Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người

Chương 68: Dày vò em mãi.




Sau bữa cơm là khoảng khắc Du Trạch Dương và Bội Nghiên dùng để xoa dịu nhau. Dù người đàn ông nào đó đã rất cố gắng tự nhủ rằng công chúa nhỏ vẫn còn bị thương. Tuy nhiên đứng trước sự quyến rũ của Bội Nghiên, lý trí của Du Trạch Dương chỉ còn là một mảng trắng xóa.

Anh đè cô xuống giường, dùng đôi môi của mình áp chế đôi môi anh đào của cô gái nhỏ. Bàn tay ôm chặt cơ thể mảnh khảnh của cô cứ như sợ buồng ra Bội Nghiên sẽ biến mất. Trong căn phòng rộng lớn, tiếng xoẹt xoẹt bắt đầu vang lên theo sau là những mảnh vụn của bộ đồ giá trị. Tất cả bị người đàn ông xé nát vứt la liệt trên sàn, không khí lạnh lẽo giữa trời đêm trong căn phòng cũng trở thành nóng rực.

Bàn tay Du Trạch Dương xoa xoa vuốt vuốt theo từng đường cong trên cơ thể công chúa nhỏ làm cô không ngừng uốn éo. Cảm giác nóng như lửa đốt nhanh chóng làm Bội Nghiên gần như bị mất đi toàn bộ lý trí. Cô gấp gáp dùng tay câu lấy cổ người đàn ông, theo quán tính cởi phăng chiếc áo sơ mi của anh rồi quẳng vào một xó.

Đôi môi xinh đẹp khẽ ép sát lại khiến Du Trạch Dương chưa kịp trở tay đã bị đề ngược xuống.

Diễn cảnh vừa xảy ra trước mắt làm Du Trạch Dương có chút bất ngờ, từ trước giờ chưa từng có lần nào anh được chứng kiến cảnh tượng chủ động như vậy của cô gái nhỏ. Nhìn vào gương mặt khó chịu dục cầu bất mãn của Bội Nghiên càng làm người đàn ông hứng thú.

Bội Nghiên lúc này đang thuận thế nằm trên, tay cô đặt trước ngực Du Trạch Dương không ngừng vuốt theo chiều dọc cơ thể. Cô sờ từ trên xuống dưới, không ngừng mân mê cơ bụng 6 múi của người đàn ông. Tuy nhiên đến gần điểm nhạy cảm thì lại dừng lại! Việc này khiến ông chú nào đó vô cùng khó chịu, cảm giác hưng phấn giữa chừng bất giác bị ngưng lại làm anh như muốn phát điên.

Du Trạch Dương không thể kiềm chế bản thân liền nhanh tay lật úp người khống chế công chúa nhỏ xuống dưới.

Nhìn vào vẻ đẹp và biểu cảm ham muốn trên gương mặt cô lúc này khiến anh không cách nào nhịn thêm được nữa. Đang định hành sự thì bồng nhiên Bội Nghiên khựng lại, bàn tay cô đưa ra ôm lấy cổ người đàn ông nói:

- Chú ơi, em yêu chú!

Khỏi phải nói sau khi nghe câu nói kia chút lý trí còn lại trong đầu Du Trạch Dương chỉ phút chốc tan thành mây khói. Làm gì có tên đàn ông nào nhịn được trước lời tỏ tình ngọt ngào như vậy? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù đang rất muốn nhưng Du Trạch Dương vẫn lo sẽ chạm vào vết thương trên người Bội Nghiên. Suy nghĩ một hồi người đàn ông cúi đầu hôn lên trán cô gái nhỏ, bàn tay anh vuốt ve gương mặt cô, giọng nói dịu dàng trầm ấm vang lên:

- Bảo bối ngoan! Em còn đang bị thương, để anh làm là được rồi!

Nghe vậy Bội Nghiên cũng ngoan ngoãn xuôi theo, cô nhằm mắt ngẩng đầu hôn lên má Du Trạch Dương. Bàn tay ôm lấy cơ thể anh vuốt ve qua lại, tất nhiên ông chú nào đó cũng không chịu thiệt. Anh đưa tay xoa nắn hai quả đào trước ngực công chúa nhỏ. Thỉnh thoảng dùng tay gãy lên nhụy hoa phía trước làm nó cứng lên.



Khoái cảm kích thích như thế làm Bội Nghiên không cách nào chịu được, cô không ngừng vặn vẹo thân mình nhưng vô dụng. Bàn tay nhỏ đã bị người đàn ông trước mặt khống chế, một tay anh ôm lấy cơ thể cô, tay còn lại trực tiếp đưa xuống hang động nhỏ. Bàn tay mơn trớn khắp cơ thể, xoa từ ngực đến hông cuối cùng là nơi bí mật.

Vốn dĩ đã bị kích thích lại cộng thêm đụng chạm của người đàn ông khiến động nhỏ chẳng mấy chốc ướt đẫm.

Nước tràn ra ồ ạt làm Du Trạch Dương thích thú vô cùng! Anh không ngần ngại đút thẳng hai ngón tay vào bên trong, tác động mãnh liệt ấy trực tiếp đưa công chúa nhỏ cao trào.

Không để cơ thể Bội Nghiên được nghỉ ngơi, người đàn ông tiếp tục hành động. Anh giữ nguyên hai ngón tay ở nơi tư mật tiếp theo là chơi đùa hạt đậu phía trước cửa hang. Vừa cao trào xong lại bị chơi đùa mạng mẽ như thế khiến cô gái nhỏ khóc thét. Nước mắt cô theo bản năng bắt đầu chảy ra thành dòng, cơ thể nâng lên cao miệng không ngừng xin:

- Um... ah... chú ơi, em... em chịu không nổi nữa. Xin chú....

Câu nói còn chưa xong đã bị người đàn ông dùng nụ hôn chặn lại, anh tham lam cắn mút chiếc môi ngọt ngào rồi liếm quanh vành môi tận hưởng hương vị. Ngầng đầu nhìn cô gái nhỏ dưới thân đã mất dần ý thức Du Trạch Dương nói:

- Nghiên Nghiên, đêm con dài sao có thể tha cho em được? Ngoan! Đêm nay anh nhất định làm em thoải mái.

Dứt lời Du Trạch Dương cúi xuống cắn nhẹ một cái vào vành tai Bội Nghiên sau đó là đến chiếc cổ trắng ngần không tỳ vết. Kích thích liên tục nhanh chóng khiến cô gái nhỏ lại lần nữa cao trào. Lần này không chơi đùa nữa mà người đàn ông quyết định vào việc chính. Anh dùng hai tay nắm lấy chân Bội Nghiên từ từ tách ra, miệng dần dần đưa sát vào hang động sau đó bắt đầu liếm mút. Vừa được nghỉ ngơi đôi chút lại bị tác động mãnh liệt làm cơ thể công chúa nhỏ lập tức nhớ lại.

Tay cô theo bản năng đưa tới đẩy đầu người đàn ông ra nhưng không thể, bất lực công chúa nhỏ vừa uốn éo vừa hét:

- Um... không được! Nơi đó... ưm... ah...

Nghe tiếng rên la của cô dường như đã tiếp thêm dục vọng cho ông chú già nào đó, ánh mắt anh đục ngầu như được che bởi một tầng sương mù dày đặt. Sau khi đưa cô cao trào bằng miệng thì cũng là lúc công việc chính bắt

สลิ่น.