Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người

Chương 16: Xung đột ở chợ đêm.




Trong phòng tắm Bội Nghiên ngượng ngùng đứng trước gương, nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương làm cô nàng cảm thấy xấu hổ. Thú thật Bội Nghiên đã trót lỡ mang lòng thích người đàn ông mà mình gọi là chú. Dù biết đó chính là người đã nuôi nấng mình chẳng khác nào cha ruột nhưng cô vẫn cứ thích.

Bội Nghiên nhận ra tình cảm này vào năm cô lên 16, tình cảm ấy đã được cô giấu sâu trong lòng đến tận bây giờ. Nếu hỏi vì sao không dám nói? Thì câu trả lời là vì cô sợ! Đương nhiên rồi, ai lại không cảm thấy sợ hãi khi mang lòng yêu người đã nuôi mình lớn chứ? Chính vì lý do ấy nên Bội Nghiên không dám nói! Cô sợ một khi nói ra sẽ bị từ chối phũ phàng, lúc đó chẳng phải sẽ rất đau sao? Vậy nên cô thà chọn thầm lặng ở bên còn hơn thổ lộ rồi lại không dám nhìn mặt.

Gác lại những suy nghĩ kia cô bé vội vàng mở túi đồ ra xem, bên trong là một chiếc áo thun với chữ cute màu hồng và một chiếc váy xếp ly cùng màu chữ. Bộ đồ đáng yêu khiến Bội Nghiên vô cùng thích thú, cô vội vội vàng vàng mặc thử vào người rồi chạy ra khoe với Du Trạch Dương:

- Chú ơi, chú thấy cháu mặc cái này có đẹp không?

Người đàn ông đang ngồi đọc sách nghe tiếng cô gái nhỏ liền ngẩng đầu, anh đưa tay nâng nhẹ gọng kính vàng trên mặt rồi mỉm cười nói:

- Đẹp lắm!

Khoảng khắc hai chữ "đẹp lắm!" ấy được thốt ra mấy ai biết rằng trái tim Du Trạch Dương đang loạn nhịp trong lòng ngực. Anh say đắm vẻ đẹp thuần khiết trong sáng của Bội Nghiên, đặc biệt là khi cô còn mặc trên người những bộ váy áo đáng yêu như thế.

Tuy nhiên Du Trạch Dương vẫn dùng lý trí để kìm chế con tim đang rộn ràng kia lại, anh hắng giọng một cái rồi gấp cuốn sách đứng dậy. Đặt quyển sách vào lại kệ Du Trạch Dương cất tiếng:

- Chúng ta đi thôi!

- Vâng ạ!

Cứ thế cả hai rời khỏi văn phòng xuống bãi đổ xe, vì muốn buổi đi chơi trọn vẹn Du Trạch Dương quyết định sẽ tự mình lái xe. Chiếc maybach màu trắng bon bon trên đường rồi dừng lại ở trước cổng chợ đêm. Tìm một nơi đổ xe xong xuôi lúc bấy giờ Du Trạch Dương mới cùng Bội Nghiên vào chợ đêm vui chơi.



Trong chợ đêm hàng chục hàng trăm quầy ẩm thực, trò chơi cứ đập vào mặt khiến Bội Nghiên choáng váng. Đây là lần đầu tiên cô công chúa nhỏ đến đây, bên trong chợ đêm lại đông đúc náo nhiệt nhiều người nên càng làm cô bé có cảm giác tự do thoải mái. Nhìn cô công chúa nhỏ của mình cứ vô tư tự do bay nhảy làm Du Trạch Dương phì cười. Anh đi lại nắm lấy tay Bội Nghiên nói:

- Coi chừng lạc đấy! Nếu Nghiên Nghiên mà lạc mất vậy chú biết phải làm sao!

Bội Nghiên nhìn người đàn ông rồi cười hì hì, cô vui vẻ chỉ tay vào một loạt các quầy bên đường rồi nói:

- Chú ơi, cháu muốn tất cả chỗ đó! Món nào cũng muốn thử!

- Được, vậy chúng ta đi mua!

- Vâng ạ!

Buổi đi chơi cứ thế diễn ra vui vẻ cho đến khi chuyện không may xảy đến. Trong lúc Bội Nghiên đang ngồi ở bàn đợi Du Trạch Dương mua đồ ăn thì chẳng hiểu từ đâu đột nhiên nhảy ra mấy tên du côn giang hồ thích gây chuyện. Chúng nhìn thấy Bội Nghiên xinh đẹp liền chạy đến chọc ghẹo quấy rối, cô bé sợ hãi đến mức khóc thét nhưng lại chẳng thể làm gì.

Trong lúc chống cự công chúa nhỏ vô tình cào vào tay một tên khiến cánh tay hắn rướm máu. Nhìn thấy thế tên ấy liền tức giận tát mạnh một bạt tai lên mặt cô bé. Bội Nghiên đau đến mức không nói nên lời, nước mắt sinh lý cứ thế tuôn ra. May sao lúc ấy Du Trạch Dương mua thức ăn quay lại, từ xa nhìn thấy Bội Nghiên khóc anh liền chạy lại hớt ha hớt hải hỏi:

- Nghiên Nghiên, con sao thế?

Nghe được giọng nói quen thuộc lập tức khiến Bội Nghiên cảm thấy an tâm, cô bé theo thói quen ngã vào lòng người đàn ông khóc lớn. Thấy vậy Du Trạch Dương hoảng hốt, anh vội lau nước mắt trên mặt cô thì phát hiên một bên má của công chúa nhỏ nhà mình sưng tấy. Khóe miệng còn rớm một ít máu! Thấy vậy Du Trạch Dương lập tức nổi giận, anh quay sang nhìn đám du côn với ánh mắt đỏ ngầu giận dữ.



Sát khí tỏa ra từ cơ thể Du Trạch Dương khiến đám du côn hoảng sợ, nhìn vào vẻ mặt đang tối sầm kia càng làm chúng hoang mang. Du Trạch Dương tiến lại gần đưa tay nắm lấy cổ áo một tên hỏi:

- Là ai trong chúng mày ra tay đánh con bé? Là ai?

Giọng nói trầm trầm nhưng mang đến một cảm giác lạnh sống lưng, rợn tóc gáy. Đám du côn bị dọa cũng trở nên lắp bắp:

- Là... là...

- Không nói phải không? Vậy tao đánh cả ba!

Khoảnh khắc Du Trạch Dương đưa tay lên định hạ một đòn vào mặt tên du côn thì từ đâu một vòng tay lao đến. Bội Nghiên ôm chặt lấy anh từ đằng sau giọng nức nở:

- Chú ơi, đừng!

Du Trạch Dương thấy vậy đành phải ngừng tay, anh thả tên du côn xuống đất rồi xoay sang ôm lấy cô công chúa nhỏ. Nhìn vào vết thương trên mặt cô khiến anh càng thêm đau xót! Công chúa nhỏ anh nuôi từ bé đến lớn chưa từng dám ra tay dù chỉ là một cái. Ấy vậy mà lại bị tên du côn kia đánh đến khóc nức nở, thở dài một hơi Du Trạch Dương nói:

- Bảo bối ngoan, đừng khóc! Chú đã mua thức ăn Nghiên Nghiên thích rồi, chúng ta đến chỗ khác ăn nhé!

- Vâng ạ!

Dứt lời Du Trạch Dương nắm tay công chúa nhỏ rời đi, trước khi đi còn không quên để lại một ánh lườm chết chóc. Ánh lườm đó thật sự đã khiến bọn du côn khóc không thành tiếng!