Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 33: quán rượu




Tôn Hưng hẹn bữa tối sẽ dẫn tôi đi ăn món ngon bù cho bữa trưa ở đám giỗ tôi không ăn được mấy.

Nhưng tới gần giờ đã hẹn thì anh có việc gì đó đột xuất phải đi ngay, nên chúng tôi đổi lịch sang hôm khác.

Đúng lúc tiếc công trang điểm xinh đẹp mà lại phải ở nhà, thì Tô Thanh gọi tôi.

- Kim, có tiện đi uống cùng tớ vài ly không?

Từ khi tôi trở thành con dâu nhà họ Tôn, Tô Thanh hạn chế rủ rê tôi hẳn. Cậu ấy gọi uống rượu vào cái giờ đáng lẽ phải ăn cơm, chắc chắn đang bất ổn. Tô Thanh và tôi đều ít bạn bè, và tôi cũng như cậu ấy, việc quan trọng sẽ nghĩ tới chia sẻ cùng bạn thân.

Tôi không bỏ mặc cậu ấy được, nên đã mặc nguyên bộ đồ chuẩn bị khi nãy để tới điểm hẹn.

Vì là người có chút nổi tiếng nên Tô Thanh thận trọng chọn một quán rượu kín kẽ riêng tư nhưng sang trọng, nằm trong một con ngõ nhỏ và có bề ngoài nhìn cực kỳ bình thường. Chỉ khi bước qua cửa tôi mới biết đó là ngụy trang cho sự say sưa lặng lẽ bên trong.

Không gian du dương với âm nhạc cổ điển đầy lãng mạn, ánh đèn mờ ảo, có nến, có hoa, có nhiều loại rượu nhẹ đến nặng, hầu hết là các cặp đôi hẹn hò chill chill và sau đó điểm đến hẳn là khách sạn.

Nhân viên dẫn tôi tới chỗ bạn mình, Tô Thanh nhìn tôi cười cười, giọng nhỏ nhẹ như sợ ảnh hưởng tới những vị khách khác.

- Wow, lấy chồng khiến cậu xinh hơn hay sao ấy!

Tôi mỉm cười và ngồi lên ghế cao cạnh quầy bar.

- Nay tớ make up cầu kỳ hơn thôi. Đã uống nhiều như này rồi?

Thoáng thấy chai rượu đã vơi vơi, tôi ra hiệu cho bartender mang nó đi, đổi lại là 2 cocktail nhẹ nhàng hơn.

Tô Thanh ủ rũ cạch ly với tôi. Nhấp thử một ngụm xong tôi mới bắt đầu hỏi chuyện.



Mai cậu không đi làm sao, uống rượu sẽ sưng mặt đấy, chụp hình không đẹp đâu.Tớ biết mà. Tại cái tên ngốc Địch Long làm tớ bực mình.Ồ, hai người bạn của tôi lại bất hòa dù họ đều thích nhau. Tình cảm thật là chuyện khó nói và khó nắm bắt, dáng dấp tình yêu của mỗi người mỗi khác.

- Kim, cậu và Tôn Hưng từng cãi nhau chưa?

Tôi cầm chiếc ly lên và nhìn thứ nước màu hồng trong đó. Mỗi khi nghĩ về chồng tôi lại không nhịn được cười.

- ..hmmm, Chưa!

Tô Thanh chống cằm nhìn vu vơ lên kệ rượu cao kịch trần trước mắt và cảm thán.

Sao cậu không hỏi vì sao tớ và Địch Long lại cãi nhau?Tớ đâu lạ chuyện của hai cậu!Đúng là tôi đã quá quen với hai người bạn này, trong lúc nhàn nhạt trả lời Tô Thanh, tôi cầm điện thoại nhắn địa chỉ cho Địch Long. Kiểu gì Tô Thanh cũng sẽ ngất ngưởng cần người đưa về, và Địch Long là người phù hợp nhất.

Thấy Địch Long thả "like" tin xong thì tôi cất điện thoại đi, rồi chậm rãi cạch ly với Tô Thanh.

Đôi khi tình yêu sẽ thanh đạm nhàn nhạt, bằng phẳng suôn sẻ, an tĩnh lặng im nằm sẵn ở đó, vốn không cần phải gắng sức cố gồng. Tớ và Tôn Hưng hiện tại là kiểu như vậy, còn cậu và Địch Long thì cuồng nhiệt năng nổ, cãi vã rồi làm lành, chí chóe nhưng không thể dứt.Eooo, cậu nói như mấy chị già từng trải đang chia sẻ với đứa em nông nổi bồng bột trong chuyện yêu đương ý.Tớ tự thấy tớ trưởng thành hơn khi lấy Tôn Hưng.Tưởng không hợp mà hợp không tưởng hả?Tô Thanh tinh nghịch trêu tôi, còn tôi thì chỉ biết cười tủm tỉm như ngầm thừa nhận.

Mọi người thường nghĩ hai cô gái mà ngồi cùng nhau thì tám chuyện không bao giờ hết, nhưng Tô Thanh và tôi không nói nhiều. Chúng tôi quá hiểu nhau và Tô Thanh đang cần một người cảm thông thay vì cằn nhằn.

***

Nửa tiếng sau Địch Long có mặt.

Tô Thanh nhướng mày lườm tôi một cái sắc ngọt, rồi điểm tĩnh cùng Địch Long rời đi. Bật cười trước vẻ phụng phịu giận dỗi của cậu ấy, tôi cá là họ sẽ làm hòa nhau ngay thôi. Chắc chắn Địch Long sẽ nhượng bộ và dỗ dành

Tô Thanh.

Tôi liếc qua đồng hồ, nhận thấy hơi muộn để tới nhà hàng ăn bữa tối, thế là đành order một chiếc bánh với phần đế mềm ẩm kết hợp mứt táo giòn giòn ngọt ngọt bên trên. Cocktail cũng là rượu, tôi không thể để bụng đói.



Bống tôi hơi rùng mình, một cơn ớn lạnh khó hiểu ập tới dù tôi đang ở trong quán rượu kín đáo. Tôi nghĩ có thể do khí lạnh điều hòa.

Vừa ăn được miếng bánh đầu tiên, tôi ngạc nhiên khi thấy bóng dáng quen quen tiến lại gần mình.

Tôn Hạo cho hai tay đút túi quần, vừa đi vừa cười lững thững và kiêu ngạo. Anh ta tự nhiên ngồi vào chỗ của Tô Thanh khi nãy, nhìn chiếc bánh rồi nhìn tôi.

- Tới quán rượu một mình chỉ để ăn bánh?

Có vẻ anh ta vừa mới phát hiện ra tôi nên không biết tôi đã ngồi ở đây một lúc lâu với bạn. Tôi lạnh nhạt không muốn bị làm phiền.

- Không phải việc của anh!

Tôn Hạo vẫy bartender pha cho anh ta một ly, rồi hồn nhiên nhích ghế lại sát tôi hơn.

Giọng anh ta nhỏ nhưng ma mị.

- Tôn Hưng đâu? Sao lại để vợ nhỏ bơ vơ thế này? ...À, anh họ tôi không biết cô đi uống rượu một mình hửm?

Tôi cau có đặt chiếc nĩa xuống, trong lòng không còn hứng thú ăn uống gì nữa.

Tránh ra, hãy coi như anh chưa thấy tôi đi!Không thích! Gặp cô, thật sự tôi rất vui đấy!Mặc xác anh! Tôi thì cóc vui chút nào.Sự cáu kỉnh của tôi lại càng khơi lên sự cợt nhả của Tôn Hạo, anh ta nhận ly rượu màu xanh lạ mắt từ bartender, sau đó hơi nâng lên như để mời chào tôi rồi mới nhàn nhã thưởng thức.

Tôi đứng lên để đi về, Tôn Hạo lập tức buông ly mà nối gót, còn tranh trả tiền chiếc bánh cho tôi.

Tôi tự trả được!Coi như tôi tặng cô không được à?Không! Tôn Hưng nhà tôi đầy tiền, không khiến anh phải trả hộ.Tôn Hạo phì cười, miệng cong lên, tay cất ví.

Làm vợ Tôn Hưng thích quá nhỉ? Cô flex cũng ra gì đấy!Thích chứ, rất rất thích!!