Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 37: thế nào là yêu?




Tôn Hưng gục mặt vào cổ tôi, tay lần mò tinh quái khiến ngọn lửa trong tôi bùng cháy.

Tôi không còn tập trung được gì, hai mắt mơ màng và nhắm lại, đắm mình trong trạng thái lửng lơ mụ mị.

Anh ấy lại hôn tôi, thăm dò và đùa giỡn khiến tôi tham lam và liều lĩnh với khao khát được lấp đầy. Những ngón tay anh lướt trên da thịt tôi nhẹ hẫng, thi thoảng dừng lại mà nghịch ngợm ở vài điểm nhạy cảm làm cho hơi thở của tôi hổn hển chới với.

- Có hay không?

- hmm...~~~

Lưỡi anh ấy dịu dàng mơn trớn trên đôi môi tôi đang hé mở, dần dần lấn sâu đến nỗi tôi không kiềm được phải bật ra vài câu rên rỉ đầy xấu hổ.

- Anh cần câu trả lời của em.

Tôn Hưng nhắc lại và khẩn thiết trưng cầu ý kiến của tôi. Hơi ấm nóng từ người anh lây sang cơ thể tôi, khiến nó bứt rứt như phát sốt.

- Được..thôi!

Mắt anh sáng lên, môi nở nụ cười kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.

Thều thào đưa ra câu trả lời minh chứng cho sự thèm khát mãnh liệt, tôi luống cuống kéo cổ áo Tôn Hưng thật mạnh để mặt anh gần thật gần, ngay khi miệng hai bên khít nhau tuyệt đối, tôi mạnh dạn chủ động đưa lưỡi quấn lấy mọi ngóc ngách trong khoang miệng anh.

Khuy áo lót sau lưng tôi được tháo ra, bộ ngực bị o ép được thả tự do càng thêm thoải mái, kèm theo những cái bóp nhịp nhàng thư giãn mà cũng kích tình.



Khi tôi đang đê mê trong sự chăm sóc chiều chuộng, Tôn Hưng đã dễ dàng kéo được quần dưới váy của tôi ra. Anh ấy nhìn sự ẩm ướt phía đũng nhỏ thì mỉm cười đầy hài lòng.

Giới hạn của chồng tôi chưa bao giờ dừng lại nơi phòng ngủ. Mọi địa hình trong căn nhà đều được anh ấy tận dụng và sáng tạo một cách triệt để. Chính Tôn Hưng là người khai sáng, cũng như mở ra một kỷ nguyên mới về tình dục trong tâm trí tôi.

Đã có lúc tôi thầm nghĩ không biết anh ấy và Thư Nhiễm đã từng lên giường với nhau chưa? Tôi hi vọng là chưa, dù tôi biết chắc chắn là trước tôi thì anh ấy đã có nhiều phụ nữ khác. Sự lão luyện và dày dặn kinh nghiệm của anh hẳn là được hun đúc qua những lần thực hành mà thành.

Không trách được. Tôn Hưng khi gặp tôi đã 29 tuổi, một người đàn ông ở độ sung sức và xung quanh thì có vô số nữ nhân sẵn sàng sà vào lòng hầu hạ sao có thể nhẫn nhịn ăn chay.

Không sao! Quá khứ là quá khứ, miễn là khi đã có tôi thì anh ấy không tiếp nhận thêm một ai khác. Cứ coi là may mắn đi, khi tôi lấy anh ấy vào thời điểm anh có sự nghiệp, tràn đầy sinh lực và nghiêm túc muốn gây dựng một gia đình riêng. Tôi có thể đến sau những người phụ nữ kia, nhưng tôi được hưởng những tinh hoa mà họ để lại thông qua Tôn Hưng. Anh ấy biết tôi muốn gì, biết cách làm tôi sung sướng, nâng niu vỗ về và chăm sóc chiều chuộng.

Gọi tôi là tình cuối

Làm tôi cười rồi tính

Cùng làm tình rồi cưới.....

Nghe thật buồn cười nhỉ. Tôi không khuyến khích các bạn trẻ sống liều như vậy, bởi tôi biết không phải ai cũng có trách nhiệm như Tôn Hưng và không phải ai cũng may mắn như tôi. Cuộc sống không phải luôn lãng mạn. Tình yêu tới hôn nhân là một chặng đường dài, từ điểm xuất phát tới đích sẽ có rất nhiều thay đổi. Bản chất của hôn nhân là đồng hành và trách nhiệm, nhưng quyết định hôn nhân có lâu dài bền vững và hạnh phúc hay không là ở lương tâm.

Nằm trong lòng Tôn Hưng, tôi hỏi một câu dù biết là nó hơi ngớ ngẩn.

- Anh có yêu em không?

Tôn Hưng không đáp là có hay không, mà anh vuốt nhẹ lưng tôi, giọng đều đều trả lời.

- Tiền cho em, tình cảm cho em, cơ thể này cũng cho em. Cục cưng à, em đã nghe rõ chưa?



Đôi khi, tôi sợ mình nhầm lẫn giữa sự khao khát và tình yêu đích thực. Ai đó có thể dành cho tôi ánh mắt say đắm, những lời ngọt ngào đầy mê hoặc, những cử chỉ ân cần, và tôi sợ mình bắt đầu tin rằng đó là tình yêu. Nhưng liệu thực sự có phải như vậy?

Tôi đã từng có một mối tình với Dịch Lâm, lúc nào cũng sẵn sàng đến bên, đưa đón, tặng quà. Đối với người ngoài, tôi là cô gái may mắn, là người nhận được tất cả sự chú ý và yêu thương. Nhưng càng ở lâu trong mối quan hệ ấy, tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn. Khi Dịch Lâm gặp được Lý Chiêu Quân - người mà anh ta thấy "thú vị" hơn tôi, liền sẵn sàng bỏ tôi để đi tìm thú vui mới.

Khi Dịch Lâm khao khát tôi, anh ta có thể làm mọi thứ để có được tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ được trân trọng. Sự trân trọng thật sự không nằm ở những lời nói bâng quơ hay những hành động hời hợt trong lúc mọi thứ còn vui vẻ. Sự trân trọng là trong những lúc khó khăn nhất, khi có những nhân tố mới tốt đẹp hơn, đối phương vẫn ở lại và yêu thương vì con người thật của tôi.

Sự khao khát thường xuất phát từ nhu cầu cá nhân: mong muốn được sở hữu, kiểm soát, hay đơn giản là muốn thỏa mãn cảm giác chinh phục. Khi đã đạt được thứ họ muốn, cái cảm giác ấy sẽ nhanh chóng tan biến nếu nó không được xây dựng trên nền tảng của tình cảm chân thành. Những mối quan hệ dựa trên khao khát thường dễ đến dễ đi, như một cơn bão đi qua để lại vô vàng hậu quả.

Vì vậy, tôi sợ mình đối với Tôn Hưng bị nhầm lẫn giữa sự khao khát và tình yêu đích thực.

Tình yêu đích thực cần sự kiên nhẫn, tôn trọng, và chấp nhận vô điều kiện- những điều mà không phải ai khao khát tôi cũng có thể mang lại.

Qua chuyện này, tôi thấy rõ sự khác biệt giữa tình cũ và chồng. Tôn Hưng thực sự là đối tượng xứng đáng với tôi hơn. Có nhiều phụ nữ xuất sắc hơn tôi tiếp cận anh ấy, thì anh ấy vẫn về bên tôi. Anh ấy hoàn toàn có thể im chuyện lấy đi lần đầu của tôi và êm xuôi cưới Thư Nhiễm. Khi đã có được tôi, anh ấy vẫn cố giữ lấy tôi chứ không phải qua loa và chóng chán.

Lại nói về tôi.

Tôi đã suy nghĩ và tự hỏi mình yêu Tôn Hưng hay là yêu cảm giác được anh ấy yêu.

Yêu cảm giác được yêu là yêu cảm xúc của chính mình. Khi Tôn Hưng đáp ứng được nhu cầu và nguyện vọng của tôi, ví dụ như giúp công ty của bố tôi, cho tôi nhiều tiền và đồng sở hữu khối tài sản kếch xù, tôi được sống sung túc tới mức xa hoa, cùng với vẻ ngoài điển trai, thành tựu đáng nể, hòa hợp tình dục, tôi đã hạnh phúc và mặc định là tôi yêu anh ấy.

Hóa ra tôi chưa thực sự yêu chồng.

Chỉ đến khi tôi phát hiện ra bên cạnh lúc vinh quang, thì lúc anh ấy bị bố mẹ quở trách và giận ra mặt vì cưới tôi, tôi liền lo lắng cho anh ấy. Hay lúc anh ấy làm việc bận rộn tăng ca, tôi thương và biết ơn. Tự dặn lòng mình cố gắng trở thành một người vợ tốt của Tôn Hưng, tôi nhận ra khi ấy tôi mới chính thức yêu người.