Quay Về: May Mắn Vẫn Có Thể Gặp Người

Chương 71: Cầu hôn.




Khoảng 10 phút sau, chiếc xe lần nữa tấp vào vệ đường trước cửa một tiệm đồ ngọt xinh xắn. Mọi đồ trang trí bên trong thậm chí cả màu sơn tường cũng đều là màu hồng vô cùng nữ tính. Trên kệ trưng bày hàng loạt các loại bánh bắt mắt mới ra lò, cửa hàng được chia làm 2 gian, 1 gian để bán bánh, gian còn lại là các loại thức uống.

Du Trạch Dương lựa chọn một hồi cuối cùng đặt vào khay 1 chiếc cupcake màu hồng được trang trí bằng socola chip màu trắng. 1 chiếc bánh mouse việt quốc và 1 chiếc bánh kem nhỏ vị chocomint. Trong lúc đợi nhân viên đóng gói và tính tiền bánh ngọt người đàn ông lại đi sang gian kế bên để mua nước. Anh lướt ngón tay trên menu nước đa dạng rồi chọn một ly trà sữa trà sữa full topping cho công chúa nhỏ.

Bình thường Du Trạch Dương sẽ chỉ mua cho Bội Nghiên thôi vì anh không phải người hảo ngọt. Tuy nhiên hôm nay lại chẳng biết vì lý do gì khiến anh cũng muốn thử. Cứ như thế Du Trạch Dương lại gọi thêm cho mình một ly trà dâu, nhưng có lẽ ly nước ấy cũng chủ yếu là do cô gái nhỏ nào đó thưởng thức. Sau khi thanh toán xong hết tất cả Du Trạch Dương mới thỏa mãn mà trở về dinh thự.

Ở Ái Nghiên, công chúa nhỏ sau khi ăn sáng xong thì quyết định vào thư viện tìm sách đọc. Ở dinh thự Ái Nghiên có một căn phòng riêng vô cùng lớn mà Du Trạch Dương chỉ dùng để lưu giữ sách. Căn phòng ấy chiếm hẳn 1 tầng lầu của dinh thự nên cũng đủ biết là lớn đến thế nào. Và cũng chính vì lý do y mà nó được gọi là thư viện thay vì phòng sách.

Bội Nghiên chọn một cuốn sách mà lần trước cô đang đọc dở, ngồi lên chiếc ghế gỗ bên cạnh cửa sổ thư viện say sưa đọc sách. Cứ như thế thời gian thắm thoắt trôi qua thoáng chốc đã gần hơn 2 tiếng, công chúa nhỏ vẫn ngồi yên ở đấy.

Lúc Du Trạch Dương về đến nhà, không thấy Bội Nghiên đâu đã hỏi người làm trong dinh thự. Sau khi biết được cô đang đọc sách anh liền hí hửng đi tìm, kết quả vừa vào thư viện đã thấy cô gái nhỏ nào đó ngủ quên mất. Bội Nghiên nằm dài trên chiếc ghế gỗ, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ hắt sáng lên người cô. Khoảnh khắc ấy nhìn công chúa nhỏ không khác gì một thiên thần đi lạc xuống trần thế.

Chiếc đầm trắng dài qua đầu gối, mái tóc đen mướt xõa dài, cuốn sách đang đọc dở nằm giữa hai tay người con gái. Ngũ quan trên gương mặt sắc sảo kèm theo làn da trắng ngần, nói Bội Nghiên hệt như thiên thần quả thật không ngoa. Cô đẹp đến động lòng người! Lại còn xen kẽ nét ngây thơ trong sáng! Nếu có ai đó không say đắm cảnh tượng ấy thì quả thật chính là một hối tiếc lớn.

Du Trạch Dương nhẹ nhàng tiến lại gần một phát nhấc bổng Bội Nghiên lên, anh bế cô trên tay cứ thế đưa trở về phòng ngủ. Lúc Bội Nghiên tỉnh dậy đã là hơn một giờ đồng hồ sau, cơm trưa cũng đã được chuẩn bị tươm tất. Đúng lúc cô gái nhỏ đang định xuống giường thì bên ngoài cánh cửa phòng bật mở. Du Trạch Dương xuất hiện với mâm đồ ngọt trên tay. Anh đưa đến trước mặt Bội Nghiên giọng dịu dàng:

- Bảo bối ngủ có ngon không? Anh sợ em đói nên mang cho em đồ ăn vặt đấy! Em ăn thử xem có thích không?

Công chúa nhỏ nhìn mâm đồ ngọt trước mắt với tâm trạng hào hứng, cô cười tít mắt hỏi:

- Sao chú biết em thèm đồ ngọt mà mua vậy?

- Hôm nay anh có đi ngang qua tiệm bánh ngọt em thường hay mua, nghĩ em sẽ thích nên anh đã mua một ít.

Bội Nghiên nghe xong liền gật đầu, người đàn ông bên cạnh này thật sự rất giống con sâu trong bụng cô. Chỉ cần là thứ cô nghĩ Du Trạch Dương đều sẽ biết! Đây có gọi là sức mạnh của tình yêu không? Hay là do công chúa nhỏ quá dễ đoán? Du Trạch Dương cầm lấy một chiếc bánh trên mâm nhẹ nhàng đút cho cô gái nhỏ. Bội Nghiên cắn một miếng đôi mắt xinh đẹp liền ánh lên vẻ hạnh phúc.

Đang lúc vui vẻ bỗng Du Trạch Dương hỏi một câu khiến công chúa nhỏ khựng lại:



- Bảo bối, em có đồng ý làm vợ anh không?

Bội Nghiên ngưng ngay hành động đang làm lại, cô xoay sang nhìn người đàn ông hỏi lại:

- Chú nói gì ạ?

Du Trạch Dương cũng rất bình tĩnh lặp lại câu hỏi một lần nữa:

- Em sẽ đồng ý làm vợ anh chứ?

Chỉ thấy công chúa nhỏ biểu môi đáp:

- Chỉ có vài cái bánh ngọt với cốc trà sữa này mà chú đã muốn mua chuộc em sao? Em không ngốc đâu!

Nghe xong Du Trạch Dương bật cười, cũng may anh đã chuẩn bị đồ sẵn. Chiếc nhẫn hôm nay anh đặt là món quà dành riêng cho Bội Nghiên trong ngày cưới. Còn hôm nay... Du Trạch Dương đưa tay lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ màu trắng. Bên ngoài chiếc hộp được thiết kế vô cùng đẹp và sang trọng.

Bên trong hộp là chiếc nhẫn kim cương màu trắng sáng lấp lánh, Bội Nghiên chưa kịp phản ứng gì đã thấy chiếc nhẫn nằm gọn trên tay. Lúc cô vẫn còn đang ngơ ngác thì người đàn ông nào đó đã nhanh chóng nói:

- Đây chính là thành ý của anh, em đồng ý đeo vào rồi xem như là đồng ý lời cầu hôn của anh ban nãy. Bảo bối, em kiểu nào cũng chạy không thoát đâu!

Nhìn dáng vẻ trẻ con kia Bội Nghiên chỉ biết bật cười, cô ôm lấy Du Trạch Dương rồi khẽ hôn vào má anh đáp:

- Thôi được, vậy em miễn cưỡng đồng ý! Sau này chú phải yêu thương em nhiều vào đấy!

- Được!