Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người

Chương 27: Du Trạch Dương bị bệnh.




Xác nhận tình cảm cả hai dành cho nhau cũng đã giúp Du Trạch Dương và Bội Nghiên rút ngắn được nhiều khoảng cách, bức tường ngăn cách giữa hai người họ của kiếp trước cũng dần được xóa bỏ. Ngay khi tưởng rằng mọi chuyện đã ổn hơn và có thể thoải mái vui chơi thì bất ngờ sự cố lại ập tới khiến cả hai phải ở ru rú trong khách sạn.

Chuyện là sau khi Bội Nghiên ở bệnh viện được 1 đêm thì tình trạng sức khỏe của cô cũng đã dần ổn định. Bác sĩ dựa trên tình hình sức khỏe ấy cũng đã cho cô gái nhỏ xuất viện. Tuy nhiên cô vừa xuất viện thì người bị bệnh tiếp đến lại là Du Trạch Dương.

Sáng hôm ấy anh sắp xếp đồ đạc của Bội Nghiên đã cảm thấy cơ thể hơi bất thường. Tuy nhiên vẫn chỉ nghĩ là do thiếu ngủ bình thường nên mới khó chịu, chủ quan vào sức khỏe của mình nên Du Trạch Dương đã bỏ qua cơn khó chịu trong người mà cùng Bội Nghiên ăn sáng uống cà phê như thường lệ. Mãi đến trưa hôm đó sau khi về khách sạn, Du Trạch Dương cảm thấy hơi nhứt đầu nên quyết định đi tắm rồi ngủ một giấc.

Những tưởng tắm rồi ngủ một giấc dậy sẽ khỏe nào ngờ cơ thể càng mỏi mệt hơn, anh đã hẹn với Bội Nghiên 4 giờ chiều sẽ cùng cô đi mua sắm. Nhưng mãi đến hơn 4 giờ Du Trạch Dương vẫn chưa xuất hiện, thấy vậy Bội Nghiên liền nghĩ có thể do anh mệt nên ngủ quên và quyết định gọi anh dậy. Đứng trước cửa phòng cô gái nhỏ đưa tay gõ cửa, tiếng cộc cộc vang lên rất lớn nhưng người bên trong chẳng trả lời. Thấy vậy Bội Nghiên cảm thấy khó hiểu, cô nhíu mày rồi quyết định mở cửa bước vào.

Đập vào mắt cô là cảnh tượng người đang ông đang cởi trần nằm trên giường ngủ. Nhìn thấy cảnh ấy cô gái nhỏ lập tức đỏ mặt xoay đi, nhưng trực giác cho cô biết rằng người đàn ông của mình đang không ổn. Tiến lại gần Bội Nghiên nhìn thấy hai mắt Du Trạch Dương nhắm chặt, dù phòng đang bật máy lạnh nhưng trán anh lại lấm tấm mồ hôi. Cả cơ thể và da mặt cũng đỏ lên không ít! Thấy vậy Bội Nghiên đưa tay lay lay người Du Trạch Dương khẽ gọi:

- Chú! Chú!

Mặc kệ cô có gọi lớn cỡ nào người đàn ông cũng không trả lời nên cô gái nhỏ bèn đưa tay lên sờ trán anh thử. Ngay khi bàn tay trắng mịn kia chạm vào trán của người đàn ông lập tức bị giật mình rụt tay lại. Trán Du Trạch Dương nóng hổi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp bất thường. Phỏng chừng là đã bị sốt!

Nghĩ vậy Bội Nghiên liền bắt đầu hoảng loạn, bản thân cô chưa từng chăm sóc người bệnh cộng thêm Du Trạch Dương vốn rất khỏe nay lại đổ bệnh làm cô không biết phải làm sao. Loay hoay một hồi Bội Nghiên đành nhấc máy gọi cho lễ tân của khách sạn. Cô nhờ họ mang lên giúp một cây nhiệt kế rồi nấu thêm một ít cháo, tiện thể nhờ mua thêm ít thuốc.

Sau khi ngắt máy cô gái nhỏ bắt đầu bắt tay vào việc chăm sóc người bệnh, Bội Nghiên vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn nhỏ và một thau nước ấm. Cô cẩn thận nhúng khăn qua nước rồi lau đắp lên trán người đàn ông. Lúc trước bị bệnh người hầu trong nhà cũng hay làm cho cô như thế! Nghĩ rồi Bội Nghiên chợt nhớ ra khi bị sốt ngoại trừ đắp khăn hạ sốt còn phải lau sơ qua có thể giúp người bệnh dễ toát mồ hôi.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ấy lập tức khiến cô gái nhỏ đỏ mặt lần nữa, nhìn vào cơ thể săn chắc kia ai mà không nổi lên sắc ý cơ chứ? Mặc dù Bội Nghiên vẫn chỉ là một cô gái đơn thuần chưa từng trãi qua những việc ấy nhưng cô cũng đã 20 tuổi rồi, bảo cô đi giúp một người đàn ông lau người làm sao mà không ngại? Huống hồ cơ thể người đàn ông ấy lại còn đẹp như vậy!



Dù đã ngoài 30 nhưng Du Trạch Dương vẫn luôn chăm sóc cho cơ thể mình rất tốt. Hằng ngày anh đều sẽ hạn chế lượng thức ăn đưa vào người và đương nhiên các nguyên liệu, các món ăn cũng phải được chọn lựa rất kỹ. Chưa kể dù bận rộn đến tối mày tối mũi là thế nhưng anh vẫn sẽ dành ra ít nhất 3 ngày trong tuần để tập luyện. Du Trạch Dương khá đa tài, có thể chơi được khá nhiều môn thể thao. Từ đá banh, bóng rổ hay bóng chuyền, cầu lông anh, tennis, gold anh đều rất thành thạo. Ngoài ra Du Trạch Dương còn tham gia vào một số môn võ như muay thái, boxing các kiểu nên thân hình rất đẹp.

Khẽ thở dài Bội Nghiên dù ngượng ngùng như vẫn phải làm những việc cần làm, huống hồ sau khi xác nhận tình cảm cả hai cũng xem như một nửa người yêu nên cũng không có gì phải ngại. Nghĩ rồi cô gái nhỏ lần nữa đứng dậy đi vào phòng tắm, lần này cô lấy ra một chiếc khăn lớn hơn và thêm cả một bộ quần áo. Vẫn theo quy trình cũ cô gái nhỏ nhúng khăn qua nước rồi vắt khô sau đó từ từ lau qua từng nơi trên cơ thể.

Lau hết phần thân trên tiếp theo là đến bên dưới, Bội Nghiên ngắm mắt vén lên chiếc khăn mà người đàn ông quấn quanh eo rồi lau bừa lau đại. Sau khi xong xuôi cô thở phào một cái, giúp anh mặc quần áo gọn gàng rồi nhanh chóng kéo chăn giúp Du Trạch Dương đắp ngang ngực. Trong thời gian đợi phục vụ mang lên những đồ cần dùng vì cảm thấy không an tâm nên Bội Nghiên liền gọi cho bác sĩ:

- Bác sĩ!

- Xin chào tiểu thư, cô thấy không khỏe ở đâu sao ạ?

- Không! Không phải tôi mà là chú!

- Du thiếu? Ngài ấy bị làm sao?

- Chú ấy bị sốt mất rồi! Có lẽ là do dầm mưa trong rừng quá lâu nên mới đổ bệnh.

- Tiểu thư không cần lo lắng, cô giúp ngài ấy đo nhiệt độ rồi cho uống thuốc hạ sốt là được. Nếu sốt cao 40 độ hoặc sáng mai vẫn chưa đỡ cô hãy gọi lại cho tôi nhé!

- Vâng, tôi biết rồi!