Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 17: kiếp nạn bắt đầu




Chuyện với Tôn Hưng tiến triển rất tốt. Tôi cho rằng anh ấy tôn trọng tôi nên đã thành thật. Suy cho cùng là anh ấy một lòng một dạ yêu tôi và biết chịu trách nhiệm. Còn tôi thì ổn rồi, có gì tốt đẹp hơn khi bản thân trọn vẹn dành cho chồng chứ? Dù lần đầu kia có hơi mất kiểm soát và tôi không nhớ gì nhiều

Mọi người nghĩ tôi sẽ sung sướng và hạnh phúc với cuộc sống vợ chồng son, cùng người chồng tuyệt cà là vời?

Không!

Kiếp nạn giờ mới bắt đầu!

Mẹ chồng tôi là người phụ nữ cực kỳ lạnh lùng, và bà ấy không thích tôi cho lắm. Cũng phải, ban đầu bà ấy chấm Thư Nhiễm làm con dâu cơ mà.

Bố chồng tôi thì không nóng không lạnh nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy rén và cảm thấy ông ấy khó gần.

Và cô em chồng bằng tuổi tôi, đã lập gia đình từ sớm, có một nhóc con 3 tuổi. Nghe nói em rể ngày trước cũng không được lòng nhà họ Tôn do có xuất thân không tương xứng.

Mọi người lại nghĩ tôi và em rể có thể đồng cảm cho nhau phải không? No no!

Tôi kể cho mà nghe.

Tôi- Na Kim- 23 tuổi: có chồng doanh nhân, bố chồng giàu có bậc nhất, mẹ chồng nức tiếng xa gần, em chồng khá "quậy" lấy chồng là người thừa kế băng đảng đáng gờm, đính kèm đứa cháu trai có gen trội của bố mẹ nó- phá lanh tanh bành nhà ngoại mỗi khi ghé thăm.

Và tôi- chìm nghỉm không có một cái điểm nhấn gì nổi bật ngoài chuyện được Tôn Hưng bất chấp cưới về.

Dù Tôn Hưng lo xa đã chọn việc sống riêng, nhưng là dâu mới nên tôi phải thường xuyên về Tôn gia, nhất là những dịp đặc biệt.

****

Nay là sinh thần bà nội Tôn.

Tôn Hưng đã chuẩn bị quà chu đáo, nhưng tôi vẫn muốn làm gì đó. Tôi vụng về, tốt nhất không nên sờ mò tự bày vẽ gì cả, đành quyết định đi mua bánh ngọt.

Chắc chắn bữa tiệc ở Tôn gia sẽ nhiều bánh, thậm chí toàn bánh xịn và nổi tiếng. Nhưng tôi biết một tiệm bánh cực ít ngọt, bông mềm và mang hương vị truyền thống. Bà ngoại tôi rất thích bánh ở nơi đó, bà nội Tô Thanh cũng vậy. Tôi đoán bà nội Tôn cùng thế hệ với họ, có lẽ cũng nhớ hương vị xưa.

Chiếc bánh vị lá dứa xanh bắt mắt thơm lừng, nhân cadé chứ không hoàn toàn là kem tươi như thông thường, trên trang trí hoa nhí nhỏ màu trắng rất nổi bật, như hoa nở rộ trên thảm cỏ xanh tươi. Nhìn thôi đã thấy dễ chịu và linh cảm tốt rồi.

Khi tôi gọi nhân viên gói bánh lại cho mình, thì một người đàn ông tiến sát lại chỗ tôi và thương lượng.

- Cô gái, có thể nhường tôi chiếc bánh này không? Nay là dịp quan trọng nên tôi muốn tặng người thân, mà người ấy chỉ thích duy nhất vị bánh này. Đây là chiếc cuối cùng rồi.

- Xin lỗi, tôi không thể nhường được.

- Thật sự không nhường được sao?

- Đúng vậy. Hẳn anh biết bánh lá dứa của tiệm này rất nổi tiếng và nhanh hết. Tôi nghĩ sau này anh nên rút kinh nghiệm, đặt trước hoặc đi sớm hơn.

- Ồ... Không sao! Lòng tốt là tự nguyện, không phải là trách nhiệm. Cảm ơn lời khuyên của cô.

Anh ta nhìn tôi cười tủm tỉm, tôi dấy lên một cảm giác khá kì cục vì thấy ở anh ta nét gì đó hơi quen, nhưng lại không nhớ ngay được là có từng gặp ở đâu đó rồi??

Đối phương chọn một chiếc bánh khác sau khi không thuyết phục được tôi, vị vani với phần trang trí cầu kỳ hơn chiếc bánh của tôi và kích cỡ to hơn hẳn. Lúc thanh toán, anh ta đứng cạnh tôi và tôi nhìn ra người đó sở hữu thẻ đen quyền lực.

Cũng khá ấn tượng đó, bởi ngoài thẻ đen của Tôn Hưng đưa cho tôi, thì đây là lần thứ hai tôi thấy có người trẻ tầm 30 tuổi mà sở hữu loại thẻ này.

Anh ta cũng nhìn chiếc thẻ thanh toán trên tay tôi và cong môi cười một cái khiến tôi hơi khó hiểu. Dẫu vậy tôi không bận tâm nhiều, còn thấy mình khá may mắn vì đã tới trước anh ta ít phút, và mua được chiếc bánh ưng ý.

Đến tận khi tôi mang bánh ra xe để đi về, phát hiện ra anh ta đứng dựa vào chiếc xe sang ở gần đó một cách khá lười biếng, vừa hút thuốc vừa nhìn tôi không kiêng nể.