Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 44: bí mật của người khác




Sau bữa tối, Tôn Hưng ở lại nhà gỗ lớn để nói chuyện với vài vị khách. Tôi hơi lạnh, nên đã tự mình đi bộ về căn nhà gỗ nhỏ cuối dãy, định tìm một chiếc áo len mỏng.

Căn nhà gỗ mà Tôn Hưng chọn để nghỉ ngơi cùng tôi rất đẹp, với một phòng ngủ và một bộ bàn ghế vintage dễ thương đặt ở ban công mở view hồ. Có một bể bơi tròn nho nhỏ được sục nóng phục vụ nhu cầu thư giãn. Phải nói là ấm cúng, tiện nghi và siêu chill.

Tôi thử mặc áo, thấy không đẹp, lại chuyển sang chiếc khăn khoác lên vai. Khi đã xong xuôi, tôi lại rảo bộ thong thả về nhà gỗ lớn. Khung cảnh khu nghỉ dưỡng về đêm rất đẹp, đèn giăng lề lối và trên cả những tán cây to, tôi táy máy đi một con đường khác để ngó nghiêng đôi chút. Dù không ưa Tôn Hạo, nhưng tôi công nhận anh ta xây dựng và quản lý nơi này khá tốt.

Tới một khu vực rẽ vào một căn nhà gỗ khác, tôi nghe thấy tiếng cãi vã, giọng rất quen. Theo tôi biết thì riêng hôm nay khu nghỉ dưỡng không đón khách ngoài. Tiến thêm vài bước, tôi nhận ra đó là bố mẹ của Tôn Hạo.

" Bà thật quá quắt! Đừng để tôi phải nghe thêm một chuyện gì mất mặt nữa".

"Mất mặt? Không phải do ông lạnh nhạt với tôi sao? Người ăn chả, người ăn nem thôi, đừng khinh thường người khác khi bản thân chả tốt đẹp gì".

"Im miệng đi!"

Tôi kinh ngạc và sửng sốt. Chuyện này, chuyện này...không phải hiếm ...nhưng khi vô tình nghe từ chính người quen thì có hơi....sốc.

Ai mà không biết bà nội Tôn kị nhất việc con trai ngoại tình. Bác cả từng một thời dây dưa với nữ thư ký riêng, mà bị bà nội giáng chức và từ đó trở đi vị trí của bác ấy ở Tôn gia tụt lại sau bố mẹ tôi. Hệ lụy là khiến uy tín của anh lớn Tôn Hải cũng sa sút, đúng kiểu bố mẹ không mẫu mực ảnh hưởng xấu tới sự thăng tiến của con cái. Nhất là khi nhà họ Tôn có 4 con trai, nhưng chú út sinh toàn con gái.

Mọi người thử nghĩ một Tôn thị khổng lồ và 4 người con trai xem, không đấu đá mới lạ.



Hai người con trai còn lại được trọng dụng nhất là bố chồng tôi và bố của Tôn Hạo. Trong khi ưu thế nhỉnh về bố chồng tôi hơn, bởi ông là người duy nhất sinh đủ nếp đủ tẻ, còn bác cả chỉ có mình Tôn Hải, chú ba có mình Tôn Hạo, chú út có ba cô con gái. Đặc biệt Tôn Hưng và Tôn Ly nổi bật từ bé, vượt lên hẳn những cháu nội khác của bà.

Tôi thầm đoán chính "luật" của bà nội đã giúp bố mẹ chồng tôi không chia tách. Nói thật là thời bây giờ, già trẻ cũng đầy cám dỗ. Bố chồng tôi là ai chứ, mẹ chồng tôi là ai chứ, quanh họ đâu thiếu người khao khát. Hẳn là vì lợi ích chung của nhau, của con cái, tôi thấy họ không mấy mặn mà như bố mẹ đẻ của tôi thì tôi cũng chưa từng nghe thấy một điều tiếng xấu nào của họ. Hoặc là có nhưng đã bị ỉm đi.

Tôi không tính nghe lén, cũng sợ mình không giữ được bình tĩnh mà bị phát hiện. Chuyện động trời này, tôi vẫn chưa biết nên làm gì với nó. Giả vờ không biết gì hết, hay dùng nó giúp Tôn Hưng đẩy Tôn Hạo xuống dưới, hoặc cà khịa anh ta mồi lúc anh ta trêu chọc tôi...

Rối quá, chuồn đã rồi tính sau!

Và...

Cái tính hậu đậu đáng nguyền rủa của tôi lại phát tác ngay những phút giây hệ trọng.

Tôi giẫm chân trên sỏi với ý nghĩ phải rời khỏi càng nhanh càng tốt. Một viên sỏi trắng lệch khỏi chỗ vốn có của nó, va vào viên sỏi khác gây ra tiếng kêu rõ mồn một.

Sự sợ hãi ập tới, tôi quay ngoắt lại nhìn hai người đằng xa, cảm giác chỉ 1 giây nữa thôi họ sẽ nhìn tôi, khi ấy tôi không biết nên thể hiện biểu cảm như nào mới hợp lý. Và sau đó nữa....giải thích, lý do gì khiến tôi ở đây mà vềnh tai hóng hớt chuyện không phải của mình...

Không không, tôi không thể và chẳng muốn bị bắt quả tang trong tình huống éo le không mấy đẹp mặt này.