Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 22: phần nộ




Tôi thầm mong Tôn Hạo hết hứng thú với mình và từ bỏ cái suy nghĩ điên rồ của anh ta. Chỉ cần nghe ai đó nhắc tới cái tên Tôn Hạo là tôi sẽ thấy khó chịu vô cùng.

Đã thế lại còn do chồng tôi nói với một cái tin dễ gây hiểu lầm. Tôi chửi rủa anh ta trong lòng.

" Tên điên chết tiệt!"

Ấy thế mà tôi đụng ngay cái tên vừa điên vừa chết tiệt đó ngay khi đặt chân tới bữa tiệc.

Cố phớt lờ sự hiện diện của đối phương, tôi kè kè bên cạnh Tôn Hưng không rời nửa bước.

Cho tới khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, thì thấy Tôn Hạo đã đứng sẵn ở hành lang như đã đợi từ trước.

Tôi bày ra bản mặt chán ghét và lạnh nhạt lướt qua. Tôn Hạo có vẻ không ngạc nhiên với thái độ của tôi, anh ta cất bước theo sau và buông lời cợt nhả.

- Hôm nay cô thật đáng yêu, đáng yêu tới mức tôi muốn gói cô về nhà và ném lên giường.

Vốn tôi không định nói chuyện với kẻ dở hơi này, nhưng anh ta dám phát ngôn ngông cuồng bậy bạ ở một nơi như bữa tiệc khiến tôi không thể để yên.

Tôi quay lại, nhìn sự xấc xược đáng ghét của em họ bên chồng mà nghiến răng hần giọng.

- Tôn Hạo, hãy giữ thể diện! Bôi nhọ người khác không hay ho đâu!

Anh ta biết rõ tôi ám chỉ điều gì, nhưng lại cố tình lờ sang chuyện khác.

- Giận tôi vì vụ Tôn Hưng biết cô đi khách sạn hả? Thôi mà, là đứa em, tôi cho rằng mình quan tâm tình trạng hôn nhân của anh họ là điều hoàn toàn chính đáng. Tôi không muốn thấy Tôn Hưng bị cắm sừng...bởi người đàn ông khác. Cô vì tôi mà cắm sừng anh ta thì được.

Tôi phát ớn với hạng người đê tiện như tên khốn trước mắt. Lửa giận sôi lên nhưng tôi vẫn cố kìm nén tránh để người khác nhìn thấy mình mất kiểm soát. Hình ảnh của tôi hiện giờ rất quan trọng, vì còn liên quan tới bộ mặt của chồng và cả hai bên gia đình.

Tay tôi nắm chặt vạt váy và nhấn mạnh từng từ từng chữ.



- Không- bao - giờ!

Sau đó tôi hậm hực xoay người bước đi. Do tâm trạng không tốt nên tôi vụng về suýt ngã trên chính chiếc chân váy xòe xoẹt của mình.

Tôn Hạo nhanh tay đỡ lấy một bên người tôi.

Tôi lập tức dựng tóc gáy, nhanh nhất có thể dợm bước lùi khỏi người anh ta. Bất cứ sự đụng chạm nào của Tôn Hạo đều khiến tôi khinh bỉ.

Nhưng trêu đùa tôi là thú vui của anh ta thì phải. Tôn Hạo không buông tha, càng không biết sợ mà ôm eo tôi lại gần.

- Na Kim, cần thận chút đi. Cô mà ngã tôi sẽ đau lòng đấy.

Tôn Hạo rất có quy tắc, dù quy tắc của anh ta là thứ dở hơi mất nết. Đó là luôn mồm nói Tôn Hưng là anh họ, nhưng nhất định không chịu gọi tôi là chị dâu. Tôi thua tuổi anh ta là thật, nhưng vai về cao hơn cũng là thật, Tôn Hạo đáng lẽ không được phép gọi thẳng tên tôi như thế.

Tôi kháng cự đòi tách ra nhưng anh ta ngang nhiền ghìm mạnh hơn. Vừa giãy giụa thì người tôi cứng đờ.

Tên khốn Tôn Hạo dám kéo dây buộc sau lưng chỗ chiếc corset trên người tôi, khiến nó thít chặt người đến nỗi tôi dấy lên một cơn đau nhói và khó thở.

Tôi trừng mắt nhìn anh ta đầy phẩn nộ, lại phát hiện ra anh ta đang nhìn vòng một của tôi không chớp mắt, không chút kiêng dè.

Chiếc corset càng siết thì eo tôi càng bị bó chặt, ngực bị đấy lên tạo hiệu ứng căng đầy.

Không khoan nhượng trước hành động thô thiển của Tôn Hạo nữa, tôi đã thẳng tay tát anh ta.

Cái tát đột ngột khiến Tôn Hạo như bị sực tỉnh. Anh ta nhíu mày rất sâu, đôi mắt tràn ngập oán khí.

Trong lúc đối phương sững sờ đứng đơ ra, tôi đẩy mạnh Tôn Hạo một cái, chân bước một đi không ngoảnh lại.