mệnh giả truyền thụ, thật sự là phúc khí của ta, mong rằng thiên mệnh giả không chối từ."

Lục Tiểu Thanh lập tức á khẩu, mình thì có cái gì để chỉ điểm cho hắn đây, chỉ sợ mới mở miệng đã lộ ra sơ hở, lập tức làm bộ nghiêm trang trầm tư, Viên Thiên Cương cho rằng nhất định là nàng đang nghĩ đến lời gì đó sâu sắc nhất, không khỏi đứng ở tại chỗ khoanh tay chờ.

Lục Tiểu Thanh trong lòng cấp tốc suy nghĩ, phải nói cái gì mới tốt đây? Bồ đề chẳng phải cây(3)? Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn (4)? Trên đầu chữ "sắc" là con dao [5], ta là gió ngươi là cát? Kim cương, kim cương ta yêu ngươi? Phi, suy nghĩ cái gì vậy không biết, nhưng là phải nói cái gì bây giờ? Một bên trong đầu chuyển động suy nghĩ, một bên tiện tay nâng một đóa hoa mẫu đơn lên, trực tiếp ngắt khỏi cành.

Lục Tiểu Thanh dùng tay vân vê bông hoa mẫu đơn, nhìn đóa hoa đến lăng ngốc, ở trong mắt Viên Thiên Cương lại chính là Lục Tiểu Thanh mỉm cười nhìn bông hoa tươi đang cầm trong tay, trong mắt tỏa ra lòng nhân từ cùng yêu thương, ngay lập tức trong đầu hắn chợt lóe linh quang, đột nhiên vỗ tay nói: "Thì ra là vậy, ta hiểu rồi."

Lục Tiểu Thanh chấn động, tuy rằng trong Kinh phật có nói, cái gì mà Như Lai Phật Tổ ngắt hoa xong quay đầu lại cười cười, sau đó liền nhập đạo, chẳng lẽ người này thật sự có tuệ căn? Nhìn mình có thể nhập đạo? Mình có nên hỏi hắn hay không nhỉ, nếu thật sự có thể thành tiên hoặc là thành Phật, có thể sống ngót nghét một vạn năm thì mình cũng sẽ cố mà làm, tuyệt đối không cự tuyệt.

Lập tức mỉm cười nhìn Viên Thiên Cương nói: "Đã hiểu ra gì rồi?"

Viên Thiên Cương cũng mỉm cười nói: "Sinh mệnh là khổ, vô thường là khổ, luân hồi là khổ, nếu có thể ở trước khi khổ sở mà biết được số kiếp vận mệnh, thì nhân quả trên thế gian này đã có thể được xoay chuyển rồi."

Lục Tiểu Thanh đợi một lát cũng chả thấy Viên Thiên Cương nói thêm gì nữa, không khỏi giả vờ liếc hắn một cái gật gật đầu, thoáng nét cười nói "Quả nhiên là có tuệ căn." Kỳ thật trong lòng đang gào thét hắn nói cái quái gì vậy, một câu mình nghe cũng chả hiểu, bỏ đi, mình xem ra là không có phần tuệ căn kia rồi, không cần phải cầu xa vời sinh mệnh được kéo dài thêm vạn năm nữa mà làm gì. Lập tức xoay người sang chỗ khác cũng lười tiếp tục để ý đến hắn, lập tức hái được mấy đóa hoa mẫu đơn mà mình nhìn vừa ý, liền chuẩn bị trở về báo cáo kết quả công tác với Lý Thế Dân.

"Thiên mệnh giả, sau đời thứ ba của Đường triều có nữ chủ là Võ vương sẽ nhất thống thiên hạ, đây chính là do ngươi suy tính ra sao?"

Thanh âm không lớn không nhỏ, lại làm cho Lục Tiểu Thanh trong nháy mắt toàn thân ướt đẫm mồ hôi, những lời này nàng chỉ nói với một mình Vô Diễm, Vô Diễm đương nhiên là sẽ không nói ra ngoài, vậy thì nhất định là thân binh đi theo ngày ấy rồi, khó trách Vô Diễm khẩn trương như vậy, thì ra hắn cũng không tín nhiệm mấy người kia, chính là năm người đi theo hắn đến, lúc trước ở trên đỉnh núi cũng chỉ có vài người bọn họ, không ngờ thật sự là không đáng tín nhiệm.

Lục Tiểu Thanh trong khoảnh khắc đột nhiên hiểu ra, vì sao Lý Thế Dân trước tiên là xuống tay với việc làm ăn buôn bán của mình, nhất định là do cái người trước mắt này nói mình có thể chính là thiên mệnh giả gì đó, cho nên hắn mới tìm mọi cách bắt mình trở lại kinh thành. Sau lại giam lỏng Thiên Vũ cùng bọn Hồng Ngọc, dùng hết thủ đoạn bức mình trở lại kinh thành, thì ra là vì những lời này, những lời đó quả thật là có thể lật trời, đã nghĩ thông, Lục Tiểu Thanh bỗng cảm thấy toàn thân vô lực, không khỏi tựa vào trên núi giả.

Viên Thiên Cương nhìn Lục Tiểu Thanh, thấp giọng nói: "Lời này hẳn không phải là giả, tuy rằng ta cũng có xem tử vi sao đế vương, mười lăm năm trước xem đã thấy có dị tượng, liền biết khả năng trên trời sẽ hạ xuống Quân vương, nhưng là lại không có cách nào tính ra đến tột cùng là ở địa phương nào? Cũng không tính ra được là nam hay nữ, không nghĩ tới ngươi lại thật sự nhìn thấu thiên mệnh. Thiên mệnh giả, ta muốn biết những lời này sẽ ứng lên người vị hoàng tử nào?"

Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi nói: "Lời này bất quá chỉ là nói đùa mà thôi, đừng coi là thật, còn có, đừng gọi ta là thiên mệnh giả gì đó nữa, ta không thích cách xưng hô này."

Viên Thiên Cương thấy Lục Tiểu Thanh có chút không khống chế được cảm xúc, không khỏi gật đầu nói: "Được, thân phận này vốn cũng không thể để cho người ngoài biết được, Lục cô nương, nếu những lời đó chỉ là lời nói đùa, hậu quả của ngươi sẽ thế nào chắc ngươi cũng biết rồi phải không? Hơn nữa ta cũng đã biết ngươi chính là thiên mệnh giả, ngươi cho dù có từ chối cũng không sửa được, đã biết thiên mệnh lại không làm việc cho hoàng thượng, hậu quả ra sao ngươi chắc cũng đã hiểu được."

Lục Tiểu Thanh vừa nghe lập tức trái tim lạnh run, vốn nghĩ rằng Lý Thế Dân bất quá là vì một lý do linh tinh gì đó, muốn đem mình tiến cung để phong làm phi tử, hiện tại thì tốt rồi, phi tử cái quái gì cơ chứ, toàn bộ coi như mình là nhà tiên tri vậy, không làm việc cho hắn tất nhiên là chỉ có con đường chết, nếu làm việc cho hắn, đợi đến lúc hắn chết, phần lớn mình cũng sẽ bị chôn cùng hắn, không ai lại sẽ để cho người biết chuyện quá khứ lẫn tương lai ở lại trên đời gây tai họa cho trăm dân đâu, chuyện này tính như thế nào cũng không tìm ra được con đường tốt.

Viên Thiên Cương thấy Lục Tiểu Thanh không nói lời nào, liền lên tiếng: "Ngươi nếu đã hạ thấp mình ở lại trong phủ của Tấn Vương gia, như vậy ta cũng có thể nghĩ đến rằng Thiên Tử kế tiếp chính là Tấn Vương gia, phải không?"

Lục Tiểu Thanh nhìn Viên Thiên Cương, đột nhiên đứng thẳng người, nói: "Viên Thiên Cương, ngươi là một người thông minh, tự nhiên biết chuyện hoàng gia tốt nhất là nên biết ít đi một chút, Thiên Tử kế tiếp là ai là chuyện của Hoàng Thượng, chuyện này chỉ có thể do hắn quyết định, sao có thể đến phiên chúng ta định đoạt được chứ, ta ở Tấn vương phủ làm quản gia, là vì Tấn vương vừa vặn ở Giang Nam gặp được ta, ta thấy tính tình của hai chúng ta hợp nhau cho nên liền ở lại trong phủ của hắn, không có lý do gì khác ở đây cả."

Viên Thiên Cương sắc mặt thay đổi, nửa ngày sau mới nói: "Lục cô nương nói đúng, chuyện thái tử chúng ta nên mặc kệ, đây cũng không phải là chuyện chúng ta nên quản, chúng ta chỉ để ý đến mệnh lý thôi, chỉ để ý vì Hoàng Thượng mà suy tính thiên tượng, vận mệnh, những chuyện khác quả thật là ta đã lắm miệng rồi, tìm hiểu thiên cơ đôi khi không biết nên nói là tốt hay không tốt đây?"

Lục Tiểu Thanh nghe Viên Thiên Cương nói như thế, không khỏi đứng vững thân mình, vội vàng nói: "Ngươi cũng biết là không tốt, vậy thì không cần đem thân phận thiên mệnh giả của ta nói cho Hoàng Thượng biết làm gì."

Viên Thiên Cương mỉm cười nói: "Đương kim thiên tử trí tuệ hơn người, hắn tuy rằng không biết xem thiên mệnh, nhưng là ngươi khác biệt hắn sớm đã biết, ta hôm nay tới bất quá chỉ là để xác định một chút thôi, ngươi cũng biết cho dù không xác định thì ngươi cũng không rời khỏi được hoàng cung này."

Lục Tiểu Thanh nghe thế, cũng không giật mình, nếu đã gánh trên lưng thân phận này rồi, có thể ra được khỏi hoàng cung thì tên mình cứ viết ngược lại đi là vừa, bất quá nói không thể rời đi, chẳng lẽ mình thật sự không thể rời đi được sao, đôi khi rất tin tưởng bản thân cũng không phải là một chuyện tốt, nếu thiếu đi bất kỳ một thừa số nào đó, đến cuối cùng thất bại đều chỉ có thể là ngươi, Lục Tiểu Thanh biết Vô Diễm đang trù hoạch mọi chuyện cho mình, trong lòng cũng không thấy sợ hãi.

Viên Thiên Cương thấy Lục Tiểu Thanh khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu cười nói: "Quả nhiên là phong độ của thiên mệnh giả, trấn định tự nhiên, trời sụp đất nứt cũng vẫn sừng sững bất động."

"Quả nhiên là thiên mệnh giả." Một giọng nói uy nghiêm từ phía sau truyền đến, Lục Tiểu Thanh nhìn lại thì thấy Lý Thế Dân đang mỉm cười bí hiểm, chậm rãi đi về phía mình, Lục Tiểu Thanh trong lòng than nhỏ, xem ra về sau gặp phải phiền toái lớn rồi.

*********

[1] Thiên mệnh giả: người mang thiên mệnh)

[2] Bạch nhật phi thăng: ý nói đã mất

[3] Bản lai vô nhất vật của Thiền Sư Huệ Năng:

Bồ-đề bản vô thụ

Minh kính diệc phi đài

Bản lai vô nhất vật

Hà xứ nhạ trần a

Dịch:

Bồ-đề chẳng phải cây

Gương sáng chẳng nơi đài

Xưa nay không một vật

Bụi trần bám nơi đâu?

[4] Đạo Đức Kinh còn được gọi là sách Lão Tử.

Đạo khả đạo phi thường đạo

Danh khả danh phi thường danh

Dịch:

Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn

Tên có thể gọi là tên thì không là tên vĩnh viễn

[5] Trên đầu chữ "sắc" là con dao: ý là đam mê dục vọng có thể dẫn đến hậu quả khó lường.